Lạc Hoa phu nhân nhìn nhi tử của mình. Cách mặt không bao lâu lại trở nên trưởng thành, uy phong vô hạn, khí thế còn hơn hẳn trượng phu của mình trước đây. Nàng nhìn Cầm Thiên đầy sủng nịch tán thưởng. Đứa nhỏ này, thật sự không giống với tuổi chút nào. Nếu y mà không phải do nàng sinh, nàng không thể nào tin y đây chỉ mới mười hai tuổi!
Linh Lan ở kế bên nhìn mẫu tử Cầm Thiên nhìn nhau thân thiết, nàng lại không giấu được đau xót cùng hối hận. Hơn mười hai năm rồi, nàng đã bỏ mặc nữ nhi của mình cho đại ca cùng sư tỉ của mình nuôi dưỡng, bản thân lại một mình lánh đi biệt tăm. Đứa nhỏ ấy lớn lên ắt hẳn rất cô đơn, cũng là sẽ rất xa cách với nàng đi. Thậm chí có khi nào nó lại còn hận nàng đã bỏ mặc nó, đã không yêu thương nó hay không?
Lạc Hoa nhìn sang thấy vẻ ưu tư của sư muội, nàng khẽ vỗ vai nàng an ủi:
- Sư muội đừng lo! A Hoa lớn lên rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn. Tuy rằng có chút tính khí trẻ con và bướng bỉnh, hơn nữa còn cớ hơi ngây thơ một chút nhưng vẫn là một đứa bé tốt. Gặp lại mẫu thân là muội, nó hẳn rất vui mừng!
Lời Lạc Hoa vừa dứt, liền nghe một tiếng kêu kích động thật to:
- Cửu mẫu!
A Hoa lao như cơn gió đến bên Lạc Hoa, ôm chặt lấy bà nức nở khóc:
- Cửu mẫu về thì hay quá! A Hoa còn lo lắng cho người chết mất! Huhu, người đã ở đâu. Tại sao đến bây giờ mới về?
Lạc Hoa âu yếm vỗ về nữ nhi này, mỉm cười nói:
- Cửu mẫu và cửu phụ con bị người phục kích. Cửu phụ vì cứu cho cửu mẫu...Trong lúc hỗn loạn, ta bị chúng đẩy rơi xuống núi, bị trọng thương rất lâu. May mắn gặp lại được mẫu thân của con. Là nàng đã cứu ta. A Hoa, con đến mừng mẫu thân đi!
A Hoa lơ đễnh nhìn nữ nhân thanh tú đang ngồi cạnh bên cửu mẫu của mình rồi lạnh nhạt nói:
- A Hoa không có mẫu thân. A Hoa chỉ biết có cửu phụ, cửu mẫu và A Thiên là người thân. Bây giờ A Hoa không còn cửu phụ nữa nhưng vẫn còn có cửu mẫu và A Thiên. À, còn có A Phong nữa! A Hoa thực thích A Phong. Cửu mẫu, A Thiên, A Hoa muốn cưới A Phong!
Cầm Thiên đưa lên miệng ho một tiếng, rồi khẽ lắc đầu nói:
- A tỉ, tỉ không thể cưới Mạnh Kì Phong được. Hắn không phải người Phồn An của chúng ta. Hơn nữa, hắn còn là đại quan người Nam quốc. Hắn sẽ không thông hôn với chúng ta.
A Hoa bướng bĩnh nói:
- Ta mặc kệ. Ta chỉ muốn A Phong. Ta không cho A Phong rời khỏi đây đi đâu hết. Ta phải gả cho A Phong.
A Hoa càng lúc càng nháo. Lạc Hoa và Linh Lan nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Linh Lan từ lúc A Hoa chạy vào, nàng đã hai lần giơ rộng vòng tay muốn ôm lấy nữ nhi vào lòng. Nhưng đứa trẻ này, chỉ hướng đến cửu mẫu của mình mà không nhìn đến mẫu thân là nàng lấy một lần. Cũng phải. Là tại nàng bỏ rơi nó trước. Linh Lan rơi nước mắt, nhìn A Hoa dụi vào lòng Lạc Hoa mà nũng nịu. Nàng thèm lắm được chạm vào con gái của mình một chút thôi nhưng con bé không nhìn đến nàng, xem nàng như vô hình, một chút cũng không để ý đến.
