- Nàng vết thương vừa khỏi, tại sao không ngồi kiệu?
Diễm Yên khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ngước nhìn nàng nói:
- Đã nói cùng chàng cước bộ lên núi cầu nguyện mới đủ thành tâm chứ! Chàng đừng nói chàng không đi nổi đó?
Anh Ngọc cười cười, phất tay bảo kiệu phu lui đi rồi sánh bước cùng Diễm Yên hướng lên núi. Hai người sóng đôi bên nhau cùng bước, ai ngang qua nhìn vào cũng phải tán thán ngợi khen thật xứng đôi. Lên đến đỉnh núi, cùng Diễm Yên vào trong Phổ Minh tự dâng hương xong, lại theo nàng ra bên hông chùa nơi có cây cầu nguyện. Diễm Yên viết ước nguyện vào một mảnh vải đỏ, sau đó cột thêm hòn đá rồi ném nó bay lên cành cây. Nhìn thấy mảnh vải mang điều ước của mình bám vào được cành cây, Diễm Yên vui mừng ra mặt, quay sang nhìn Anh Ngọc cười thật tươi. Anh Ngọc cũng buồn cười, nhìn động tác nàng, trong lòng thầm nói: "Trò ấu trĩ này cứ tưởng trong phim thôi. Ai ngờ thời cổ đại người ta lại tin là thật sao?"
Diễm Yên thấy bộ mặt như đang nhịn cười của nàng, có chút bất mãn, bước đến kéo ống tay áo của Anh Ngọc lôi nàng đến một mái đình tránh nắng. Diễm Yên bày ra một bàn ba món bánh điểm tâm và một bình trà rồi nói:
- Bá mẫu nói chàng rất thích uống trà và ăn bánh điểm tâm. Cho nên thiếp làm vị mặn ngọt đều có. Chàng qua nếm thử xem!
Anh Ngọc mỉm cười, cầm đũa gắp một miếng bánh hấp nhân mặn. Một viên bánh tròn đều, trông như một chiếc bánh bao. Bên trong thì vị thơm ngon của tôm thịt và rau cải, thật sự ngon miệng vô cùng. Anh Ngọc thật là rất thích ăn các loại bánh như thế nên ăn liền một hơi đến tám viên bánh. Bụng cũng bắt đầu trương lên. Nàng mới ngượng ngùng gác đũa, gãi gãi đầu gượng cười với Diễm Yên:
- Ngại quá! Bánh của nàng làm ngon quá. Ta...không thể dừng đũa được! Hì hì!
Diễm Yên cúi đầu e thẹn mỉm cười, vừa rót chung trà vừa nói:
- Sau này thiếp gả cho chàng rồi, mỗi ngày đều sẽ làm điểm tâm ngon cho chàng ăn.
Anh Ngọc đang hớp nước trà, nghe xong liền sặc đến suýt choáng. Diễm Yên lúc nói đã ngượng lắm rồi, đôi má đào của nàng cũng ửng đỏ cả lên. Lại thấy kẻ kia nghe xong, còn kích động đến như thế, nàng thật chỉ muốn kiếm một chỗ mà trốn. Anh Ngọc vuốt ngực một hơi, trộm liếc nhìn Diễm Yên, hắng một tiếng, làm ra vẻ trịnh trọng nói:
- Diễm Yên, nàng nghe ta nói. Ta đã từng nói ta có một bí mật muốn nói với nàng. À thật ra thì...Diễm Yên, nàng phải thật bình tĩnh...
Diễm Yên bất chợt thay đổi sắc mặt, nàng hít sâu một hơi, liền chắn trước nói:
- Kì Phong, chàng khoan nói. Thiếp cũng muốn hỏi chàng. Bí mật đó của chàng hẳn cũng là có liên quan đến Đinh Mộng Khuê?
Anh Ngọc sửng sốt, nàng nhíu mày:
- Thật ra thì không. À, mà cũng có thể có...Ta...ta...Ài! Diễm Yên, ta thật ra không phải cố ý. Nhưng mà, ta cũng không biết phải nói làm sao...Ta không muốn gạt nàng. Ta thật không phải là thái giám. Ta...
