Sau lần tỏ tình thất bại đó, tôi và Dương Triệt lại là bạn thân, chúng tôi đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra và bắt đầu tập trung vào ôn tập để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối học kỳ. Các bài kiểm tra cứ liên tiếp kéo đến khiến chúng tôi chẳng còn thời gian để suy nghĩ về chuyện đó. Tôi lao đầu vào ôn tập, một phần là vì việc học, một phần là muốn quên đi cái tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy. Kỳ thi cuối kỳ của tôi diễn ra khá suôn sẻ, tổng kết năm học cũng đủ điểm để đạt học sinh giỏi làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cũng là thời gian mà chúng tôi sắp được nghỉ hè. Lúc này, phần tình cảm mà tôi nghĩ dường như nó đã được lấp kín thì lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi. Giống như một vết thương vậy, thời gian lâu dần ta sẽ quên đi cái cảm đau đớn đó, không còn cảm thấy đau nữa. Nhưng mỗi khi tôi suy nghĩ về nó, có cảm giác như tôi đang cầm một con dao bén nhọn, vạch mở vết thương của chính mình, khiến cho lòng tôi chỉ toàn là nỗi chua xót, một cỗ đau đớn từ sâu trong tâm khảm. Nó...thật sự rất đau. Đã rất nhiều lần tôi tự nói với mình " Cậu ấy không thích mày đâu, quên cậu ấy đi Linh Nhi, quên cậu ấy đi" . Nhưng.... tôi không thể. Cậu ấy là người con trai đầu tiên mà tôi thích, là người con trai đầu tiên khiến tim tôi loạn nhịp, là người con trai đầu tiên để tôi dũng cảm nói ra từ " thích ", cũng là người con trai đầu tiên khiến tôi đau đến như vậy, thật sự....rất đau.
Một buổi vụt trôi qua, hôm nay tôi tình cờ gặp người con gái mà Dương Triệt thầm yêu bấy lâu nay, Ly Ly. Tôi với cô ấy nói cho cùng thì không phải bạn thân, cũng không phải là không quen biết, tạm gọi là bạn đi. Tôi đứng đó nói về kỳ thi học kỳ với cô ấy, chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau, cô ấy thuộc kiểu người trầm tĩnh, sâu sắc. Nói thật, tôi rất hâm mộ cô ấy. Ly Ly có một vẻ ngoài khá là ưa nhìn, gia đình nghe nói cũng rất giàu có, cô ấy học cũng rất giỏi và hơn cả, cô ấy có tình cảm của Dương Triệt. Đôi lúc tôi cũng không hiểu , tại sao cô ấy không thích Dương Triệt? Bố mẹ cậu ấy đều là những người có địa vị trong xã hội, ngoại hình của cậu ấy cũng rất tốt, học thì khỏi chê, hơn nữa lại rất chung tình, ( theo tôi nghe được ) cậu ấy ( Dương Triệt ) đã theo đuổi cô ấy ( Ly Ly ) gần năm, nhưng cô ấy vẫn chưa từng động lòng. Chỉ có thể trách số mệnh trêu người.
Tôi đánh bạo hỏi Ly Ly :
- Mình thấy Dương Triệt rất tốt mà, sao bạn không thích Dương Triệt vậy ?
- Mình cũng không biết nữa. Không thích là không thích thôi. Hơn nữa mình thích những người con trai trầm tĩnh hơn, Dương Triệt hơi " tăng động" quá, mình cảm thấy mình và cậu ấy không hợp. - Ly Ly nhìn tôi, nói.
- Oh - tôi vẻ mặt đã hiểu, gật gù.
Thật ra, tôi hỏi Ly Ly không phải nhằm mục đích chia rẽ hay gì cả, chỉ đơn thuần muốn biết lý do thôi. Tôi muốn khuyên Dương Triệt từ bỏ cô ấy, theo đuổi một người khác, không nhất thiết là tôi, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc là được rồi. Tôi không muốn Dương Triệt đau khổ. Tôi mới bị từ chối một lần đã đau đến như vậy, Dương Triệt bị từ chối suốt ba năm, không biết sẽ đau đến nhường nào. Có một câu nói rất hay " Yêu một người là từ sâu trong tâm mong người đó được vui vẻ , không quan trọng người đó là mình hay bất kỳ ai khác, chỉ mong người đó được hạnh phúc ". Tôi cảm thấy câu nói này rất đúng. Tôi luôn mong cậu ấy có thể chết tâm với Ly Ly, tìm một người con gái mà yêu vui vẻ, hạnh phúc , vậy nên tôi muốn khuyên cậu ấy từ bỏ. Đêm hôm đó tôi muốn nhắn tin với cậu ấy nhưng làm sao cũng không nói nên lời, cứ viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng, tôi buông điện thoại, nằm xuống úp mặt vào gối ôm suy nghĩ " Chính mình còn không bỏ được thì lấy tư cách gì khuyên Dương Triệt cơ chứ ". Đêm đó, tôi chỉ nằm suy nghĩ, không hiểu sao bỗng nhiên hai mắt lại đẫm lệ. Cuối cùng, vẫn là..... không bỏ được.