- Cuộc đấu ngày mai, mặc kệ kết quả như thế nào Mộng Khuê vẫn câu nói đó, ta tuyệt đối không gả cho bất cứ ai ngoài Kì Phong. A Khoa ca, xin huynh thương tình, đừng làm khó Kì Phong nữa. Chàng ấy đã vì Mộng Khuê trải qua trăm vạn đắng cay. Mộng Khuê nguyện đời này tuyệt đối không thể vong phụ chàng.
Tiếng A Khoa cợt nhã nói:
- A Khuê! Muội không nên cố chấp như vậy. Mạnh Kì Phong nào phải nam nhân? Một hoạn nhân làm sao có thể sánh đôi cùng muội cả đời? Muội có thể không cần sinh con đẻ cháu nhưng sống với một kẻ như vậy, khác nào cả đời thanh tu?
Mộng Khuê có chút nóng giận, giọng nàng gằn lên, nặng nề nói:
- A Khoa ca, ta tôn trọng huynh là một anh hùng. Cũng kính nễ huynh như một huynh trưởng. Nhưng chuyện của ta và Kì Phong, ta không muốn nghe huynh nói thêm bất cứ lời nào. Mời huynh về cho!
A Khoa tức giận, nghiến răng nói:
- A Khuê! Muội không nên cố chấp như vậy. Ngày mai, muội nhất định sẽ thuộc về ta! Tù trưởng không ủng hộ ta, Phạm Nghị phó soái của Mạnh Kì Phong cũng đã hứa sẽ giúp ta. Mạnh Kì Phong đó, ta sẽ không để hắn chết. Nhưng hắn phải sống không bằng chết!
A Khoa nói xong, liền bỏ chạy ra ngoài. Mộng Khuê nhìn theo bóng lưng hắn, nàng tự nói một mình:
- Ta đúng là một người mạng số không tốt. Thật sự chính là một tai tinh chỉ mang tai vạ đến cho những người bên ta. Nhưng Kì Phong, người đã đối với ta tình ý sâu nặng như vậy. Ta dù có dùng cả đời này cũng không bồi đắp nổi cho người. Càng là luyến tiếc nếu không thể được ở mãi bên người. Người yên tâm, ta không phụ người, cũng không để cho bất cứ ai tổn hại đến người. A Khoa cũng vì nhan sắc của ta mà muốn tranh đoạt lấy ta. Nếu ta không còn dung mạo này nữa...Kì Phong, người sẽ không chê bỏ ta đâu, có phải hay không?
Nàng vừa nói xong liền vung dao lên hướng xuống mặt mình.
Anh Ngọc ở ngoài vội vã xông vào:
- Dừng lại!
Nhát dao cũng vừa hạ xuống, tạo nên một vết xước trên khuôn mặt hoàn hảo của Mộng Khuê. Anh Ngọc xót xa, giật lấy con dao, ôm Mộng Khuê vào lòng, vừa hôn lên vết thương của nàng, đau lòng nói:
- Nàng ngốc quá! Nàng xem thường ta cũng không sao nhưng không được lấy dung mạo của mình ra hi sinh như vậy! Huống hồ chi, ngày mai ta nhất định sẽ thắng mà.
Mộng Khuê không nói lời nào, nàng áp đầu vào lòng Anh Ngọc, lệ châu không ngừng rơi xuống áo người yêu. Không phải nàng xem thường Anh Ngọc. Nhưng A Khoa bản lĩnh thế nào, nàng vốn đã chứng kiến qua. Hơn nữa, A Khoa còn có sự trợ giúp ngầm của Phạm Nghị. Phạm Nghị vốn mang danh là phó tướng của Anh Ngọc nhưng lại giúp A Khoa, rõ ràng là không đơn giản. A Khoa đã thẳng thừng bày tỏ rõ như vậy với nàng. Nếu để Anh Ngọc bước lên võ đài, thật sự lành ít dữ nhiều. Cho dù có một phần nguy hiểm với Anh Ngọc, Mộng Khuê cũng không muốn. Nàng quyết tâm tự hủy dung nhan. Nàng tin A Khoa chỉ yêu thích dung mạo của nàng. Nếu nàng trở nên xấu xí, đến mức người không muốn nhìn thì tất nhiên A Khoa không tội gì phải tranh đoạt nàng về. Cũng tránh cho Anh Ngọc một phen nguy hiểm.
