Bỏ qua cái cậu học sinh mới cool boy, tôi tiếp tục tập trung làm bài tập. Nhưng... cái tên Lý Gia Kiệt này, sao nghe quen tai vậy ta? Hình như tôi đã từ nghe ở đâu đó rồi thì phải. Đúng lúc tôi đang " thả hồn theo mây, trôi về quá khứ " thì..." Linh Nhi, em đứng lên đọc đáp án câu cho tôi "- Cô giáo hơi cao giọng, nói. Lúc này, Lương Quân ở phía sau đẩy mạnh tôi một cái, chỉ chỉ lên phía cô giáo, nói nhỏ " cô gọi mày kìa ". Lúc này, tôi mới hồi thần, vội vàng đứng lên, lật giở đề bài trong sách giáo khoa, đầu óc cố gắng hoạt động hết công suất để tìm ra lời giải. Đúng lúc tôi đang rối rắm, không biết làm sao thì một tờ giấy nhẹ nhàng đáp xuống quyển sách đang đặt trên mặt bàn của tôi. Tôi nhìn theo bàn tay vừa thu về... sao lại là cái cậu học sinh mới mặt lạnh như tiền, Lý Gia Kiệt đó cơ chứ? Tôi nhìn lại tờ giấy, chữ trên đó gọn gàng, nắn nót lại thêm đôi phần cứng rắn, mạnh mẽ của con trai. Trên đó ( tờ giấy ) chỉ có một dòng duy nhất " căn / " ( các bạn thông cảm, vì trên máy tính không có dấu căn nên mình đành để như vậy ) . Tôi chớp chớp mắt nghi hoặc, cái này... là kết quả sao? Đúng lúc tôi còn đang phân vân, không biết nên tin tưởng cậu cool boy Lý Gia Kiệt kia không thì cô giáo lần nữa cất tiếng " Nếu em không trả lời được thì ngồi xuống đi, cuối giờ nói với phụ huynh lên phòng giáo viên gặp tôi ". Tôi cuống lên, gọi phụ huynh lên thì tôi chết chắc rồi, thế nào cũng nghe " bản hùng ca huyền thoại " của bố mẹ mất. Đành liều vậy, tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ cúi đầu, nhắm mắt trả lời " Thưa cô, kết quả l...là.. căn / ạ ". Trả lời xong, tôi khẽ nuốt " ực " một cái, khẽ khẽ ngẩng đầu, hé mi mắt ra nhìn biểu tình trên mặt cô. " Đúng rồi, em ngồi xuống đi, lần sau trong lớp không được mất tập trung nữa, nghe chưa. Chúng ta tiếp tục nào, các em suy nghĩ câu trang đi, năm phút sau cô gọi hai người lên bảng ".
Tôi thở phào ra một hơi, quay sang bên chỗ Lý Gia Kiệt , nhẹ giọng nói " Cảm ơn cậu " rồi nhanh chóng gục mặt xuống tập vở, vờ như đang giải bài tập để không ai nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ lựng lên như trái táo của tôi. " Mất mặt quá đi " - tôi thầm than.
Dù Linh Nhi đã cúi đầu rất thấp nhưng vẫn không tránh khỏi đôi mắt chim ưng tinh tường của Lý Gia Kiệt. Cậu nhìn thấy cô nhẹ nói " Cảm ơn " rồi đỏ mặt, gục vội xuống tập vở thì khẽ cười, một nụ cười mang theo thâm tình dịu dàng cùng sủng nịnh " Bé con, em vẫn dễ thương như ngày nào.". Suốt cả buổi học, Lý Gia Kiệt vờ như đang say sưa đọc sách luôn " cố ý vô tình " trìu mến, yêu thương nhìn Linh Nhi đang gục mặt ảo não như một bé mèo con đáng yêu.