Lạc Hoa nhìn thấy sư muội nhìn nữ nhi mà khóc. Nàng mới lay nhẹ A Hoa, hướng mắt bảo A Hoa sang với Linh Lan. A Hoa khẽ lắc đầu rồi lại dụi vào ôm lấy Lạc Hoa mà khóc đòi. Cầm Thiên chịu hết nổi màn làm nũng này của vị biểu tỷ trẻ con lâu năm này. Y đứng dậy, dứt khoát bỏ ra ngoài.
Lạc Hoa thấy Cầm Thiên đi rồi, bà mới vỗ cánh tay A Hoa dụ dỗ nói:
- A Hoa ngoan! Con nếu muốn cầu gì thì cứ cầu với mẫu thân con đi. Mẫu thân con rất có bản lĩnh, nhất định sẽ đáp ứng cho con!
A Hoa chu môi, nhìn Lạc Hoa nghi vấn:
- Là A Thiên không chịu A Phong. Ngay cả cửu mẫu cũng không nói được A Thiên, ai có thể nói được đệ ấy?
Lạc Hoa liền ra hiệu với Linh Lan. Linh Lan lúc này mới dám lên tiếng:
- A Hoa ngoan! Tin mẫu thân đi. Mẫu thân có thể giúp con cưới A Phong đó. A Thiên dù là tù trưởng nhưng lúc nhỏ cũng rất mến mẫu thân. Y hẳn sẽ nghe nói mẫu thân.
A Hoa nghe Linh Lan dụ hoặc. Nàng nhíu mày, chớp chớp mi mắt nhìn Linh Lan một lúc rồi nói:
- Bất quá, bà thuyết phục được A Thiên đi rồi ta sẽ gọi bà là mẫu thân!
Linh Lan nghe xong cả mừng, bà liền nhào đến ôm lấy A Hoa. A Hoa thoáng một chút khó chịu. Dù sao thì đã rất lâu không hề biết đến người mẫu thân nay. Bây giờ gặp lại thật sự xa lạ, cho nên cái ôm ấp của bà nàng thật sự không thích. Đang lúc nàng định lùi lại né ra thì Lạc Hoa ở bên cạnh đã giữ tay nàng lại, còn ra hiệu với nàng. A Hoa rất không tình nguyện, đành phải đứng yên cho cái người xa lạ gọi là mẫu thân kia ôm ấp.
Cầm Thiên vừa ra khỏi nhà chung liền bị Anh Ngọc tóm lấy. Anh Ngọc kéo tay y ấn ngồi xuống bậc thang rồi gấp gáp nói:
- Cuối cùng ngươi cũng ra. Ta muốn vào trong đó nhưng mọi người nói các ngươi bàn chuyện của người Phồn An không cho ta vào. Ta đã chờ ngươi ở đây khá lâu. Ngươi nói, đã thắng lợi rồi phải không? Vậy, có tìm được Mộng Khuê không? Nàng ấy sao rồi? Có cùng về đây hay không?
Cầm Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Anh Ngọc. Một lúc lâu sau mới thở dài:
- Đinh Mộng Khuê không có đưa về được. Nhưng mà phó soái của ngươi Phạm Nghị sẽ đến đây đón ngươi. Mạnh Kì Phong! Thứ lỗi, ta không có cách nào khác. Phạm Nghị nhất định phải gặp được ngươi, nếu không sẽ không để cho ta tiếp quản Phồn An.
Anh Ngọc dường như không quan tâm lắm những lời không liên quan. Nàng nắm chặt hai vai Cầm Thiên, ấn thân người nhỏ gầy trước mặt xuống, hỏi lại lần nữa:
- Ngươi thật sự đã soát hết chưa? Tại sao lại không tìm thấy nàng ấy? Nàng ấy còn có thể ở đâu được chứ? Cầm Thiên! Ngươi nói đi! Ngươi chẳng phải đã nói Mộng Khuê nàng ấy ở trong cung điện của Cầm Hổ hay sao? Tại sao...
Anh Ngọc gần như phát điên. Nàng cũng không hay, không nghĩ mình lại kích động ra thế này. Cầm Thiên nhìn nàng như mất đi ý thức, đầu óc không được tỉnh táo, đang định nói gì. Chợt A Khoa từ bên trong đi ra, cao giọng nói:
- Đinh Mộng Khuê đã chết rồi. Khi bọn ta đến nơi chỉ biết nàng đã bị người của Cầm Hổ dày vò đến chết. Mạnh Kì Phong, ngươi cũng không cần phải tìm nữa. Nàng ấy, ngay cả thân xác cũng không còn!
- Không!
