- Nguyễn đại tướng quân mạnh khỏe! Tiểu nhân phụng mệnh Lạng Giang Vương đến nhờ vả Nguyễn đại tướng quân một chuyện!
Nguyễn Chấn tròn mắt kinh ngạc, nương theo ánh mắt của Lữ Vệ, ông nhìn sang kiệu thấy người bước ra là Mạnh Kì Phong. Còn chưa kịp tin vào mắt mình thì Lữ Vệ nói:
- Vương gia biết ngài và Mạnh thái y có thâm giao rất tốt cho nên vương gia dặn tiểu nhân đến cậy ngài chăm sóc cho Mạnh công tử ít hôm.
Nguyễn Chấn há hốc miệng. Kì Phong không phải đã là thái giám sao? Lạng Giang Vương cho y rời cung, còn đưa y đến nhà mình gửi gắm? Nguyễn Chấn cảm giác vô cùng khó hiểu. Lạng Giang Vương làm vậy có ý gì? Và hắn cùng Mạnh Kì Phong đến cùng đã có quan hệ thâm sâu ra sao, đến nổi hành động khác thường đến thế?
Nhìn Lữ Vệ cùng những người hộ tống rời đi, Anh Ngọc áy náy bước đến trước Nguyễn Chấn, chắp tay nói:
- Bá phụ! Đã lâu không gặp! Kì Phong lại đến nương nhờ ngài.
Nguyễn Chấn nhìn nàng thật lâu, trong đáy mắt cũng long lanh lệ. Ông bất giác kéo nàng ôm ghì lấy vai nàng bóp mạnh:
- Phong nhi! Khốn khổ cho con!
Anh Ngọc muốn khóc vậy. Vị Nguyễn bá phụ này thân là võ tướng, lại ôm ghì nàng còn xiết mạnh như thế. Nàng không gãy xương vai quả thật may mắn.
Ông kéo nàng đi vào, vừa đi vừa bá vai nàng như thảy nàng là một nhi tử của ông ta. Anh Ngọc cũng không dám phản kháng, theo ông bước vào nhà. Ngồi trước đại sãnh, ông nhìn nàng, ái ngại nói:
- Đệ muội vì chuyện con...thương tâm quá độ. Ta cùng các bá mẫu của con hết lời khuyên nhủ, muội ấy cũng dần nguôi nguây. Vừa mấy hôm trước lại nói với ta muội ấy nhất định nói muốn đưa linh cửu phụ thân con quay về cố hương. Ta thấy tinh thần muội ấy cũng khá lên cho nên thuận theo, sai Thập Lục hộ tống muội ấy lên đường. Ta đã nhờ Trần công công báo tin với con, chắc con cũng đã có nghe?
Anh Ngọc gật đầu:
- Trần công công đã có nói qua với con. Thật đa tạ bá phụ đã cưu mang giúp đỡ cho mẫu tử Kì Phong nhiều như vậy. Bá phụ, đại ơn này, Kì Phong không làm sao trả nổi!
Nàng vừa nói xong liền quì sụp xuống chân của Nguyễn Chấn. Lão liền đỡ nàng lên, vừa vuốt râu vừa thở dài nói:
- Đứa nhỏ này! Ai! Bá phụ cũng không biết nói sao với con! Ta đã luôn xem con như con trai của mình. Con như thế này rồi...bá phụ thương tâm không kém gì phụ mẫu của con đâu! - Ông nói xong cũng đưa tay gạt nước mắt.
Hai người trò chuyện một lúc, Nguyễn Chấn cũng vào vấn đề chính:
- Phong nhi, con có thể được xuất cung, hẳn là Lạng Giang Vương ưu ái con. Chuyện đêm đó, hoàng thượng và thái hậu băng...
Anh Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu với Nguyễn Chấn dừng nói, sau đó nàng giải thích:
- Bá phụ, chuyện đêm đó thật đúng như những gì vương gia nói. Chỉ là lúc hoàng thượng đột nhiên đau đớn sau đó liền bất động rồi băng hà, thái hậu vì không chịu nổi đả kích, liền phát cơn cuồng loạn, hạ lệnh gϊếŧ hết tất cả thị vệ, thái giám cung nữ ở tẩm điện của hoàng thượng. Sau đó cũng tự mình tuẫn tử. Tất cả cung nữ, thái giám ở cung Trường Lạc của thái hậu cũng đồng số phận.
Nguyễn Chấn không tin, quay sang nhìn nàng hỏi:
- Vậy còn con? Tại sao thái hậu lại...tha cho con?
Anh Ngọc từ tốn nói:
- Là bởi vì trước đó một hôm thái hậu đã ban Kì Phong cho Lạng Giang Vương. Đêm đó, nghe tin hoàng thượng xảy ra chuyện, vương gia liền vào cung, Kì Phong cũng theo hầu.