- Chàng nói sao? Chàng không phải...Kì Phong...chàng...chàng đánh ghét! Làm người ta lo lắng muốn chết...
Diễm Yên vui mừng đến không tả nổi. Kì Phong của nàng không phải là thái giám, không có bị tịnh thân, vậy thì...vẫn là nam nhân đi? Ông trời ơi, thật là linh nghiệm! Nàng chỉ cầu nguyện có thể hạnh phúc trường tồn bên cạnh Kì Phong. Ông trời lại ban cho nàng tin tốt lành thế này...Diễm Yên vui đến lên tiên, trong khi Anh Ngọc thì đen cả mặt. Nàng vốn còn chưa nói xong thì cô nương kia nhảy vào miệng nàng mà reo sướng. Thiệt tình!
- Ta không phải là thái giám. Bởi vì ngay từ đầu ta vốn là nữ nhân!
Anh Ngọc cắn răng, nói tuột cả câu cho xong. Nụ cười của Diễm Yên lập tức tắt ngấm. Nàng tận lực mở to mắt, nghiêng tai kinh ngạc đến không thể hình dung nhìn Anh Ngọc:
- Chàng vừa nói gì vậy?
Anh Ngọc đứng dậy, thở dài một hơi, bước đến nắm lấy hai bàn tay của Diễm Yên kéo đến trước ngực mình vừa nói:
- Ta nói là thật. Ta vốn là nữ nhân. Vì Mạnh phu nhân đau lòng mất con, ta lại vô tình trông giống với Mạnh Kì Phong nên Mạnh thái y đã nhận ta, ngụy tạo làm Mạnh Kì Phong thật để an ủi Mạnh phu nhân. Diễm Yên, ta...
Diễm Yên vung tay đẩy mạnh một cái, Anh Ngọc liền ngã bật ra phía sau. Diễm Yên nước mắt tuôn rơi, nhìn nàng sợ hãi nói:
- Ngươi...ngươi sao có thể lừa ta như vậy? Ngươi...không đâu! Ngươi rõ ràng không phải. Ngươi và Đinh Mộng Khuê...Còn có ngươi bị bắt vào cung. Ngươi không thể nào là nữ nhân được. Ngươi lừa ta! Ngươi không muốn hôn phối với ta nên lừa ta, nói ngươi là nữ nhân sao? Ta không tin...không tin được ngươi!
Diễm Yên thật hoảng loạn. Người kia làm sao có thể là nữ nhân? Thật là y ghét nàng, không muốn cưới nàng vào cửa cho nên nói ra những lời hoang đường kia. Đường đường Mạnh Kì Phong hiên ngang lẫm liệt, làm ra bao nhiêu chuyện nổi danh kinh thành, lí nào lại là nữ nhân sao? Nàng cật lực phủ nhận tất cả những gì mình nghe được. Nhưng nàng nhìn đến đôi tay nàng. Đôi tay nàng vừa chạm vào là gì kia? Người kia như thế nào...người kia như thế nào nơi đó lại...mềm mại? Diễm Yên thật sự không muốn tin, tuyệt đối không muốn tin!
Nàng gào khóc to, sau đó bỏ chạy thật nhanh xuống núi. Anh Ngọc rất muốn chạy theo nhưng vì Diễm Yên đẩy nàng ngả xuống, lưng đập cái ghế gần đó khiến nàng bị trẹo lưng, đau đớn đến không đứng dậy được. Nàng khó khăn ngồi lên, hướng theo bóng Diễm Yên mà gọi to một cách vô vọng. Đúng vào lúc ấy, nàng chợt nghe trong đầu bùng một cái choáng váng, hai tai cũng ù đi, mắt cũng mờ dần, dường như trong mắt còn có bụi. Sau đó liền nghe một âm thanh rất kì lạ giống như ai đó đang niệm một câu thần chú bằng ngôn ngữ kì quái gì mà nàng không sao nghe hiểu. Nàng vừa ôm đầu, vừa ôm lưng. Cảm giác thật kì quái, thật khó chịu vô cùng. Nàng cố gượng đứng dậy. Xem ra có khi phải nhờ người giúp mới xuống núi được.
