Lại mở ô hảo hữu, phát hiện tên Nguyệt Ảnh Phong đang sáng, nhưng nháy mắt lại mờ đi.
Chỉ lên để T cậu? Triệu Ngang lắc đầu, trong bang hình như không ai biết tài khoản và mật mã của Nguyệt Ảnh Phong, xem ra là ai đó thương hoa tiếc ngọc giúp mỹ nữ trút giận T cậu.
[Mật] [Ma Tôn] nói với các hạ: – -||
[Mật] các hạ nói với [Ma Tôn]: … Rõ ràng là bị bang chủ T tại sao còn dính trạng thái Tâm Hoài Cố Chủ
[Mật] [Ma Tôn] nói với các hạ: Hình như thời gian giảm nửa, chỉ còn tiếng…
[Mật] các hạ nói với [Ma Tôn]: … Ừm
[Mật] [Ma Tôn] nói với các hạ: T cậu không phải là lão đại… Tớ với Tối quá cũng mật mã của cậu ấy Thiệt sầu…
[Mật] các hạ nói với [Ma Tôn]: Tớ biết cậu ta không onl… Không sao, với tình huống đó dù sao tớ cũng tự phải lui thôi…
Tối quá tối quá? Ý thức Triệu Ngang từng bước nhận định, có lẽ chính là cậu ta T.
Người này… Phó bang chủ vốn có quyền T người, còn muốn làm điều thừa.
Nếu Nguyệt Ảnh Phong không nói với cậu hôm nay ra ngoài thì không phải mình sẽ suy nghĩ vớ vẩn sao?
Triệu Ngang thở ra, đã không có bang hội, thương đương nhiên cũng không thể chạy nữa, đành trở về Lạc Dương dạo sạp, bị đuổi ra như vậy vẫn có chút buồn bực.
Ma Tôn lại nói lung tung mấy câu, bỏ cậu thêm hảo hữu rồi yên lặng, mặc dù không tính thân với cậu ta, cũng không nói chuyện qua mấy lần, thậm chí hảo hữu cũng là vừa mới thêm, nhưng Triệu Ngang không tự giác rất có thiện cảm với cậu ta.
Sạp trong ngày nghỉ cũng rất nhiều, tuy hàng hóa bên trong đều na ná giống nhau, nhưng điểm từng cái từng cái xem, ngược lại không nhàm chán.
Có điều sạp tuy nhiều nhưng đang giữa trưa, hứng thú dạo sạp của cậu cũng không còn bao nhiêu.
“Đồ nhi, liên lụy con cũng lui bang, vi sư thật không biết nói gì.”
Bưu kiện của Ô Nhân Yêu Khuynh Thành phát qua.
Triệu Ngang gõ đầu mình một cái, não heo, nãy giờ cậu ra khỏi bang mà lại sơ ý không an ủi Tiểu Ô, vội vã hồi âm về một phong.
“Nói cái gì liên lụy a, cậu là sư phụ tớ, lại nói rõ ràng cô ta cố ý gây sự…”
Nghĩ nửa ngày trời cũng chỉ phát qua được một câu ít ỏi như vậy, cậu quả nhiên không thể nào an ủi người.
“Đúng đó, con nhỏ đó! Nếu không phải sợ cãi nhau với nó ở trong bang sẽ khiến bang không khí ngột ngạt, sư phụ nhất định sẽ chửi đến nó muốn về nằm cùng với ông bà! A a a a a! Ghét nhất là mấy nhỏ giả bộ đáng thương!”
“…”
Được rồi, cậu phát hiện, hình như đối phương cũng không có nhu cầu an ủi…
“Cái tên lão đại chết bầm kia, không biết tìm đâu ra con nhỏ chết dịch này! Chờ đấy! Anh ta có cầu sư phụ sư phụ cũng sẽ không trở về! Con cũng không được về! Cho anh ta chết!!!! Đồ nhi ngoan, sư phụ out đây, có việc gì gõ QQsư phụ…”
Phát xong câu này bên kia cứ như giật kinh phong out mất.
Xem ra năng lực bình phục của Nhân Yêu tiểu thư quả thực rất mạnh.
Giờ cơm cũng đã tới, Triệu Ngang để acc treo bên cạnh đống sạp kia, chủ động ra ngoài giúp mẹ nấu cơm.
Ba còn đang trong ngày nghỉ, ngồi như ông cụ ở sô pha xem TV, thấy cậu đi ra, miệng ngậm điếu thuốc hô gọi hạ lệnh, “Con trai, lấy ba ly nước.”
“…”
Cơm nước xong trở lại, nhìn thấy bên cạnh acc mình có acc nữ đang gọi tới gọi lui, trên đỉnh đầu còn đính lên một chuỗi chữ.
[Cận] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Ngang Ngang Ngao Ngao? Người lần trước ở Cổ Mộ?