Nguyễn Chấn bất động, ánh mắt vẫn ngập tràn tia kinh ngạc cùng nghi hoặc. "Tiểu tử này cho rằng mình là kẻ ngốc, nói như vậy mình có thể tin được sao? Nhưng mà nó trở về lần này thái độ thật khác trước đây. Chẳng lẽ nó đã biết chuyện mình góp phần khiến nó phải tiến cung làm thái giám cho nên trong lòng oán hận, ngầm có ý xa cách mình?"
Nghĩ nghĩ, ông lại nhớ ra một vấn đề, liền hỏi:
- Kì Phong, con nói con đã là người của Lạng Giang vương phủ. Vậy tại sao Lạng Giang Vương ngài ấy lại cho con rời khỏi, không ở trong cung cũng không cần trở về vương phủ sao?
Anh Ngọc đứng dậy, nàng khẽ chau mày, thái độ nhàn nhạt nhẹ như gió thoảng nói:
- Vương gia nhân hậu, thương tiếc Kì Phong tuổi trẻ nông nỗi. Tuy rằng, thân thể này...không thể vãn hồi. Nhưng ngài ấy cũng không đành lòng để con tiếp tục làm kiếp tôi đòi, hạ nhân trong cung cho nên đã xóa bỏ cung tịch, cho phép Kì Phong xuất cung trở lại dân thường.
Nguyễn Chấn hoàn toàn không thấy có thể tin được những lời nào của Kì Phong hôm nay nhưng cũng không thể hỏi thêm gì nữa. Trời cũng đã khuya, ông đành gọi người đến đưa nàng trở về Tây viện.
Anh Ngọc bước vào Tây viện, lướt ngang qua dãy phòng mà trước đây mẫu thân Mạnh phu nhân và Yến Nhi vẫn ở. Mọi vật vẫn như cũ, người cũng vừa đi chẳng bao lâu. Anh Ngọc cảm khái thở dài một hơi. Mới sáng nay nàng vẫn còn rất mừng rỡ nghĩ rằng không lâu nữa sẽ được hội ngộ với Mạnh phu nhân. Chẳng dè bây giờ nàng lại bị Lê Duy Minh giữ lại. Hắn nói là muốn giữ nàng ở lại nhưng thật ra chính nàng cũng không rõ mục đích của hắn là gì? Nàng cũng chẳng phải nhân vật lớn lao nào. Càng là bây giờ nàng không có một chút giá trị gì với hắn cả. Nếu có thể, lí do duy nhất là vì hắn biết nàng là nữ nhân, hắn muốn chiếm giữ nàng đi? Nhưng nếu là như vậy, hắn thừa sức có thể cưỡng bách nàng ở lại chỗ hắn. Vậy vì điều gì mà hắn lại để cho nàng đến chỗ Nguyễn Chấn đây? Không lẽ...hắn lại muốn dùng nàng...thăm dò gì đó ở chỗ Nguyễn Chấn sao?
Anh Ngọc cũng mệt mỏi, nghĩ nữa cũng không ra đáp án gì. Nàng quay trở về phòng, vừa định cởi ra y phục để nằm nghỉ thì bật chợt cửa phòng bị đẩy ra. Nàng hoảng hốt, sợ bị phát hiện nên vội khoác lại y bào lên thì vừa lúc có một cơn gió lướt đến cạnh bên. Nàng còn chưa kịp cài xong thắt lưng thì một vòng tay mềm mại đã xiết chặt lấy thắt lưng nàng. Hơi thở êm dịu, thơm tho của nữ nhân phảng phất ngay bên mặt nàng. Tự nhiên trong lòng nàng hạ xuống căng thẳng. Nàng nhẹ nhàng gọi lên:
- Diễm Yên!
Phía sau vang lên tiếng khóc thổn thức. Anh Ngọc thở nhẹ. Nàng cẩn thận xoay người lại nhìn người phía sau. Diễm Yên khuôn mặt hốc hác đẫm lệ, tay nàng bám chặt vào hông Anh Ngọc, ngón tay bấu víu y phục của nàng giống như sợ sơ hở nàng lại biến mất. Anh Ngọc nhìn Diễm Yên, trong lòng không khỏi thở dài xót xa. Nữ nhân kiêu kì diễm lệ này vì nàng mà trải qua một trận tai kiếp suýt tí nữa thì mất đi cả tính mạng. Lại còn vì chuyện nàng bị tiến cung mà chấn động tuyệt vọng mất hết ý chí sinh tồn. Nói như thế nào, nàng cũng thật có tội, thật là nợ Nguyễn Diễm Yên cô nương người ta quá nhiều. Nhìn Diễm Yên đáy mắt trũng sâu, gương mặt nhợt nhạt hốc hác đến trơ xương, đôi môi lợt lạt lại khô nứt, toàn thân nàng chỉ mặc trung y, lộ ra thân thể trơ xương suy nhược. Còn đâu là một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành ngày nào? Anh Ngọc thở dài, nhàn nhạt nói:
- Diễm Yên, nàng gầy đi nhiều quá!
