Trong khách điếm, phía trước cửa sổ, ánh đèn dầu như hạt đậu.
Lý Tuyên đánh giá Mộ Dung Thiên mặc xiêm y của chính mình, trên mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
Khác với vẻ cao ráo tiêu sái của y, Mộ Dung Thiên mặc vào bộ y phục màu bạc này lại hiện ra một vẻ trong sáng tuấn mỹ.
Mộ Dung Thiên nhíu mày nói, "Thời điểm không còn sớm, Vương gia nên trở về phòng của chính mình nghỉ ngơi đi?"
Lý Tuyên cười ha ha nói, "Còn sớm còn sớm, trăng mới vừa lên cao a."
Mộ Dung Thiên không biết nên khóc hay cười, đi đến trước cửa "Chi" đem cửa mở ra, "Vương gia, thỉnh!"
Lý Tuyên nâng tay áo che mặt, "Mộ Dung huynh thật là vô tình a! Lại nói như thế nào cũng từng có một đêm tình cảm......"
Mộ Dung Thiên vừa nghe trầm mặt, phất tay áo ra cửa, lại đột ngột bị một cái bóng vàng trước mắt hãi nhảy dựng, lại là Lý Tuyên mở cửa sổ nhảy ra tới, mở ra đôi tay che ở trước người.
Lý Tuyên cười nói: "Mộ Dung huynh da mặt thật mỏng a."
Mộ Dung Thiên càng là giận không thể át, khoanh tay quay lưng, lạnh lùng nói: "Vương gia tới tìm ta, thật là vì trợ ta?"
"Không tồi."
"Ba lần bốn lượt nhục nhã trêu đùa, chính là cái giá trợ ta?"
"Kia thật cũng không phải......"
"Vậy liền thỉnh Vương gia trong lời nói việc làm tỏ ra trang trọng chút, hoặc là thỉnh buông tha tại hạ, Mộ Dung chịu không nỗi ý tốt của Vương gia."
"Ai nha, thật vất vả thuyết phục Mộ Dung huynh tiếp nhận ta hiệp trợ, cái này ngược lại chính mình tự đạp chân mình." Lý Tuyên cũng không giận, cười ngâm ngâm.
Mộ Dung Thiên nhìn y liếc mắt một cái, cũng không biết y trong hồ lô muốn làm cái gì.(trọng bụng muốn làm gì) Rõ ràng là y ngạnh trói lại chính mình tới, lại không biết xấu hổ nói là thuyết phục.
"Bất quá ý tốt......!Muốn chịu là khẳng định chịu được a, Mộ Dung huynh kia thân cốt......" Lý Tuyên tiến đến sau tai hắn, nói nhỏ, cố ý thở dài vài tiếng.
Mộ Dung Thiên ngẩn ra, phản ứng lại, "Ngươi, ngươi......", Mặt trướng đến đỏ bừng, trong lòng xấu hổ và giận dữ khó kiềm chế, thật hận không thể một đầu nhảy xuống lầu đi, lại không chịu nỗi ác ý nhục nhã này.
Đáng giận chính mình võ công hoàn toàn không còn, nếu không chính là cho dù có đập nát tòa lâu này, đập chết thằng nhãi này cũng khó tiêu khẩu khí này.
Lý Tuyên chỉ nhìn chằm chằm hắn cười, cười đến Mộ Dung Thiên phổi cũng muốn nứt ra, huyết khí dâng lên, đột nhiên choáng váng, suýt nữa ngã quỵ.
Hắn duỗi tay đỡ lấy lan can, Lý Tuyên liền như vậy mang ý cười khoanh tay nhìn, không hề có ý tương trợ.
Mộ Dung Thiên thấp giọng nói, "Ngươi như vậy nhục nhã ta......, chi bằng một kiếm chém ta sạch sẽ."
Lý Tuyên không nói, sau một lúc lâu mới cười nói, "Ta sẽ không giết ngươi.
Người chết còn có ý nghĩa gì?"
Mộ Dung Thiên trong lòng nói, ngươi chỉ đem ta làm súc sinh, đùa bỡn nhục nhã, tự nhiên có nhiều như vậy ý tứ.
Trong tay không khỏi nắm chặt, trên gỗ kia có mấy chổ không bằng phẳng, đâm vào trong tay cũng không phát giác.
Mộ Dung Thiên từ nhỏ lang bạt giang hồ, trải qua rất nhiều biến cố, kỳ thật đối mạng người xem đến rất nặng, nếu không lúc trước cũng sẽ không chịu đựng Lý Tuyên khó xử, lúc này tuy có ý niệm hận không thể chết đi, chân chính có thể làm được cũng không có quá nhiều khả năng.
Trái lại khi bị buộc đến đường cùng, chính mình ngược lại nghĩ, nếu như Lý Tuyên thật có thể tương trợ chính mình, chính mình có lại sức mạnh, lại là một con đường tốt.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên lại nghĩ, chính là chịu chút lời nói nhục nhã, chỉ giống như nghe y đánh rắm, nghe một chút thì sao, người nếu muốn làm nên chuyện, không chịu khổ, không chút trả giá lại sao có thể được như ý nguyện.
Mộ Dung Thiên khi nghĩ thông, liền chậm rãi buông lỏng tay.
Lúc này lại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau lên, mở lòng bàn tay ra thì thấy trong tay có vết máu, trong lòng bàn tay bị đâm mấy cây dằm gỗ.
Cũng lười đem đi rút, thu tay, bình tâm tĩnh khí nói, "Trời tối rồi, Vương gia nên đi ngủ."
Lý Tuyên vốn tưởng rằng nói đến đây, Mộ Dung Thiên không phải giận tím mặt, chính là nên xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, không khỏi cực kỳ kỳ quái.
