- Ngươi cầm lấy bộ này mà thay. Trong bản cũng có mấy A tỉ trước kia thường may y phục bán cho người Thiên Nam. Ta dặn làm cho ngươi một bộ đấy!
Anh Ngọc mừng lắm. Dù sao thì mặc y phục của dân tộc mình vẫn là thoải mái hơn. Nàng cầm lấy y phục chạy vào phòng, đóng cửa. Cầm Thiên nhìn bộ dạng của nàng, không nhịn được mỉm cười. Nhưng y không thắc mắc gì, chỉ đứng bên ngoài chờ đợi. Một lúc sau, Anh Ngọc đã mặc vào y phục mới. Nàng ngửi mùi hương trên y phục, trong lòng có một cảm giác rất quen thuộc. Không nhịn được tò mò, nàng bước ra hỏi Cầm Thiên:
- Ngươi nói người may y phục này là ai, có thể dẫn kiến cho ta gặp mặt được không?
Cầm Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy? Ngươi mặc không thoải mái hay sao?
Anh Ngọc khẽ lắc đầu, nhìn lại mình, rồi nhìn Cầm Thiên nói:
- Người đó không cần đo, lại may chuẩn cho ta như vậy. Thật rất muốn gặp mặt, nói một tiếng cảm tạ!
Cầm Thiên thở ra một tiếng, nhàn nhạt lãng sang chuyện khác:
- Chúng ta đi nói chuyện chính trước đi!
Trong phòng của Cầm Thiên, Tạ Biên phe phẩy chiếc quạt đan bằng lá cây, nhìn Cầm Thiên đang nói:
- Một đại thống soái như ngươi mất tích đã ba ngày rồi. Tin chắc phó tướng của ngươi cùng Lê Hữu Hào rất nóng ruột. Nhưng bọn họ vẫn sẽ chưa dám báo tin về triều đình. Cần phải có cách nào đó khiến họ tin Mạnh thống soái của họ là bị Cầm Hổ bắt giữ bức hại, dồn hết địch ý của họ lên người của Cầm Hổ. Như vậy, bọn họ sẽ vì sợ hoàng đế trách tội tắc trách khiến chủ tướng lâm nguy, liền hết lòng hết sức đẩy tội lên cho quân của Cầm Hổ. Mọi người nghĩ xem, như vậy hoàng đế Thiên Nam còn có thể tuân thủ hòa ước với Cầm Hổ được nữa không?
Anh Ngọc nghe xong, liền lóe lên một ý nghĩ, liên tục gật đầu phụ họa nói:
- Cách này rất hay. Tốt nhất là tung tin rằng ta đã chết. Như vậy, Phạm Nghị không thể không xuất binh!
A Hãn ở một bên cười khẩy nói:
- Ngươi cho rằng mạng ngươi quan trọng với hoàng đế các ngươi lắm sao? Chỉ sợ đến lúc đó Cầm Hổ lại dâng lên vài rương châu báu, hoàng đế của các ngươi liền mặc kệ ngươi chết đi. Lúc đó, ngươi cũng hết giá trị với bọn ta. Ngươi thật sự sẽ phải chết đấy!
Tạ Biên nghe vậy, khẽ lắc đầu cười nói:
- Nói vậy cũng không đúng. Dù hắn không có giá trị gì với hoàng đế Thiên Nam đi nữa, hắn thân là một tướng soái cầm quân, không hề xuất trận lại bị chết trong tay Cầm Hổ. Vậy thì hòa ước gì cũng không thể giữ. Đó là vấn đề thể diện. Hoàng đế không thể để mặc tướng soái của mình uổng mạng dưới tay một tiểu quốc đã xưng thần! Các ngươi yên tâm!