Diễm Yên vẫn đang im lặng, ngay khi nghe Anh Ngọc lên tiếng chê nàng gầy, nàng bất chợt vung tay tát một cái vào mặt Anh Ngọc:
- Kì Phong! Chàng đáng chết! Vì nữ nhân đó...hại mình đến nỗi...đến nỗi...
Nàng không nói được những lời tiếp theo. Trước mặt chính là nam nhân mà nàng yêu, vậy nhưng hắn ta vì một nữ nhân khác mà không tiếc phạm tội khi quân, còn bị bắt tiến cung tịnh thân, vĩnh viễn không còn là một nam nhân được nữa! Hắn tất cả là vì một nữ nhân khác mà không phải vì nàng! Hắn vốn không yêu nàng.
Anh Ngọc thấy Diễm Yên tức giận với mình, nàng cũng không nói gì. Chỉ bước đến lấy chiếc ngoại bào đến phủ lên vai Diễm Yên, nhỏ nhẹ nói:
- Nàng vừa khỏi bệnh, đừng để bị lạnh. Cũng đã khuya rồi, ta đưa nàng về nghỉ ngơi. Muốn đánh muốn mắng gì ta thì ngày mai ta lại để cho nàng đánh!
Diễm Yên cũng không kháng nghị, để mặc cho Anh Ngọc đưa nàng về phòng. Đêm đã rất khuya, cả Nguyễn phủ đều chìm trong yên tĩnh. Vốn là Diễm Yên đang ngủ mê, giật mình thức dậy liền chạy thẳng đến Tây viện tìm Kì Phong. Nàng vẫn cứ như vậy suốt từ khi tỉnh lại. Dù biết rằng nàng có đến Tây viện bao nhiêu lần, Kì Phong cũng không thể trở về nhưng nàng vẫn theo thói quen, tỉnh giấc liền là chạy đến đó. Bất quá lần này, nàng thật sự nhìn thấy y, hơn nữa còn được ôm lấy y, nghe y nói chuyện, tát y, thậm chí còn được y đưa trở về phòng. Suốt quãng đường, Kì Phong để cho nàng tựa vào, rất ôn nhu nắm lấy tay nàng dìu dắt. Trong kí ức nàng, Kì Phong thậm chí cũng chưa từng đối với nàng thân cận như vậy. Đây hẳn là giấc mơ rồi, cũng chỉ có thể trong giấc mơ nàng mới gặp được Kì Phong mà thôi!
Nhìn nàng bước vào phòng. Anh Ngọc liền định lui ra. Dù sao thì nàng cũng đang giả trang nam nhân, đêm hôm khuya khoắt bước vào khuê phòng của nữ nhân người ta cũng không hợp lẽ cho nên nàng dừng trước cửa, buông tay Diễm Yên ra nói:
- Nàng nghỉ ngơi sớm! Gặp lại sau!
Nói xong, nàng liền muốn quay lưng bước đi. Nhưng còn chưa kịp đi thì đã thấy góc áo bị người phía sau nắm chặt. Diễm Yên lại một lần nữa ôm nàng, từ phía sau áp mặt lên lưng nàng nức nở khóc:
- Xin chàng đừng đi! Nếu như thật đây chỉ là giấc, ta tình nguyện không muốn tỉnh lại. Kì Phong, xin chàng đừng lại rời bỏ ta!
Câu nói này của Diễm Yên vô tình khơi gợi lại một hình ảnh trong kí ức tiền kiếp của nàng. Anh Ngọc quay cuồng nhớ lại ngày đó, nàng nắm chặt tay Diễm My van cầu:
- Đừng rời bỏ tôi! Xin em!...
Vẻ mặt nàng lúc đó với Diễm Yên lúc này cũng thật tương đồng. Anh Ngọc nhất thời ngây ngốc, không thể tin nổi tình huống này. Đây là nhân quả hay sao? Diễm My phụ nàng, nàng phụ Diễm Yên? Diễm Yên và Diễm My hai người này có cùng một khuôn mặt, thế nhưng hoàn toàn khác nhau cũng lại đối với nàng khác hẳn. Chỉ nhưng dây dưa với hai người các nàng, Anh Ngọc đều cảm thấy rất thống khổ. Không biết phải hình dung làm sao nhưng tự trong thâm tâm nàng lúc này đều muốn trốn tránh. Dù các nàng là hai người hay là một người, là kiếp trước hay kiếp sau Anh Ngọc đều không muốn tiếp tục trải qua cảm giác thống khổ kia nữa.
Nàng bất chợt gỡ tay Diễm Yên ra, run run lùi lại. Diễm Yên thất sắc nhìn thân ảnh Kì Phong đang dần dần muốn tách khỏi nàng. Bất chợt trước mắt nàng tối sầm lại, toàn thân nhũn ra rồi ngã phịch xuống đất bất tỉnh. Anh Ngọc lúc này mới kịp thoát ra cơn dư chấn trong lòng, tiến đến đỡ Diễm Yên lên, đồng thời gọi to tìm đến ứng cứu.