Anh Ngọc nhìn Mộng Khuê bất an như vậy. Xem ra dù nàng có nói thế nào, nàng ấy cũng không tin nàng có thể thắng nổi A Khoa. Nghĩ nghĩ, nàng chợt đưa tay ra, mở nắp lọ nước hoa giấu bên hông mình. Mộng Khuê vừa nghe mùi hương liền bủn rủn, mất hết sức lực, cả người ngã vào lòng Anh Ngọc. Anh Ngọc mỉm cười gian trá, bế nàng đặt lên giường, vừa đóng nắp nước hoa lại vừa cười nói:
- Ai bảo nàng không có lòng tin với ta. Đành phải cho nàng thử thuốc trước. Nàng ngoan ngoãn nằm đây một lúc. Ta sẽ quay lại đưa thuốc giải cho nàng!
Nói xong, nàng đặt Mộng Khuê nằm ngay ngắn, cẩn thận đắp tốt chăn cho nàng sau đó hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi nói:
- Yên tâm, mặc kệ hắn có ai trợ thủ. Ta nhất định phải thắng hắn. Phu quân của nàng chỉ có thể là ta mà thôi.
Nàng nói xong, nheo mắt với Mộng Khuê một cái rồi đóng cửa rời đi.
Nàng lẻn qua đến gian nhà nơi A Khoa đang hội tụ với các tráng niên trong bản luyện võ. Bên trong có tiếng đánh đấm. Xem ra chắc A Khoa tức giận vì bị Mộng Khuê từ chối nên tìm người trút giận đây. Anh Ngọc vốn định đợi sáng mai trước mặt bao nhiêu người, lên võ đài đánh một trận oanh liệt, đoạt luôn danh hiệu dũng sĩ đệ nhất của Phồn An của A Khoa cho hắn khỏi phách lối. Nhưng do lúc nãy hắn khiến Mộng Khuê của nàng ức đến suýt tí nữa là tự hủy dung mạo của mình rồi. Cục tức này, nàng không trút nhất định nuốt không trôi.
Nghĩ nghĩ, nàng liền định mở nắp lọ nước hoa, cho cả đám bên trong trúng độc, không thể cử động, sau đó nàng đi vào đánh cho bọn họ không dậy nổi để xem ngày mai còn kẻ nào đứng ra muốn tranh Mộng Khuê với nàng. Nhưng nàng chưa thực hiện, liền nghe bên trong A Hãn nói với A Khoa:
- A Khoa Ca, Phạm phó soái đã từng nói hoàng đế Thiên Nam muốn chúng ta không thể để cho Mạnh Kì Phong có được A Khuê nhưng không được làm tổn thương hắn. Huynh thấy nên làm thế nào?
A Khoa đấm thật mạnh vào cột gỗ tập võ trước mặt, bực tức nói:
- Còn thế nào nữa? Không đánh chết hắn, đánh cho hắn tàn phế là được rồi! Nhưng dù hắn có ra như thế nào, A Khuê cũng chọn bên hắn. Ta thật rất muốn gϊếŧ hắn. Phải cho hắn chết ta mới cam lòng!
A Hãn thở dài nói:
- Nhưng mà nếu làm trái lệnh của hoàng đế Thiên Nam, Phồn An chúng ta đều không yên. Chỉ là tên đó quả thật quá tốt số. Chỉ là một tên hoạn, vừa được lòng hoàng đế vừa được nữ nhân yêu mến. Thật không tin nổi! Cả A Hoa bướng bĩnh ngang tàng nhất trong bản cũng vì hắn mà chẳng sá bỏ thân.
A Khoa nghe nói đến đây, chợt dừng lại, đôi mắt lóe lên một tia quái quỉ nhếch môi hỏi A Hãn:
- Ngươi nghĩ xem, một kẻ không còn thân thể nam nhân mà lấy thê tử, sẽ sinh hoạt như thế nào?
A Hãn trợn tròn mắt, đưa tay gãi gãi đầu. Thật sự không nghĩ đến A Khoa lại nghĩ ra ý nghĩ thế này. A Khoa chợt mỉm cười, dùng tay đánh gãy một thanh ngang trên cột gỗ luyện võ trước mặt cười nói:
- Nếu ta đánh vụn xương cánh tay của hắn, thử xem hắn sau này sống như thế nào?
Trời sáng, dân bản tụ tập hết ở sân rộng trước nhà chung. Cầm Thiên đứng ra chủ trì. Do cuộc đấu này, theo qui tắc của người Phồn An nhưng người đấu còn có danh quan Thiên Nam quốc. Phồn An mới qui nhập Thiên Nam, Cầm Thiên thật không muốn tổ chức cuộc đấu này vì lo sợ gây ra bất hòa giữa hai dân tộc. Nhưng cả A Khoa và Anh Ngọc đều không ai nhượng bộ. Cầm Thiên hội ý với Tạ Biên sau đó thảo ra một khế ước sinh tử cho hai kẻ tranh đấu kia kí vào.