Nàng một phen khó nhọc đứng dậy tựa người vào một khối cột, cố trấn áp cơn choáng váng. Vào lúc ấy, một tiếng chuông chùa thánh thót vang lên. Liền đó là một tràng kinh của các sư cô hòa giọng với nhau thật êm dịu, xuôi tai. Anh Ngọc nghe xong tự nhiên cơn choáng váng biến mất. Cả chứng ù tai cũng không còn, tuy trong mắt còn một chút khó chịu. Nàng cũng không để tâm, nhìn lại bản thân vừa ngã trên đất có dính chút bùn đất nên liền đứng dậy phủi sạch y phục rồi bước vào nội gian chùa Phổ Minh để xin nước rửa mặt.
Nàng đi lần ra phía sau hậu viện, cũng tự ý thức bản thân đang mặc nam trang nên vừa đi chậm vừa thận trọng quan sát, hi vọng gặp sư cô nào đó xin miếng nước sẽ thuận tiện hơn là đi tận vào sâu bên trong mà hỏi. Ngay lúc đó, có một sư cô đi ngang, nàng mừng rỡ liền vẫy gọi:
- Mô phật! Sư cô! Người có thể cho con xin một gáo nước. Con muốn rửa mặt!
Sư cô quay đầu lại, không nhìn Anh Ngọc mà đáp:
- A di đà phật! Thí chủ, xin người cứ đợi ở đó. Bần ni mang nước cho người ngay!
Anh Ngọc khẽ đáp tạ một tiếng rồi đứng chờ.
Sư cô đó đi vào một lúc cũng mang ra một thùng nước. Sư cô múc một gàu dâng đến trước mặt Anh Ngọc nói:
- Nước của thí chủ cần ở đây!
Anh Ngọc nhận gầu nước, cười đáp:
- Đa tạ sư cô!
Nàng đáp xong, cũng cúi đầu ngâm mắt vào gào nước mong lấy ra hạt bụi. Sau khi rửa mắt cũng thoải mái hơn nhiều. Anh Ngọc mới ngước mặt lên, vuốt nhẹ mấy cái cho hết nước rồi hai tay dâng trả cái gào múc nước cho sư cô, lễ phép nói:
- Thật đa tạ sư cô! Thật ngại vì quấy rầy người thanh tịnh! Con xin được cáo lui!
Nàng nói xong chắp tay vái sư cô rồi định rời đi. Sư cô cũng chắp tay vái lại nàng, trong lúc hai người vô tình đối mắt, sư cô nhìn thấy khuôn mặt nàng liền sửng sốt, bàng hoàng bật lên kêu to:
- An nhi! Là con thật rồi! Con là An nhi của ta!
Anh Ngọc hết hồn. Nàng còn chưa kịp quay đầu, sư cô đó đã nhanh chóng chạy đến nắm chặt tay nàng, mắt rưng rưng nhìn chằm chằm nàng nói:
- An nhi, mẫu thân tìm con khổ sở lắm! Con không sao rồi, là con thật rồi! Phật tổ hiển linh! A di đà phật! An nhi, thật tốt quá!
Anh Ngọc gượng gạo nhìn sư cô, nàng chắp tay vái bà một cái rồi hỏi:
- Thật ngại quá sư cô! Người có nhận lầm người không? Ta...ta thật ra đã có mẫu thân! Cũng không phải tên là An nhi của người!
Nhìn vẻ mặt của sư cô này thật thương tâm. Nàng chợt nhớ đến lúc mẫu thân Mạnh phu nhân mới nhìn thấy nàng cũng có biểu tình như thế. Nàng thở dài một phen. Không nghĩ được vị sư cô đơn thuần phúc hậu trước mặt này lại cũng là một người mẹ mất con nha!