Triệu Ngang ở phụ cận tìm kiếm một vòng, xác định bốn phía chỉ có độc nhất cậu tên mang chữ Ngang, nhưng sao cậu không nhớ ở Cổ Mổ gặp qua người này? Lần gặp mặt duy nhất hình như ở Đôn Hoàng, hơn nữa lúc ấy cô ta còn đang treo máy.
[Cận] [Ngang Ngang Ngao Ngao]:? Cậu là?
[Cận] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Còn bỏ bổn thiếu gia thêm hảo hữu, thế mà lại không nhớ?
Thiếu gia?
Được rồi, nhân yêu cậu gặp nhiều, không có gì kỳ quái, nhưng cậu thề là danh sách hảo hữu của cậu không có cái tên Bóng dáng dưới ánh trăng.
Lại đem năm người trong danh sách nhìn từ đầu đến cuối một lần, hai nữ sinh thứ thiệt trước tiên pass, Nguyệt Ảnh Phong, không phải, Ma Tôn, giọng điệu cũng không giống, vậy là…
[Cận] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: Cậu là Tây Bắc?
[Cận] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Ừ! Đây là acc nhỏ của bổn thiếu gia! Thế nào? Tới bang bọn tớ không?
Mời đội phát qua, Triệu Ngang ấn đồng ý, Bóng dáng dưới ánh trăng kéo cậu chạy đến chỗ vắng người.
[Đội] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Sao lui bang? Thấy rõ sự thực? Hừ, tớ đã sớm nói theo tên Nguyệt Ảnh Phong không có tiền đồ mà, sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa cũng tốt đấy
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: … Không phải, cậu ta hiện tại không có onl, là vì chuyện khác
Không tự giác liền vì cậu ta biện hộ.
[Đội] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Chuyện khác? Sẽ không phải là tiết mục thối tiểu công đi vắng, tiểu thụ bị nhỏ nữ phụ bỏ đi nó hất cẳng chứ
(đoán thiệt chuẩn…)
Dưới sự hun đúc đào tạo của Ô Nhân Yêu Khuynh Thành, Triệu Ngang đã sớm mơ mơ hồ hồ biết được ít ý tứ của mấy thứ tiểu công tiểu thụ, trên mặt có chút nóng nóng.
Tiếp theo lại đột nhiên nhớ tới, Tây Bắc một đấng mày râu cũng học mấy cô bé nghiên cứu cái này?
Chẳng lẽ cậu ta cũng là gay?
[Đội] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: Không nói gì? Vậy là đúng rồi? Thật đáng thương, đến YY đi, bổn thiếu gia an ủi cưng, vì cái loại đàn ông này… Đến nào, mỹ nữ đang hát ca đấy
Triệu Ngang hắc tuyến, kiểu dê xòm này, có lẽ không phải gay.
Hơn nữa mỗi ngày ở trên kênh thế giới liếc mắt đưa tình, Triệu Ngang càng thêm xác định người đối diện này sẽ không là đồng chí giống mình.
Nhưng…
[Đội] [Ngang Ngang Ngao Ngao]: YY là cái gì?
Đừng trách Triệu Ngang người ta không biết, thật sự là lúc trước hồi trung học chơi game, mọi người trong lớp ngồi cùng quán nét, cần liên lạc gì đều trực tiếp gào lên.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì không chơi game online nữa, không biết sự tồn tại của YY cũng rất bình thường.
[Đội] [Bóng dáng dưới ánh trăng]: đổ mồ hôi như nước… Đưa Q cậu đây, tớ gửi địa chỉ down.
Triệu Ngang cũng đang không có hứng thú chơi game, thu nhỏ cửa sổ rồi lên YY, vào kênh Tây Bắc đưa, thoáng cái bị kéo vào phòng.
Quả nhiên có người đang hát, kết hợp âm nhạc, nếu không phải thỉnh thoảng nói hai ba câu, cậu suýt nữa đã tưởng đây là bài nguyên gốc. Bên dưới tặng hoa từng chuỗi từng chuỗi dài.
Chỉ là tới bốn năm người, từng chuỗi từng chuỗi dài hiện ra, đổ mồ hôi…
Qua khoảng một phút, hết một bài, nữ sinh kia mới mở miệng hỏi, “Người mới này là ai a?”
“Ngang Ngang Ngao Ngao, tiểu thụ thụ mới bị nữ phụ hất cẳng khỏi bang.” Trả lời cũng là giọng nữ, trầm trầm dịu dịu, còn rất dễ nghe. Triệu Ngang hoàn toàn sờ không rõ đây là gì, cũng không biết rốt cuộc là ai đang nói, chỉ có thể bức xúc giải thích một câu, “Đừng nói bậy… tớ không phải…”
“Ngang Ngang Ngao Ngao? Tớ nhớ rồi, không phải là người lần trước theo bên cạnh Nguyệt Ảnh Phong sao?” Không biết là ai lại nói.
