Cả hiện trường ở Thái Y viện ngổn ngang, nồng nặc mùi nước hoa tử tinh tạp lẫn với một số hương liệu khác. Những người bên trong phòng thuốc đều bất động. Cao thái y đã chết, những người ở gần ông nhất cũng đang trong tình trạng sắp chết. Tất cả người bên ngoài thì đều sợ hãi không dám vào. Anh Ngọc thở dài, tiếc thay cho lọ nước hoa quí báu của mình đã bị Cao thái y làm hỏng hết rồi. Nàng lấy khăn bịt mũi rồi xông vào trong. Nàng đến bên chỗ xác của Cao thái y. Ông ta chết là do hít phải quá nhiều mùi hoa tử tinh. Có lẽ ông ta mở nắp, sau đó làm đổ cả lọ ra ngoài rồi liền bị thuốc làm bất động, không thể đóng nắp lại được thành ra...phải ngửi đến chết. Những dược đồng gần đó cũng bị vạ lây nhưng do khoảng cách xa hơn Cao thái y cho nên chất độc chưa kịp ngấm. Anh Ngọc nâng lọ nước hoa lên. Bên trong còn lưu lại không đến nửa bình. Nàng mừng rỡ, thở phào một hơi. Nàng cất lọ nước hoa kia đi, sau đó dùng túi hương dược liệu của mình đến giải cho những dược đồng bị nặng nhất đã hôn mê. Còn với những người bên ngoài bị nhẹ hơn thì nàng sai mang ra ngoài nơi thoáng gió cho nghỉ ngơi.
Nghĩ đến, Cao thái y muốn trộm lọ nước hoa của nàng, có lẽ là đã có người nhìn ra bí quyết dùng độc của nàng. Xem ra, nàng muốn vượt qua trận đại biến sắp tới, phải có cách gì đó lợi hại hơn, không nhất thiết phải dựa vào binh quyền. Nếu có thể, dùng độc dược để tự vệ và giành thắng lợi có được hay không?
Trong ngự thư phòng, Lê Duy Minh đang xem tấu chương, Lữ Vệ lại bẩm báo thêm một chuyện:
- Bẩm hoàng thượng, thám báo vừa báo khẩn về, rằng đoàn sứ tiết sang Bắc triều tiến cống đã bị tặc phỉ phục kích ở bên ngoài Lạng Giang. Còn có, phó sứ đại nhân đã chết. Còn Cát Vương điện hạ...đã mất tích ạ!
Lê Duy Minh bỏ tấu chương xuống, nhướng mày hỏi:
- Mất tích sao? Cả đoàn sứ tiết chỉ mình hắn mất tích? Lữ Vệ, ngươi nói xem hắn mất tích mà không chết thì sẽ đi đến nơi nào?
Lữ Vệ sững người giây lát, nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Lê Duy Minh, gã khẽ đáp:
- Dạ, thần đã hiểu rồi. Thần sẽ lập tức cho người đến Từ Thanh tự thăm hỏi Ngô thái phi!
Trong con hẻm nhỏ bên ngoài phủ quận công, Trần Thị Oanh ngồi dưới một tán cây ôm mặt khóc. Sư cô Diệu Ân đi đến. Nhận ra được thân ảnh của Trần Thị Oanh, nàng mới từ từ bước lại gần. Trần Thị Oanh hai tay nắm chặt, vừa khóc vừa nức nở. Thật sự là ấm ức, ấm ức vô cùng! Diệu Ân đứng nhìn một lúc, cũng không biết làm sao, nàng muốn mở miệng khuyên. Nhưng thấy người kia khóc dữ quá, lại như đang rất uất ức, rất khó chịu trong lòng. Nàng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ sợ người kia giận không chỗ trút thì lại phát cáu ra với nàng. Nhưng chờ mãi cũng không được, Diệu Ân hết cách đành ngại ngùng mở miệng:
- A di đà phật!
Tức thì, Trần Thị Oanh ngước mặt lên. Diệu Ân có chút hết hồn. Vị kia tuy đang mặc nam trang, vẫn là một tuyệt thế giai nhân, mỹ nhân đẹp nhất mà nàng từng được nhìn thấy. Thế nhưng, chỉ sau một hồi khóc lóc, nàng kia liền trở nên mắt sưng to lại đỏ ửng, môi nhạt đi, da cũng không còn tươi sáng lộng lẫy như lúc sáng nữa. Diệu Ân tự nhiên cảm giác có chút đau xót. Nàng mím môi, đầu cúi xuống thật thấp, không dám nhìn thẳng lệ diện của Trần Thị Oanh nữa, nàng nói:
- A di đà phật! Thí chủ, tại sao đột nhiên người lại thương tâm như vậy?