Nghĩ đến kế giả chết này, nếu thành công có thể vừa thoát khỏi sự kiểm soát khống chế của Lê Duy Minh, vừa có thể giúp được Cầm Thiên đánh Cầm Hổ, cứu lại Mộng Khuê. Anh Ngọc vô cùng phấn khởi. Nàng nhìn sang Cầm Thiên, đúng lúc tiểu tử quỉ quyệt này cũng nhìn sang nàng. Cả hai trao đổi ánh mắt xong, cũng cười thầm trong lòng.
Từ hôm trước, sau khi nói chuyện với Cầm Thiên xong, Anh Ngọc biết người này thật cũng chính là người trọng sinh giống như mình, liền rất vui mừng. Hơn nữa, nàng còn biết Cầm Thiên trước khi trọng sinh có khi còn là một đại nhân vật, nàng càng thêm tin tưởng và quí trọng y.
Hôm đó, nàng chạy theo Cầm Thiên gặng hỏi mãi, cuối cùng Cầm Thiên cũng chịu thua, kéo nàng đến một góc vắng vẻ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta nói cho ngươi, ngươi đừng nói lung tung. Kẻo người khác lại nói ta là yêu ma thì khổ.
Anh Ngọc chân thành khẳng định:
- Được, yên tâm. Ngươi cứ nói đi! Dù ngươi nói ngươi đến từ thế kỉ ta cũng tin nữa!
Cầm Thiên tròn mắt hỏi lại:
- Thế kỉ là gì?
Anh Ngọc hỏi lại:
- Vậy ngươi cứ nói ngươi đến từ thời nào, nơi đó có cái gì đi?
Cầm Thiên lườm nàng mắng:
- Ngươi nhiều chuyện thật. Nhưng mà ta cũng thấy ngươi rất kì lạ. Hay là ngươi cũng giống ta, mượn xác hoàn hồn đi?
Anh Ngọc nôn nóng, không đáp mà lôi kéo Cầm Thiên hỏi tiếp:
- Ừ, sao cũng được. Ngươi nói nhanh đi. Ngươi nói xong thì ta mới nói.
Cầm Thiên nhìn mắt nàng, từng chữ khẽ nói:
- Ta trước khi chết ta từng là đại tướng của Bá Thắng hoàng đế!". Anh Ngọc giật mình, suýt nữa thì cắn đứt lưỡi:
- Hóa ra ngươi đến từ thế kỉ hả?
Cầm Thiên lại nhíu mày:
- Cái gì gọi là thế kỉ ?
Anh Ngọc thoáng có chút thất vọng. Hóa ra vị đây cũng trọng sinh nhưng không cùng thời với nàng. Ừ thì nàng không có nghĩ sẽ tìm cách trở về thật, nhưng lại cũng có chút khao khát gặp được người đồng cố hương. Cuối cùng thì ra là không phải. Nàng tự cười mình rồi lại hỏi:
- Vậy ngươi trước khi chết tên là gì, vì sao mà chết?
Cầm Thiên chợt đứng lên, vẻ mặt chợt lạnh đăm lại, vừa quay lưng đi vừa nói:
- Tên gì thì ngươi không cần phải biết. Ta chỉ có thể nói ta bị voi giày mà chết! Bị kẻ thù ép chính con voi ta nuôi dưỡng giày ta chết!
Anh Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ, dũng tướng của Bá Thắng hoàng đế Nguyễn Quảng có bao nhiêu người bị voi giày mà chết, người kia có thể là ai nhỉ? Thật sự nàng không giỏi lịch sử, cũng không biết Nguyễn Trung có bao nhiêu dũng tướng, làm sao mà đoán ra người kia là ai? Nhưng thấy bóng của Cầm Thiên sắp đi rồi, nàng mới buột miệng nói:
- Ta thật đoán không ra. Nhưng trong tất cả các dũng tướng của vua Bá Thắng ta kính nễ nhất là nữ tướng Bùi Linh! Nếu theo như kiến thức ta biết, bà chắc là nữ tướng dũng mãnh và oanh liệt nhất Thiên Nam rồi. Chỉ tiếc, lại bị...
