Hôm nay là ngày - là ngày mẹ của mẹ nguyên chủ mất, hôm nay cô sẽ thay nguyên chủ đến thăm bà. Theo như cô biết thì mẹ của nguyên chủ rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình. Bây giờ cô đang trên đường đi đến cửa hàng sách trên trung tâm thương mại lần trước cô đụng độ nam nữ chủ. Bước lên cửa hàng sách cô nhẹ nhàng bước vào đến quầy tiểu thuyết ngôn tình, lấy quyển sách “bên nhau trọn đời” lên xem lật từng trang sách bỗng tay cô cầm quyển sách lỏng ra khiến cho nó bị rơi xuống, đang cúi xuống nhặt thì một cánh tay đưa ra giúp cô ngẩng mặt lên đó là một cô gái rất xinh đẹp theo kiểu búp bê thực sự rất đáng yêu. Cô gái nhẹ nhàng đưa quyển sách cho cô nhẹ nhàng nói:
- quyển sách này rất hay! Cậu cũng là Fan của ngôn tình à
Cô mỉm cười nhẹ nói:
- Ừ! Cậu cũng thế à? Mà chào cậu mình là Diệp Tường Vy
Cô gái kia cười nói:
- Hi! Mình là Phương Nhã Nhã
Sau khi nghe tên cô liền suy nghĩ” Phương Nhã Nhã chẳng phải là nữ phụ hiền lành nhưng yêu Bạch Đằng Minh nên bị nữ chủ hành cho lên bờ xuống ruộng sao? Số phận cũng thật bi thảm a. Thôi mình sẽ làm bạn với cô ấy.Cô nhẹ nhàng nói:
- Tụi mình làm bạn nhá!
Cô gái kia vui mừng đến phát khóc nói:
- Ừ, ừ đây là lần đầu tiên mình có bạn tụi mình làm bạn thân nhá!
Cô nhẹ mỉm cười nói:
- Ừ! Bây giờ cậu đi theo mình đến một nơi nhá
Nhã Nhã vui vẻ cùng cô đi đến thăm mộ mẹ cô. Hôm nay là một ngày mưa nhẹ nhưng chỉ có vài cơn mưa thoáng qua, không khí khá là quỷ dị nhưng không làm cho hai cô gái liều lĩnh kia run sợ. Đến một khu mộ có vẻ rất đẹp khang trang trên bia mộ khắc tên” Vũ Lan” trên ảnh là một người phụ nữ rất xinh với đôi mắt màu chocolet giống của cô. Lúc này Nhã Nhã ngạc nhiên hỏi cô:
- Ai vậy Vy? Trông rất giống cậu
Cô mỉm cười buồn nói:
- Mẹ mình đấy
Nhã Nhã à lên một tiếng rồi không nói gì nữa cả hai như chìm vào khoảng không im lặng. Cô đặt quyển tiểu thuyết với bó hoa tường vy mẹ cô yêu thích xuống nói:
- mẹ, cảm ơn mẹ mẹ hãy yên nghỉ nhé! Sẽ luôn nhớ tới mẹ. Thôi con về đây mẹ nhé
Cô cùng Nhã Nhã đi ra thì Nhã liền có việc bận nên cô đành phải đi một mình. Bước đi trên con đường yên bình bỗng nhiên liền gặp một cậu bé với khuôn mặt khá là đáng thương đang cúi gằm mặt xuống để cho một người phụ nữ to béo chửi bới. Cô đi đến nói nhẹ với người phụ nữ:
- có chuyện gì vậy chị?
Người đàn bà trả lời:
- nó ăn cắp của tôi cái túi bánh tôi vừa mua cho con trai tôi!
Cô nghe thế quay ra nhìn cậu bé nhỏ nhẹ nói:
- em trả cho cô ấy đi chị sẽ mua cho em cái khác!
Cậu bé rụt rè đua cho người phụ nữ kia, đợi đến khi bà ta đi cô mới cúi xuống nhẹ nhàng nói:
- em tên gì?
Cậu bé trả lời:
Em là Trương Hoàng Du
Cô cười nhẹ nói:
- bố mẹ em đâu?
Cậu bé cười buồn nói:
- mẹ em mất trong một vụ tai nạn còn bố em mất trước khi em sinh ra em
Cô nhẹ nhàng nói:
- hay em về nhà chị ở đi chị ở có một mình thôi buồn lắm!
Cậu bé vui vẻ hẳn ra:
- vậy là từ nay em không sợ lạnh không sợ đói nữa rồi!
Cô thấy thế gật đầu cười nhẹ nói:
- nhóc à! Nhưng bây giờ phải đưa em đi mua mấy bộ đồ khác nữa.
Hai người vui vẻ dắt tay nhau đi mà không biết chàng trai nào đó đã chứng kiến tất cả trên môi nở một nụ cười thầm “cô gái, em là của tôi!”
-----------bye mọi người------------
Xuống đi
Xuống nữa ạ
Tị nữa thôi ạ
Yêu️
Chap này hơi nhàm! Mọi người ơi làm ơn cmt góp í cho mình với️