Không phải lúc sáng rất tốt hay sao? Nàng tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Thị Oanh liền bị dọa làm cho khóc gần chết, trong khi Trần đại cô nương thản nhiên làm mặt lạnh bảo không có chuyện gì, sau đó hăm hở chuẩn bị đi đến phủ quận công. Thế nhưng Trần Thị Oanh sau khi gặp Mạnh Kì Phong xong, cũng không thèm nói lại một tiếng đã bỏ đi mất. Không ngờ lại là ra đây một mình ngồi khóc.
Trần Thị Oanh nhìn lại khuôn mặt vị ni cô trước mắt mình. Nàng vốn đã nín khóc, bất chợt lại bật ra òa khóc ngất sau đó thì nhào luôn vào lòng Diệu Ân, ôm lấy vị ni cô dịu hiền phúc hậu kia mà tỉ tê nhả lệ. Diệu Ân bị Trần Thị Oanh làm cho cuống quýt. Nàng không nghĩ nàng chỉ hỏi thăm một chút lại khiến đại cô nương kia khóc to hơn đâu. Càng nữa là hai nàng đều đã là đại cô nương hơn ba mươi tuổi rồi. Cớ gì lại có thể như một thiếu nữ, không vui là khóc, hễ khóc là tựa vào nhau kiếm an ủi hay sao? Chết! Tựa vào nhau? Diệu Ân sực nhớ đến một chuyện, liền hoảng hốt đẩy vội Trần Thị Oanh ra xa:
- A di đà phật, Trần thí chủ! Người buông bần ni ra! A di đà phật! Người đang mặc nam trang, lại ôm bần ni như vậy! Thật sự có tội! Có tội! A di đà phật!
Trần Thị Oanh nghe mà mắc mệt. Nàng hời hợt lườm Diệu Ân cũng nghe lời buông tay. Nàng nhìn vẻ mặt Diệu Ân vì thẹn thùng mà ửng đỏ. Nàng nhìn đến ngẩn ngơ. Vì cái gì khuôn mặt và biểu tình của ni cô này nhiều lúc lại giống với người kia đến như thế? Diệu Ân không để ý, đến khi nhìn lại thấy Trần Thị Oanh thật sự nhìn mình, còn nhìn sâu đến như vậy càng khiến nàng bối rối hơn. Nàng hít thở sâu, cúi đầu né tránh ánh mắt kia, chắp tay lên ngực nói:
- Mô phật! Trần thí chủ, nếu...nếu đã không sao. Bần ni xin được cáo từ. Bần ni phải trở về Phổ Minh tự! Đa tạ Trần thí chủ... đã giúp đỡ!
Nàng nói xong, cũng không dám nhìn lại Trần Thị Oanh,vội vã vái nàng một cái rồi đi. Chẳng ngờ nàng vừa nhấc bước, tay đã bị người phía sau kéo lại. Trần Thị Oanh vẻ mặt khẩn cầu nói:
- Khuôn mặt ngươi rất giống người ấy. Ngươi để cho ta... nhìn ngươi một lúc nữa, được không?
Diệu Ân càng rối rắm hơn. Mặc dù nàng biết Trần Thị Oanh cũng là nữ tử như mình nhưng nàng thật sự ngượng ngùng khi bị người ta nhìn thẳng như vậy. Huống chi, nàng không chỉ là một nữ tử, mà còn là một ni sư. Diệu Ân khẽ lắc đầu, ái ngại nói:
- A di đà phật! Trần thí chủ, bần ni là người xuất gia. Xin người...
Diệu Ân còn chưa nói xong, Trần Thị Oanh bất chợt rướn lên, bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nàng. Diệu Ân phát hoảng. Vị nữ thí chủ này, sao lại hành vi quái như thế?
Trần Thị Oanh thấy Diệu Ân sợ hãi né đi, nàng cũng thu tay lại không tiếp tục đụng chạm người ta nữa. Nước mắt nàng lại rơi xuống nhưng không còn khóc như lúc nãy nữa. Nàng cúi đầu, nén chặt tâm tình. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngươi lúc nãy hỏi được gì rồi? Đã...nhìn thấy hắn chưa?
Diệu Ân thấy Trần Thị Oanh đã trấn tỉnh, bắt đầu nói chuyện bình thường, nàng khẽ gật đầu đáp:
- Đã gặp được, cũng đã hỏi được. Đa tạ Trần thí chủ giúp đỡ. Xem ra là bần ni nhầm lẫn. Mạnh quận công là nam nhân thì không làm sao có thể là nữ nhi của bần ni! Làm phiền Trần thí chủ đã lâu, xin phép cáo từ!
Trần Thị Oanh nhìn thấy Diệu Ân buồn buồn quay đi, nàng bất chợt gọi to:
- Đợi đã! Ngươi xác nhận nữ nhi của ngươi khuôn mặt giống hệt với Mạnh Kì Phong sao?
