Đường Nhĩ thất thủ, bị mục tiêu của nhiệm vụ mang theo một đám thuộc hạ một đường đuổi giết đến bên vách núi, mình đầy thương tích.
Người nọ đắc ý vạn phần, thấy Đường Nhĩ lớn lên bộ dạng xinh đẹp, liền muốn đùa bỡn con mồi trong tuyệt cảnh một chút, ô ngôn uế ngữ trêu đùa Đường Nhĩ, đám thủ hạ cao lớn thô kệch của hắn sôi nổi phát ra tiếng cười chói tai.
Đường Nhĩ không nói hai lời, quay đầu liền nhảy từ trên vách núi xuống.
Khi Đường Nhĩ tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một cái giường nhỏ, bên người có một nam nhân đang ngủ.
Giường nhỏ, Đường Nhĩ nằm ở bên trong, nam nhân kia thân hình cao lớn, lại chỉ thật cẩn thận nằm sát mép giường, tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng vẫn nhìn ra được là một nam tử cực kỳ anh tuấn, lông mi nồng đậm tú trí, hai cánh môi xinh đẹp hơi hơi mở ra, hiển nhiên ngủ rất sâu.
Đường Nhĩ thử hoạt động thân mình một chút, muốn nhìn xem mình còn nguyên vẹn hay không, trước khi hắn từ trên vách núi nhảy xuống đã liếc mắt đảo qua một cái, huyền nhai này chính là tuyệt bích, trên cũng không nhô ra một cục đá hoặc nhánh cây, phía dưới cũng không có nước, lúc ấy Đường Nhĩ một lòng muốn chết, trăm triệu lần không nghĩ tới cư nhiên có thể nhặt cái mạng. Mới vừa động đậy, nam tử bên người Đường Nhĩ lập tức cảnh giác mở to mắt, ngay sau đó xoay người một cái, "đông" một tiếng ngã trên mặt đất.
(Huyền nhai: vách đá dựng đứng, vực đá. Tuyệt bích: vực thẩm)
Đường Nhĩ:......
Nam nhân xoa xoa đầu ngồi dậy, mềm mại mà hướng về phía Đường Nhĩ kêu một tiếng: Meo.
Đường Nhĩ trợn mắt há hốc mồm.
Nam tử chớp chớp mắt, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, giống như mới nhớ tới tiếng nói con người, lắp bắp hỏi: Ngươi... Đau không?
Đường Nhĩ cảm thụ một chút, cảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau, bất quá mang theo một thân thương tích như vậy từ địa phương kia rơi xuống, còn sống đã là kỳ tích, vì thế nhịn đau bình tĩnh hỏi: Còn hảo, là ngươi cứu ta?
Nam tử gật gật đầu, ngồi xổm dưới đất, đem cái đầu ánh vàng rực rỡ của chính mình hướng tay Đường Nhĩ cọ xuống: Ta cứu.
Đường Nhĩ biểu tình cổ quái mà thu hồi tay: Đa tạ vị hiệp sĩ này.
Nam tử nắm tay Đường Nhĩ đặt trên đầu mình, dường như làm nũng: Sờ sờ.
Đường Nhĩ đành phải căng da đầu sờ soạng hai cái, trong cổ họng nam tử phát ra âm thanh gầm gừ, giống như thật cao hứng, lại nghiêm túc mà lặp lại một lần: Ta cứu ngươi.
Đường Nhĩ gật đầu: Ngày sau Đường Nhĩ tất trả ơn này.
Nam tử hưng phấn nhắm thẳng trên người Đường Nhĩ cọ, cọ cọ lại bắt đầu học mèo kêu: Meo meo ——
Đường Nhĩ biểu tình phức tạp đem nam tử đánh giá một vòng.
Tóc vàng mắt xanh giống người Tây Vực, chỉ là bộ quần áo ăn mặc lung tung rối loạn, quần cũng mặc ngược, nút thắt quần áo lệch, đai lưng treo trên cánh tay, còn động cái là bắt chước mèo kêu...
Đường Nhĩ thở dài, lớn lên đẹp như vậy, đáng tiếc là bị điên.
Nam tử lăn lộn đầy đất đã phát điên một lúc, sau đó ngồi dậy nhìn chằm chằm Đường Nhĩ hỏi: Đói?
Đường Nhĩ: Có một chút.
Nam hưng phấn chạy đi mất, chỉ chốc lát sau xách đuôi một con cá lớn còn sống trở về, nghiêm túc hỏi Đường Nhĩ: Ăn?
Đường Nhĩ kỳ thật đã đói đến mức bụng dán phía sau lưng, thấy có cá ăn, vẻ mặt chờ mong nói: Hảo a.
Nam tử vui vẻ đem cá lớn không ngừng giãy dụa ném vào lồng ngực Đường Nhĩ: Nột.
Đường Nhĩ suýt chút nữa bị đuôi cá đụng đến khiến miệng viết thương vỡ toang.
Đường Nhĩ phí thời gian cả buổi chiều để dạy nam tử như thế nào nướng cá ăn, một bước nhóm lửa này dạy nói ít thì một canh giờ, nam tử cũng không phải đặc biệt bổn, nhưng chính là sợ lửa đến không được, mới vừa mồi lửa lên hắn liền meo meo điên cuồng nhảy nhót lung tung trong nhà, đánh nghiêng vô số nồi chén gáo bồn.
Thẳng đến khi Đường Nhĩ tuyệt vọng tỏ vẻ chính mình sắp chết đói, nam tử mới miễn cưỡng khắc phục sợ hãi mồi lửa, khóc chít chít đem cá nướng tốt.
Đường Nhĩ ăn một con cá nửa bên bị khét nửa bên chưa chín kỹ, thật sâu bắt đầu lo lắng cho thương thế của chính mình.
Cảm giác sẽ bị người này làm chết......Thật vất vả ăn xong, nam tử vui tươi hớn hở cởi giày ngồi xổm trên bàn nhìn Đường Nhĩ, thường thường liếm tay chính mình, cùng chân...
Hơn nữa hắn giống như đối với mông của mình cũng cảm thấy thực hứng thú, bất quá liếm không tới.
Không khí này quá quỷ dị, Đường Nhĩ không thể không tìm lời gì nói: Ta kêu Đường Nhĩ, ngươi kêu gì?
Nam tử tựa hồ thật cao hứng khi Đường Nhĩ hỏi tên mình, cười lộ ra hai cái răng nanh, tự hào vỗ ngực nói: Tựu Khiếu Miêu.
Đường Nhĩ trầm mặc một lát, hỏi: Tên của ngươi, kêu Mèo?
Nam tử lắc đầu, lặp lại nói: Tựu Khiếu Miêu.
Đường Nhĩ ngốc: Cho nên còn không phải kêu là Mèo sao?
Nam tử lắc đầu: Ta gọi Tựu Khiếu Miêu.
Đường Nhĩ:......
Đối thoại vô pháp tiếp tục tiến hành.