Anh Ngọc điên cuồng, hai tay ôm đầu. Nàng quì sụp xuống, gào lên một tiếng thảm thiết. Trong đầu nàng mơ hồ lại nghe thấy tiếng sáo lúc nãy ở trên núi. Hóa ra thật sự là linh cảm sao? Nàng ấy thật sự đã hiển linh, cho nàng nghe được tiếng sáo ấy? Mộng Khuê của nàng chết rồi, chết thật rồi!
Anh Ngọc hét to thật to, sau đó gào to lên:
- Mộng Khuê, nàng chờ ta! Nàng chờ ta!
Nàng nói xong, liền chạy như bay hướng lên đỉnh núi. Cầm Thiên giật mình vội đuổi theo. A Khoa, A Hoa cùng mọi người cũng bị tiếng gào thét kia của Anh Ngọc làm kinh động, cũng vội đuổi theo.
Anh Ngọc như phát điên, chạy bất chấp lên đỉnh núi. Đến vách núi nơi nàng đã nghe được tiếng sáo thổn thức kia. Nàng nhìn quanh một vòng quanh núi, chợt gào lên thật to:
- Đinh Mộng Khuê! Tại sao?
"Ta có thể yêu nàng đến điên đảo đất trời. Nhưng tại sao, nàng đến chết cũng không muốn gặp lại ta? Thật sự phải đến như vậy sao? Bây giờ ta nếu vì nàng chết đi. Ở âm tào địa phủ, nàng sẽ cho ta gặp lại một lần có phải hay không?"
Anh Ngọc lại gào khóc lên một tiếng. Sau đó, nàng nhún chân nhắm hướng vách núi mà tung mình xuống. Ngay khoảnh khắc nàng thấy mình sắp rơi xuống lại bị một bàn tay rắn chắc chụp lấy. Liền sau đó, người kia vung mạnh, ném nàng ngã lăn trên mặt đất. Trước mặt nàng là một nam nhân người Phồn An cao to lực lưỡng và sức mạnh vô cùng. Người này có thể một tay nhấc bổng nàng, quả nhiên thể lực uy vũ. Nàng cũng không bận tâm người kia là ai. Ánh mắt nàng vô hồn vừa bò vừa lếch trên mặt đất. Nam nhân kia nhếch môi, nặn ra từng lời nặng nề oán hận:
- Ngươi chính là Mạnh Kì Phong,thống soái bị mất tích của người Thiên Nam sao?
Anh Ngọc không trả lời. Nước mặt nàng chảy dài nhưng tâm thần của nàng thật sự vô định, thật sự hoảng loạn không thể hình dung. Gã nam nhân kia bất ngờ nhấc nàng lên cao sau đó ném mạnh xuống một lần nữa. Anh Ngọc bị đau phải co quắp lại nhưng nàng vẫn không muốn nói gì với gã kia. Gã kia lại lần nữa muốn tóm lấy nàng. Tay gã đưa gần đến thân người Anh Ngọc, chợt bị một cây trâm gỗ cắm thẳng lên mu bàn tay. Gã bị đau đến phải vội vã rút tay.
A Hoa nhào lên đỡ Anh Ngọc:
- A Phong, ngươi làm sao rồi?
Anh Ngọc còn chưa nhìn lại nàng. Liền sau đó, nghe A Hoa rú lên một tiếng và lăn ra ôm ngực. A Phong quay lại định đỡ lấy A Hoa. Nhưng gã nam nhân kia đã nhanh tay hơn bắt lấy nàng, giơ thẳng lên cao. Anh Ngọc nhìn xuống thấy A Hoa trên bụng bị cắm một cây trâm. Cây trâm đó đúng là cây trâm vừa rồi A Hoa dùng để đâm gã kia. Nhìn A Hoa đau đớn thoi thóp, Anh Ngọc liền sực tỉnh, ra sức đấm đánh vào gã nam nhân kia. Nhưng gã kia thật mạnh khỏe, có thể giữ lấy hông nàng mà giơ nàng lên rất cao. Nàng vùng vẫy bất lực không làm sao chạm đến người gã được.
Cầm Thiên và mọi người chạy đến. Nhìn thấy A Hoa bị thương còn Anh Ngọc đang bị người kia bắt giữ. Cầm Thiên căng thẳng hô to:
- Cầm Hổ! Mau thả Mạnh Kì Phong ra?