Sư cô thấy nàng phủ nhận, bà liền hoảng loạn vừa ôm tay nàng vừa khóc mếu nói to:
- An nhi, con lại không nhận ra mẫu thân thật sao? Ta là mẫu thân sinh ra con. Mẫu tử chúng ta trải qua bao nhiêu khốn khó, đều là mẫu thân một tay chăm con. Con hiếu thuận như thế, lẽ nào lại quên mất ta? An nhi, con nhìn lại ta, nhìn kĩ mẫu thân đi An nhi!
Anh Ngọc muốn than trời. Tại sao lại nhiều bà mẹ muốn tìm nàng mà nhận con thế này? Nàng thật có nghĩ muốn có phụ mẫu. Nhưng một người là đủ rồi. Bây giờ lại thêm một người nữa, mà còn là sư cô, nàng làm sao mà nhận nổi đây?
Sư cô càng lúc càng khóc to, tay lại nắm chặt tay nàng không cho nàng rời đi. Anh Ngọc bị sư cô làm không biết làm sao mà đỡ. Cứ giằng co thế này, người khác nhìn vào, nàng cũng thật khó xử quá đi! Sư cô gọi to như thế, tất nhiên kinh động. Ngay sau đó có hơn năm sư cô nữa đi vào. Nhìn thấy vị sư cô này níu chặt áo của một nam nhân. Các sư cô khác ngượng ngùng cúi mặt niệm phật. Chỉ có một sư cô bước đến, kéo vị sư cô này lại nói:
- Diệu Ân Sư muội! Muội đừng như vậy. Muội buông tay đi, nhận lầm người rồi!
Vị sư cô tên Diệu Ân ấy chẳng những không buông mà nước mắt chảy dài, hai tay nắm chặt cánh tay Anh Ngọc vừa kéo vừa lay nói:
- Muội không có nhầm đâu. Là con muội sinh ra, là muội nuôi lớn. Là An nhi của muội, là nữ nhi của muội kia mà!
Vị sư cô cản Diệu Ân mới thở dài, kéo mạnh Diệu Ân lui ra, ấn vai nàng trấn định lại nói:
- Sư muội! Muội bình tĩnh. Muội nhìn lại đi, người đó là nam nhân. Là một nam nhân chứ không phải là nữ nhi của muội!
Quay sang Anh Ngọc, sư cô này chắp tay nói:
- A di đà phật! Thí chủ xin thứ lỗi! Là sư muội của bần ni vì mong nhớ con quá độ cho nên đã nhìn nhầm, mạo phạm thí chủ! Thỉnh người bỏ qua!
Anh Ngọc khẽ gượng cười nói:
- Không sao. Các vị sư cô, ta xin được cáo lui!
Anh Ngọc vừa xoay người định đi, Diệu Ân sư cô bất ngờ vùng khỏi tay sư tỉ mình chạy đến ôm nàng giữ lại. Anh Ngọc sợ Diệu Ân ôm phải nơi không nên chạm thì không ổn nên vội đẩy mạnh ra, cao giọng nói:
- Sư cô Diệu Ân! Xin người tự trọng! Ta là đương triều quận công Mạnh Kì Phong, phụ thân ta là Mạnh thái y. Mẫu thân của ta cũng là tứ phẩm phu nhân, tuyệt đối không phải là con của người. Càng là không thể là nữ nhi tên gọi An nhi gì đó cho được! Xin phép, bổn quận công đi trước!
Nàng nói xong, dứt khoát tuyệt tình mà bước đi. Sư cô Diệu Ân cũng bị các sư cô khác giữ lại. Diệu Ân nhìn theo bóng lưng của Anh Ngọc mà nghẹn ngào mếu máo khóc to:
- An nhi của ta! Con không nhận ra mẫu thân! Tại sao con không nhận ra mẫu thân?
Các sư cô khác nhìn Diệu Ân như thế, chỉ còn cách thở dài lắc đầu.