Diệu Ân dừng bước, không quay đầu lại mà đáp:
- Quả thật rất giống. Nhưng mà nam nữ hữu biệt. Trần thí chủ, Mạnh quận công cùng Mạnh lão phu nhân đều xác nhận là không phải. Có lẽ thật sự là bần ni đã lầm! A di đà phật!
Nàng nói xong, liền cất bước đi thật nhanh nhưng trên mỗi bước đi đều vương những giọt lệ ấm nóng.
Trần Thị Oanh nhìn theo bóng ni cô kia đã khuất xa, khẽ lẩm bẩm một mình:
- Nam nữ khác biệt sao? Nhưng với quái nhân Mạnh Kì Phong kia mà nói thì cũng không thể nào phân biệt được đâu. Cái kẻ chết tiệt đó, hừ....chỉ còn cách moi tim của ngươi ra!
- -----
Anh Ngọc vào đến phòng mình, vừa đóng cửa xong, xoay lưng lại liền bị người bên trong dọa cho hết hồn. Lê Duy Khải đường hoàng đỉnh đạc hiên ngang ngồi trong phòng nàng nhìn nàng mỉm cười. Anh Ngọc đưa tay ôm ngực, thở ra một hơi nói:
- Cát vương điện hạ, ngài thình lình xuất hiện như vậy hù chết người đấy! Huống hồ chi, đây là phòng của ta nha. Ngài lại không biết giữ lễ nghĩa sao? Đại nam nhân lại xông vào khuê phòng của nữ nhi người ta, còn ra thể thống gì?
Lê Duy Khải mỉm cười, lắc lắc đầu nhìn Anh Ngọc trêu chọc:
- Hôm nay ngươi lại thay đổi, xưng là nữ nhi còn giáo huấn ta sao? Không phải là "nam chủ nhân của quận công phủ" này nữa à?
Anh Ngọc cứng họng. Nàng lười nhác tranh luận cùng Lê Duy Khải, thản nhiên ngồi xuống ghế, tự rót chung nước uống một hớp rồi hỏi:
- Ngài tìm ta có việc gì? Nói nhanh một chút, ta lại phải ra ngoài.
Lê Duy Khải cũng thu lại nụ cười, ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hoàng huynh đã bắt đầu ra tay. Mẫu phi của ta có thể sẽ bị nguy hiểm. Cho nên...
Anh Ngọc bỏ chung nước xuống, vẻ mặt lo lắng nhìn Lê Duy Khải:
- Ngài ấy đã làm gì mẫu phi ngài? Ta ở trong cung lại không biết chuyện này. Ngài muốn ta đi cứu bà ấy sao?
Lê Duy Khải suýt bật cười vì biểu lộ lo lắng của nàng. Y lắc đầu nói:
- Cứu người thì không cần ngươi. Nhưng ngươi phải giúp ta việc quan trọng hơn!
Anh Ngọc chớp mắt, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lê Duy Khải, trong lòng nàng tự cười một phen. Xem ra vị vương gia đây lúc này mới bắt đầu chịu tin tưởng thẳng thắn với nàng. Anh Ngọc gật đầu nói:
- Vậy ngài nói ta biết ta nên làm sao để giúp ngài?
Lê Duy Khải vẫn thận trọng quan sát nàng từng cử chỉ thái độ của nàng. Sau đó, chợt nhiên hỏi:
- Mạnh Kì Phong, thật ra ngươi là người như thế nào?
Anh Ngọc tròn mắt, hỏi lại Lê Duy Khải:
- Ngài vẫn không tin tưởng ta? Nếu vậy ngài nhờ ta giúp làm gì?
Lê Duy Khải lắc đầu:
- Không phải không tin ngươi. Nhưng ba điều khoản của ngươi...
Lê Duy Khải cười cười lắc đầu, thật sự không làm sao hiểu nổi nữ nhân trước mặt đây thật ra là người thế nào?
- Mạnh Kì Phong, ngươi thật sự thích nữ nhân sao?
Anh Ngọc nhìn vẻ mặt đầy ý ngạo cợt của Lê Duy Khải, nàng thoáng khó chịu, khẽ nhíu mày hỏi:
- Vương gia, đây là việc riêng của ta. Ngài và ta không phải bằng hữu, ngoài cộng sự thì đừng để ý chuyện của ta!
Lê Duy Khải nhướng mày, cười cười rồi bước ra khỏi cửa phòng nàng đi ra. Anh Ngọc nhìn theo dáng nam nhân kia, thở dài nói:
- Thành đế, ta hi vọng ngài là một minh quân giữ lời hứa. Nếu ngay cả ngài cũng muốn khó dễ, trở ngại ta...Ta cùng đường rồi, cũng không để cho bất cứ ai lần nữa ngăn cản ta và Mộng Khuê!