Gã nam nhân ấy đúng là Cầm Hổ. Hóa ra sau khi bị quân Thiên Nam truy đuổi, gã nhảy xuống sông tẩu thoát nhưng sau đó lại lẻn về. Biết được Cầm Thiên được Thiên Nam quốc giao cho tiếp quản hết thảy đất đai của gã. Gã liền sinh nghi cho nên theo dõi Cầm Thiên đến tận đây. Nhìn thấy Cầm Thiên cùng bao nhiêu người vây quanh lấy gã. Gã chợt cười to, chỉ Cầm Thiên mắng:
- Tên quỉ ranh nhà ngươi! Cha con các ngươi người Phồn An không làm, lại không có cốt khí bỏ quốc vong nòi theo muốn làm người Thiên Nam. Thân thể không khỏe mạnh bằng người, liền học người ta dùng mưu sâu kế quỉ! Chính là ngươi cùng tên quan Thiên Nam này câu kết với nhau đánh ta? Các ngươi bày ra quỉ kế cho tên quan Thiên Nam này giả chết buộc hoàng đế Thiên Nam nổi giận mà xua quân đánh ta? Các ngươi thật là hèn!
Cầm Thiên ra hiệu cho thuộc hạ bao vây xung quanh Cầm Hổ. Một mình y bước lên trước, trầm tĩnh nói:
- Cầm Hổ, ngươi chịu thua đi! Thả Mạnh thống soái ra, ta sẽ không gϊếŧ ngươi!
Cầm Hổ phun nước miếng mắng:
- Lời chó của nhà ngươi, ta không tin. Ngươi cướp hết của ta. Ta cũng không để cho ngươi chết tốt. Tên quan Thiên Nam này giúp ngươi. Ta sẽ gϊếŧ hắn để xem người của Thiên Nam còn ủng hộ ngươi nữa không?
Lời của Cầm Hổ vừa dứt, Phạm Nghị cùng mấy thuộc tướng cũng kéo quân đến. Phạm Nghị nhìn Anh Ngọc bị Cầm Hổ uy hiếp, liền hoảng sợ kêu lên:
- Cầm Hổ! Mau thả thống soái của bọn ta ra?
Cầm Hổ cười thật to, cao giọng gầm to:
- Tốt lắm! Các người đến đây, nghe cho rõ. Mạnh thống soái của các ngươi câu kết với Cầm Thiên, làm kế giả chết. Các ngươi lại vì hắn mà kháng chỉ, xua quân tấn công ta. Các ngươi có biết bản thân mình bị hắn lừa vào tội khi quân hay không?
Phạm Nghị nhìn Anh Ngọc bị bắt giơ lên cao, rồi lại nhìn sang Cầm Thiên. Những gì Cầm Hổ nói khi gặp Cầm Thiên, gã cũng đã sớm nghi ngờ. Nhưng mà giờ nghe rõ, thật sự là bị Mạnh Kì Phong hại chết. Quả là khó nén nổi cơn giận. Nhưng nếu thật Mạnh Kì Phong chết đi, cứ đổ tội cho Mạnh Kì Phong, liệu rằng hoàng thượng có nguôi giận? Nếu hắn còn sống, bất quá mọi tội danh nên để hắn tự gánh. Phạm Nghị nghĩ vậy, liền bình tĩnh nói:
- Cầm Hổ, trước thả Mạnh thống soái ra trước đã. Ngươi đã kí hòa ước với hoàng thượng. Nếu...thật là Mạnh thống soái tự ý kháng chỉ. Hoàng thượng tự sẽ truy cứu ngài ấy, trả lại công bằng cho ngươi...
Cầm Hổ nào phải kẻ ngốc, nghe vậy liền cợt nhã mắng:
- Thiên Nam các ngươi nghĩ ta còn tin được các ngươi hay sao? Bây giờ, ta không cần gì cả, ta chỉ muốn trả thù...Ức...
- Ta cũng muốn trả thù!
Cầm Thiên nhân lúc Cầm Hổ đang nói chuyện với Phạm Nghị mà phân tâm, xoay người liền phóng một thanh đoản kiếm trên tay thẳng vào tim của Cầm Hổ. Một nhát chí mạng. Cầm Hổ rú lên một tiếng rồi buông tay đổ phịch xuống đất, sau đó lộn thẳng người xuống vách núi.
Anh Ngọc lúc bị Cầm Hổ buông xuống, nàng là ngã xuống sát bên mép vách núi. Trong lúc ngã xuống, vô tình làm rơi ra viên minh châu mà ngày trước Mộng Khuê đã tặng cho nàng. Anh Ngọc vội chụp lấy nhưng viên minh châu lăn nhanh về phía vực và rồi rơi thẳng xuống. Anh Ngọc gào lên một tiếng:
- Đừng mà! Mộng Khuê!
Sau đó liền nhào theo viên minh châu.