Giờ thể dục kết thúc, chúng tôi lần lượt vào lớp. Xem nào, tiếp theo là môn lịch sử, mà cũng kiểm tra học kỳ xong hết rồi nên chắc không cần học đâu, tranh thủ ngủ một lát vậy.
Lúc tôi còn đang dụi dụi đôi mắt ngái ngủ thì thầy Việt- giáo viên dạy sử của chúng tôi bước vào lớp. Thầy bình tĩnh lấy giáo án ra, nói một câu nhẹ nhàng ( nhưng sức " công phá " không hề nhẹ ) : " Cả lớp lấy giấy bút ra, chúng ta chép đề, kiểm tra phút ". Lớp chúng tôi đơ toàn tập, có vài đứa gan dạ gặng hỏi thầy:" Thầy ơi, kiểm tra học kỳ xong rồi mà, sao bây giờ lại kiểm tra phút ạ?". Thầy Việt bình tĩnh nâng gọng kính, nói:" Lớp ta còn thiếu một số điểm miệng và có vài bạn điểm thi học kỳ hơi kém nên cả lớp sẽ làm bài kiểm tra này rồi cho thêm vào điểm miệng " thấy một số đứa còn có ý định phản bác, thầy bồi thêm một câu" Ai cũng phải làm, yên tâm, với những em đã đủ điểm thì điểm dưới thầy sẽ không vào sổ ".
Cả lớp đành ngậm ngùi lấy giấy làm bài kiểm tra. Mặc dù chưa có đứa nào học bài nhưng lớp chúng tôi đâu phải dạng vừa. Trong giờ kiểm tra, đứa thì tra google, đứa thì giở sách, số còn lại thì ... coppy- paste của những đứa kia. Nhưng .... vỏ quýt dày có móng tay nhọn, móng tay nhọn thì còn có bấm móng tay, thầy giáo lịch sử của chúng tôi chính là trường hợp như vậy. Gian lạn kiểu gì thầy cũng tóm được, sau đó tịch thu bài làm rồi .... bắt làm lại từ đầu vào một tờ khác T^T. Thành ra bài kiểm tra này của chúng tôi cũng không suôn sẻ lắm -_-III.
Giờ ra chơi, tôi qua chỗ Trang ( bạn thân của Linh Nhi ) hỏi xem bài kiểm tra cậu ấy làm được không. Thấy Dương Triệt ngồi gần đó ( cách bàn) tôi vỗ vai cậu " Ê" câu " làm được không còn chưa ra khỏi miệng thì Dương Triệt đã hất tay tôi ra , như kiểu nổi khùng lên vậy. Chắc do stress đây mà. Đang định khuyên cậu ấy bình tĩnh thì " Tùng.... Tùng... Tùng!!! " - trống vài lớp vang lên, tôi đành nhún nhún vai, quay về chỗ.
Tối hôm đó
Vừa tắm xong, tôi bước vào phòng, vừa mở laptop vừa lau qua tóc. Tôi mở facebook lên, thấy tin nhắn của Dương Triệt ( gửi lúc chiều)
Dương Triệt : Linh Nhi ơi, tao xin lỗi. Lúc đấy tao đang bị stress ý mà, mày đừng để ý nha.
Tôi cười cười, biết ngay là stress mà. Thong thả nhắn lại cho cậu ấy " Không sao đâu, tao không để ý chuyện vặt ấy, yên tâm ".
phút sau
Dương Triệt : thế thì tao yên tâm rồi. Cảm ơn mày
Tôi: Ừm. Mà tao bảo này. Tao đang viết truyện, kể về một đứa con gái yêu một thằng con trai, mà thằng đấy lại yêu người khác. Theo mày nên để HE hay SE?
Dương Triệt: HE
Tôi: cơ mà đây là truyện có thật, và nó xảy ra với chính tao, mà sự thật thì nó ... ừm, không phải HE. Mày nghĩ tao có nên tỏ tình với thằng kia rồi lấy đó làm kết truyện không?
Dương Triệt: Cũng được. Mày tỏ tình với thằng kia rồi kết HE đi
Tôi: chắc gì đã được thế hả mày? Tao chưa kể mày nghe là tao bị từ chối lần rồi à ?
Dương Triệt : Không sao đâu, lần này chắc được mà. Fighting !!!
Tôi cười gian, chắc chắn là được sao? Tôi nghĩ nghĩ, viết viết ra tờ giấy mấy lời tỏ tình tôi tham khảo được trong các phim thần tượng và " bác " google rồi lựa lời tỏ tình mà tôi vừa ý nhất. Nhưng tôi cứ viết rồi xoá, viết rồi xoá,... Cuối cùng, tôi lười quá nên đành kệ nó vậy, cứ thế mà chiến thôi.
Tôi: ê
Dương Triệt : Sao đấy? Bị từ chối phát nữa rồi à ? @[email protected]?
Tôi : -_-III Tao đập cho mày một trận bây giờ, còn chưa tỏ tình mà mày đã rủa tao thế à ?
Dương Triệt : Sorry nhá, tao không biết ^_^
Tôi: Ừm, không đùa nữa, nghiêm túc đây này. Dương Triệt.... I️U
Dương Triệt : Linh Nhi à, mày... chọn người khác đi. Quên tao đi, được không? Tao xin lỗi!!!
Tôi nhìn tin nhắn, lòng tan nát. Khoé miệng thoáng cười khổ, biết là kết quả sẽ như vậy mà vẫn cam chịu làm thiêu thân, lao vào ngọn lửa đang bùng cháy, để rồi khi trở ra, thương tích đầy mình. Tôi nhẹ gạt đi nước mắt, cố gắng khống chế đôi tay của mình, gõ bàn phím " không cần xin lỗi tao đâu. Tao cũng biết nên chuẩn bị tâm lý rồi mà, quan điểm yên của là chỉ cần đối phương vui vẻ, hạnh phúc, vậy là được rồi^^ ". Khoảng phút sau, Dương Triệt nhắn lại" Mày không sao thì tốt rồi. Tụi mình sẽ mãi mãi là bạn tốt "
Tôi nhìn tin nhắn, gập laptop lại, để sang đầu tủ( ở gần giường) rồi chùm chăn kín đầu( T/g: chị chùm kín chăn giữa mùa hè mà không thấy nóng hả? Linh Nhi: Phòng chị để điều hoà độ C em êi, không đắp chăn để chết cóng à? T/g : Ra là không phải chị buồn. Linh Nhi: ngươi biến đi, đừng ở đây phá hoại phong cảnh. T/g : vẫy đuôi bỏ chạy ). Nằm trong chăn, tôi kìm nén, không cho phép mình rơi nước mắt nhưng dường như cơ thể không làm theo sự điều khiển của tôi, nước mắt cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống rồi khi lăn xuống gối thì biến mất. Tôi cắn chặt cái chăn vào miệng, kìm nén không gào khóc lên thành tiếng. Tôi khóc đến mệt mỏi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lần thứ hai, vẫn là thất bại.