Như sực nghĩ ra gì đó, nàng ngẩng đầu lên nói to:
- A! Ta đoán ra rồi! Ngươi là Bùi Linh!
Nhưng bóng lưng kia đã đi mất từ lâu. Anh Ngọc không giấu được vui mừng, cười đến bật thành tiếng. Nói gì thì nói, ở một nơi xa lạ thế này, lại gặp được thần tượng của mình. Mà phải nói là cùng cảnh ngộ với thần tượng của mình đều là người trọng sinh. Quả thật là một kì ngộ hiếm hoi đáng giá!
Thấy Anh Ngọc và Cầm Thiên trao đổi ánh mắt như rất thân thiết nhau, A Khoa trong lòng không khỏi khó chịu, liền lên tiếng nói:
- Muốn dùng chiêu giá họa này cũng phải có chút vật tùy thân của ngươi mới đáng tin. Thiên Nam tướng quân ngươi có thể đưa cho ta mấy thứ đồ của ngươi. Ta sẽ mang vào doanh trại của quân Cầm Hổ.
Anh Ngọc nghe thấy cũng phải liền gật đầu, đứng lên nói:
- Được, ta đi lấy cho ngươi!
Đợi nàng bước ra rồi, A Khoa liền nói với Cầm Thiên:
- Thiếu chủ, chúng ta cũng không thể quá tin tưởng người này. Hay là nhân đây chúng ta gϊếŧ hắn, mang xác hắn vào doanh trại của Cầm Hổ để cho mật thám người Thiên Nam nhìn thấy thì dù Cầm Hổ có trăm cái miệng cũng không thoát nổi!
Cầm Thiên liền lắc đầu:
- Không được. Hắn còn có thể dùng được. Giữ hắn lại, so với gϊếŧ hắn lợi hơn rất nhiều.
A Khoa bất mãn nói:
- Nhưng mà ta không thể tín nhiệm hắn. Để hắn ở lại đây, trong khi chúng ta rời đi. Có thể nào sẽ xảy ra chuyện gì không?
A Hãn cũng tán thành với A Khoa:
- Phải đó thiếu chủ. Người Nam quốc bọn hắn quỉ kế đa đoan. Chúng ta đi rồi, ở đây chỉ có nữ nhân và phụ lão. Nếu hắn giở trò gì, hoặc là bỏ trốn. Chúng ta sẽ lại bị cắn ngược lại.
Cầm Thiên mỉm cười, bình thản nói:
- Các ngươi yên tâm. Hắn sẽ không đi. Hơn nữa ta còn biết, hắn còn muốn ở lại chỗ này hơn cả về kinh thành của hắn nữa.
Cả ba người Tạ Biên, A Hãn, A Khoa đều kinh ngạc nhìn Cầm Thiên. Không hiểu mấy ngày nay Cầm Thiên và Mạnh Kì Phong đã nói gì với nhau, cả hai lại trở nên kì kì quái quái lại rất thân thiết với nhau.
A Khoa nhìn điệu bộ của thiếu chủ như vậy, gã càng là bất an. Không chịu thua, gã lại tiếp tục nói:
- Nhưng mà để hắn ở lại đây, ở đây toàn là nữ nhân. Lỡ như hắn...
- Hắn vốn là một tên hoạn, hắn có thể làm gì các nữ nhân chứ? Huống hồ chi, nữ nhân của Phồn An chúng ta cũng không dễ chọc vào. A Khoa ca, huynh chớ quá lo. Cứ mặc hắn. Người này thật ra cũng không xấu. Hắn có lợi cho chúng ta, chúng ta cũng không nên quá khắt khe với hắn.
Cầm Thiên nói luôn một tràng, cắt đứt triệt để ý đồ của A Khoa. A Khoa hết lời, chỉ còn cách nuốt lại oán hận vào lòng. "Hừ! Mạnh Kì Phong, kẻ này nhất định phải chết!"