“Sao không lên tiếng a, Ngang Ngang?” Nữ sinh kia hỏi, lập tức liền giật mình hiểu ra, “Cậu là không biết nói thế nào đi, tớ ở QQ chụp hình cho cậu xem.” Khi đó YY không thể thêm bạn tốt chỉ có thể chụp hình.
Thì ra câu vừa rồi căn bản không ai nghe thấy…
Loay hoay hơn mười phút, Triệu Ngang rốt cuộc hiểu được đèn sáng trước tên ai là đại biểu người đó đang nói, cũng thuận lợi chỉnh mic của mình ở chế độ tự do.
Đầu tiên rất lễ phép mà lên tiếng chào hỏi, “Chào mọi người…”
“A, giọng Tiểu Ngang Ngang thiệt đáng yêu nha… đang trong tình trạng tưởng tượng vô hạn…” Đèn sáng là một nữ sinh tên Sáo trúc, Triệu Ngang còn có chút ấn tượng với cô ta.
“Đúng vậy, lúc kêu ‘đừng~’ chắc chắn rất dễ nghe…” Mèo ngủ nướng cũng lên tiếng, “Ai, Tiểu Ngang Ngang, nhớ tớ không, tớ là ân nhân cứu mạng của cậu đó.”
“Nhớ, cám ơn cậu…” Triệu Ngang hắc tuyến, gắng hết sức xem nhẹ đoạn đối thoại hình như có chút cua đồng.
Cua đồng: từ bị khóa, bị che, từ +.
Cậu chơi game tổng cộng không tới mấy ngày, ngoại trừ người trong bang thì cùng bọn Tây Bắc tổ qua một lần đội ngũ, người bên trong đương nhiên đều nhớ rõ.
Mèo ngủ nướng, Sáo trúc, Lung linh thiên phong đều ở đây, Triệu Ngang mới nhớ tới một vấn đề, “Ải? Tây Bắc đâu? Sao không nói chuyện?”
“Phụt… anh ý mới nói mấy câu đó! Không nghe thấy? Anh ý vừa rồi còn giới thiệu cậu với bọn tớ a?” Lung linh thiên phong bật cười một tiếng, nghe giọng cô ta, chắc là người vừa mới hát.
“Bóng dáng dưới ánh trăng chính là Tây Bắc…” Giọng Sáo trúc nhẹ nhẹ mền mền, xem ra tuổi còn khá nhỏ.
“Tớ biết, nhưng vừa rồi giới thiệu tớ tớ nhớ là nữ mà…” Triệu Ngang có chút không xác định trả lời.
“Phụt… Anh ý chính là yêu nhân a, cậu không biết?” Mèo ngủ nướng cười ra tiếng.
“Hị hị… Tiểu Ngang Ngang, bổn thiếu gia diễn không sai chứ, đến giờ vẫn không nhìn ra được nhỉ!” Bóng dáng dưới ánh trăng làm dáng kiêu ngạo.
“…”
Mình rốt cuộc đã đụng đến ai a!
“Tiểu Ngang Ngang, đến hát nào! Tớ thích nhất là loại giọng như cậu, giòn giòn lại có chút khàn khàn…” Sáo trúc dường như rất hưng phấn.
Triệu Ngang đổ mồ hôi lạnh, “Vừa giòn vừa khàn? Này là cái dạng gì a?” Sao cậu lại không biết giọng mình đặc sắc vậy?
Cuối cùng cũng không lay chuyển được một đám nữ sinh quấn quýt, hát mấy câu, phía dưới lại hoa hồng trái tim một mảng lớn.
Triệu Ngang lại lần nữa hắc tuyến hoành tráng.
Chẳng lẽ bọn họ mặc kệ hát hay dở gì đều tặng hoa?
Cậu biết giọng của mình, chống đỡ dữ lắm cũng chỉ được người thổi phồng không lạc điệu mà thôi, được người vừa tặng hoa vừa áu áu khen như ca sĩ là lần đầu tiên.
Nhưng không thể phủ định chính là, dưới sự ồn ào của các cô, chuyện bực bội Điệp Y gây ra lại như kỳ tích bay đi phân nửa.
Tới lúc cơm tối mới nhìn đến game sớm không biết từ lúc nào đã bị lag đến đứt kết nối.
Cũng không log vào lại, trực tiếp bỏ tai nghe đi ra ăn cơm. Ba như trước hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, nhìn bà Triệu bày đồ ăn lên bàn, nhanh chóng đứng dậy sáp qua, bị bà Triệu không khách khí trừng mắt liếc.
“Ngang Ngang ngày mai theo giúp mẹ đi mua đồ tết đi! Tên nào đó nghỉ chỉ biết xem TV, vừa bảo giúp liền lấy cớ trực ban!” Bà Triệu liếc mắt.
Thế là tên nào đó vùi đầu chăm chú ăn cơm…
“Ô được ạ…” Triệu Ngang cười cười, ngoan ngoãn gật gật đầu, dù sao game cũng không muốn chơi, ngày mới ra ngoài dạo dạo cũng tốt…