A Khoa khí thế hừng hừng đứng giữa sân, ánh mắt hừng hực nhìn về phía Anh Ngọc. Anh Ngọc điềm tĩnh đứng trước đài, mắt nhìn về phía Mộng Khuê đang ngồi cạnh Lạc Hoa và Linh Lan, vừa từ tốn mặc vào bao tay sắt đặc chế của nàng. Đêm qua, sau khi nghe A Khoa nói ra ý định độc ác của hắn là muốn đánh nát xương cánh tay của nàng. Nàng mới suy nghĩ đến, bản thân nàng dù có trợ lực là nước hoa tử tinh nhưng muốn đánh bại một dũng sĩ gần như là mình đồng da sắt như A Khoa, tuyệt đối không dễ dàng gì. Nhờ A Khoa nhắc nhở, nàng liền trở về sai thợ rèn gấp rút làm ra hai bao tay sắt. Có thiết thủ bảo hộ, nàng muốn xem thử A Khoa có bản lĩnh đánh nát xương của nàng không?
Cầm Thiên nhìn thấy Anh Ngọc chỉ mặc thiết thủ mà không theo nỏ như hôm trước đã luyện thử. Y lo lắng hỏi:
- Ngươi không dùng vũ khí sao?
Anh Ngọc cười nhẹ, giơ đôi thiết thủ lên cao:
- Đây là vũ khí của ta!
A Khoa và đám dân bản thấy nàng mang thiết thủ, tất cả đều cười to. A Khoa giơ nắm đấm lên nói:
- Ngươi nghĩ dựa vào thiết thủ đó có thể bảo vệ được đôi tay ngươi hay sao? Quên không nói cho ngươi biết, trống đồng ta còn có thể đánh thủng, thiết thủ của ngươi sao? Ha ha, vô dụng thôi!
Anh Ngọc nháy mắt với Mộng Khuê rồi bước ra giữa sân làm ra tư thế nghênh đón A Khoa. A Khoa giơ tay thành đấm hướng đến Anh Ngọc vung xuống. Anh Ngọc bất ngờ cúi người thấp xuống tránh né. A Khoa vừa nghe được một mùi hương liền sau đó thấy toàn thân chậm chạp nặng nề hẳn đi. Hắn cố vung tay đánh thêm một nhát nữa. Anh Ngọc né qua, sau đó bất ngờ bật một chốt nhỏ bên trong thiết thủ, lập tức có bốn lưỡi dao nhọn dài từ trong thiết thủ vươn ra bén nhọn cắm thẳng vào bả vai của A Khoa. A Khoa bị thương nhưng vẫn còn sức lực, cố rướn mạnh hơn đẩy cả Anh Ngọc lùi về phía sau mấy bước. Anh Ngọc phát hoảng. Chẳng lẽ người này khỏe đến mức nước hoa tử tinh cũng không làm hắn quị được?
Thiết thủ của Anh Ngọc đã cắm vào người của A Khoa nhưng A Khoa vẫn dũng mãnh đến mức ép nàng lùi đến đụng vào cột. Nếu A Khoa còn ép lên thêm nữa Anh Ngọc có thể bị hắn ép chết. Người này quả thật sức mạnh kinh người. So với hổ báo chỉ có hơn không kém. Anh Ngọc thầm than. Không thể nhờ cả vào nước hoa tử tinh, đành cố hết sức liều mạng vậy. Nàng dùng hết sức lực gồng lên vung hết dao nhọn trong thiết thủ ra hướng về chỗ A Khoa mà phóng xuống. Thật không tin nổi, lưỡi dao trên thiết thủ của Anh Ngọc, vậy nhưng không cắm thủng da thịt của A Khoa, lại còn bị vặn vẹo cong. Anh Ngọc kinh hồn nhìn người đang đánh với mình. Trên đời thật sự có người mình đồng da sắt hay sao?
Ở bên trên quan sát, Linh Lan chợt nhếch môi nói:
- A Khoa dùng ngải thuật. Tiểu quỉ kia không thể nào đâm thủng hắn.
Lạc Hoa cùng Cầm Thiên liền kinh ngạc cùng hoảng sợ. Rõ ràng A Khoa thừa biết kia chỉ là một hoạn quan sức trói gà không chặt, chỉ cần dùng chút sức thôi đã đủ thắng nhưng A Khoa lại dùng đến cả ngải thuật. Thật sự muốn gϊếŧ Mạnh Kì Phong đến như vậy sao?