Trong lúc nhất thời cư nhiên không quá nhiều phản ứng.
Mộ Dung Thiên cũng không mở miệng, nhàn nhạt nhìn y.Lúc này ánh trăng như nước, chiếu hai người bọn họ, nơi xa mấy nhánh cây như in bóng xuống.
Trước lan can, Mộ Dung Thiên sợi tóc theo gió nhẹ động, ngẫu nhiên vài sợi đến trước mặt, hắn cũng không tính vén lên, mặc nó như vậy phiêu linh.
Lý Tuyên nhìn nhìn không khỏi có chút ngây người, duỗi tay muốn vén lên.
Còn chưa kịp giơ tay, chỉ nghe trên đỉnh đầu có người lớn tiếng kêu, "Mộ Dung Thiên! Mộ Dung Thiên!......" Thanh âm tự xa mà gần, hai người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có một bóng người ở trên nóc nhà không xa nhảy lên, dần dần nhảy sang gần đây.
Kêu không kiêng nể gì, tiếng la có chút lớn, đủ để quấy rối người đang trong mộng đẹp.
Ngay sau đó, cửa sổ hai bên đường sôi nổi sáng lên.
Tiểu nhị của khách điếm cũng châm đèn, chỉ chốc lát liền đem đèn đuốc trong ngoài chiếu sáng trưng.
Người nọ đứng ở trên nóc nhà, một bộ trường bào ở trong gió phiêu động, tựa hồ ánh trăng liền ở phía sau y.
"Mộ Dung Thiên! Mộ Dung Thiên, ngươi có ở đây không!" Thanh âm trầm thấp, quen tai thật sự.
Mộ Dung Thiên dò ra thân mình đáp, "Tiền bối!"
Người nọ mắt sáng ngời, "Ta tìm ngươi đã nửa ngày, ngươi làm sao dám tự mình chạy tới!" Nguyên lai là Tà thần y.
Mộ Dung Thiên cười khổ, "Ta không phải tự mình chuồn ra tới, là bị người bắt mang ra ngoài."
Chỉ nghe dưới lầu tiếng người ồn ào, cúi đầu nhìn thấy khách trong khách điếm đều ra khỏi phòng, ở dưới lầu chỉ chỉ trỏ trỏ, sôi nổi nghị luận.
Tà thần y kia hồn nhiên không để bụng, thả người nhảy, duỗi tay tìm tòi, câu trụ mái hiên, lật xuống dưới.
Y vẫn là mặc trường bào chưa thay, đầu tóc xõa ra, động tác làm vạt áo phiêu động, cảm giác giống như một tiên nhân.
Phía dưới liền có người phát ra cảm thán kinh ngạc.
Tà thần y rơi xuống giữa hai người, nhìn nhìn Lý Tuyên, nói: "Là ngươi đem hắn mang ra đây?" Lý Tuyên nhìn nhìn hai người bọn họ, trong mắt có cái gì lung lay một chút, cư nhiên không mở miệng.
"Đúng vậy." Mộ Dung Thiên nói.
Tà thần y gật đầu, "Vậy, người ta mang đi."
Lý Tuyên cười lạnh không ngừng, Tà thần y nói, "Ngươi chính là không phục?"
Đột nhiên phía sau một trận tiếng bước chân nổi lên, Tà thần y cùng Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại, lại là vài tên binh sĩ, cầm trong tay cường nỏ, chỉa vào bọn họ.
"Bang!" Một tiếng cửa phòng mở, quay lại đầu, Lý Tuyên sớm đã lui về trong phòng, cửa cũng đóng lại.
Nỏ bất đồng với cung, tốc độ rất nhanh, sức mạnh cũng là cực kỳ mạnh mẽ, khoảng cách gần như vậy, nếu là Mộ Dung Thiên võ công chưa mất, cũng không dám nói chính mình có thể hoàn toàn tránh được.
Tà thần y mang theo chính mình như thế nào tránh được, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Tà thần y lại không hề ngượng nghịu, một tay ôm Mộ Dung Thiên, "Đi!"
Vài tiếng huyền vang, mũi tên kia trong nháy mắt, đã đến trước mắt, không nghĩ tới mũi tên này lại nhanh như vậy.
Mộ Dung Thiên vô cùng kinh hoảng, chỉ nghe "Đương" "Đương" "Đương" vài tiếng vang, mũi tên kia cư nhiên bị Tà thần y dùng cái gì đem chắn xuống dưới, rơi xuống bên dưới.
Nhìn kỹ trong tay Tà thần y, chỉ là vài viên dược nhỏ xíu, cũng không biết được làm từ cái gì, ở dưới ánh trăng lấp lánh tỏa sáng.
Tà thần y dẫn theo Mộ Dung Thiên bên hông, mũi chân gắng sức nhảy, đã nhảy lên nóc nhà.
Còn chưa kịp đặt chân, rồi lại thấy vài tiếng cung vang, nguyên lai trên nóc nhà cũng có người bắn nỏ.
Tà thần y như một cái diều hâu xoay người, mấy mũi tên bắn vụt qua.
Y ở giữa không trung không có chỗ nào che chắn, chỉ phải lại rơi xuống.
Rơi xuống mặt đất, mọi người thấy binh sĩ khai cung, sớm bị dọa đến khắp nơi chạy tứ tán.
Tà thần y đem Mộ Dung Thiên buông, ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nói, "Người này thật là lợi hại." Mộ Dung Thiên quay đầu, cửa khách điếm thình lình đứng một loạt các tay bắn nỏ, cầm nỏ chỉa thẳng vào.
Thân ảnh trên lầu nhoáng lên, Lý Tuyên đi ra, cúi đầu cười khẽ, "Có thể tránh được hai lần, ngươi cũng là không đơn giản a!".