Lạc Hoa nhìn sang Mộng Khuê, thấy nàng căng thẳng, lo lắng đến hai tay nắm chặt thành ghế, mắt nàng dán chặt theo từng cử động của Anh Ngọc trên sàn đấu. Trên sàn đấu, Anh Ngọc càng lúc càng yếu thế hơn so với A Khoa. Rõ ràng là nàng công kích nhưng càng công càng bất lực. Mộng Khuê nhìn Anh Ngọc bị dồn đến chân tường, tựa hồ sắp không chống đỡ nổi. Nàng cắn chặt môi, cố dằn xuống cảm giác nôn nóng muốn chạy ra ngăn cản trận đấu. Đêm qua Anh Ngọc đã đem nàng thử thứ nước hoa khiến nàng toàn thân mất hết sức lực. Còn nói với nàng sẽ dùng nó để lên sàn đấu với A Khoa. Anh Ngọc an ủi hứa hẹn với nàng đủ lời. Nàng đã dặn lòng phải tin vào khả năng của nàng ấy. Nhưng mà Linh Lan nói A Khoa dùng ngải thuật sao? Nàng biết A Khoa bấy lâu nhưng chưa từng nghe thấy A Khoa lại có luyện qua ngải thuật. Lại còn dùng ngải thuật để đối phó với một người yếu đuối như Mạnh Kì Phong. Thật sự A Khoa căm ghét Kì Phong đến thế sao?
Linh Lan nhìn Lạc Hoa và Mộng Khuê lo lắng, nàng mới khẽ cười nhẹ,trấn an nói:
- Yên tâm! Tiểu quỉ đó mệnh cách tốt. Chút đạo hạnh kia chẳng thể tổn thương đến hắn được đâu.
Nàng lại dán mắt nhìn lên Anh Ngọc, sau đó lầm rầm niệm mấy câu thần chú trong miệng. Tức thì, A Khoa tự nhiên giảm tốc độ lại, cả người gần như lịm đi. Anh Ngọc thấy thế, vội đẩy A Khoa lùi ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, A Khoa đột nhiên như bừng tỉnh. Mạnh mẽ tàn bạo dồn sức tấn công về chỗ nàng. Anh Ngọc chỉ còn cách giơ đôi thiết thủ chống đỡ. A Khoa toàn như dát đồng, Anh Ngọc không cách nào làm tổn thương được gã, chỉ cố hết sức dùng thiết thủ tự vệ mới tránh bị trúng đòn tổn thân.
Ở trên, Linh Lan vẫn tiếp tục dùng thần chú phá giải ma pháp ngải thuật của A Khoa. A Khoa cứ yếu đi rồi lại mạnh lên. Mỗi lần như vậy lại càng mạnh lên gấp bội, Anh Ngọc chống đỡ đến suýt tí nữa thì kiệt sức. Đôi tay có mang thiết thủ nhưng đánh vào thân A Khoa vẫn là đau đến mức không giở lên nổi, Anh Ngọc đuối cả lả cả người, toàn thân dựa vào tường mà thở dốc. Bất ngờ, A Khoa gầm lên một tiếng, đôi mắt trừng trừng như bị trúng tà, dùng hết sức lực tung mình hướng đến chỗ Anh Ngọc. Anh Ngọc vừa thở vừa than thầm, phen này chịu một đấm của A Khoa, nàng gãy nát toàn thân mất!
Chỉ là vừa đúng A Khoa sắp lao đến chỗ nàng, Linh Lan bất ngờ đứng bật dậy, hét to lên:
- Lang Dã Ca, ngươi ra đây!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chỉ là lúc Linh Lan kêu lên cái tên kia, A Khoa theo đà xông đến chỗ Anh Ngọc, lại vì tiếng kêu kia mà dừng lại. Ngay sau đó, toàn thân A Khoa ngã đến hướng chỗ Anh Ngọc. Anh Ngọc sợ quá, vội đưa hai đôi thiết thủ lên chống đỡ. Chỉ nghe xoẹt xoẹt hai tiếng, máu bắn tung tóe khắp mặt mũi Anh Ngọc. Nàng kinh hoảng nhắm mắt lại, sau đó nhìn lại thiết thủ trên tay mình, rồi nhìn lại sang A Khoa. A Khoa đang hùng hổ như thế, thế nhưng lại bị nàng chém đứt hai cánh tay? Rõ ràng vừa rồi nàng tận lực đâm mạnh vào người gã bao nhiêu lần đều không thể xuyên thủng da thịt gã. Lần này chỉ vừa giơ tay lại có thể chém cụt hai tay người kia. Anh Ngọc vừa khó tin vừa khó hiểu nhìn sang Lạc Hoa và Linh Lan. Chỉ thấy Linh Lan không nói lời nào, ánh mắt như rất tức giận, nhảy một cái phi thân nên mái nhà rồi biến mất.