Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Còn một ngày nữa là đến giao thừa, tổng quản Hướng phủ Hướng Quý dậy rất sớm, mấy ngày nay Vương phủ nhiều chuyện. Vừa mở cửa, nhìn ra bên hòn giả sơn lại thấy có vị còn dậy sớm hơn ông, đến gần thì thấy đó là Vương gia. Sáng mùa đông sương dày đặc, trên giả sơn, trên mái nhà như phủ một lớp tuyết bàng bạc, đến ngay cả cây tùng cây bách vốn luôn xanh tươi cũng như biến thành một màu bàng bạc. Tóc vương gia cũng đọng sương, chắc hẳn đã dậy được một lúc rồi.
Hướng Quý bắt tay vào làm việc, vội đi đến:
– Vương gia, trời rất lạnh, vương gia vào nhà để tôi đốt lò sưởi, để bảo nhà bếp làm chút điểm tâm ấm.
Sắc mặt Hướng Bân rất nặng nề, không còn vẻ thoải mái như bình thường. Hắn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn ra chân trời. Không biết đã bao lâu rồi, hắn có cảm giác hoang mang, bất lực một cách khó hiểu, hắn không tìm thấy chút cố gắng nào, chỉ đành không để mình bị quấn quýt, phiền nhiễu. Không thể tìm được nguyên nhân lại không thể nói rõ là chuyện gì, ưu phiền, không thể ngủ ngon. Dậy thật sớm đi nhìn buổi sớm mùa đông lạnh lẽo mong lấy lại được trái tim bình an. Sáng nay sương rất dày, đây cũng có nghĩa rằng hôm nay nhất định sẽ là ngày trời nắng đẹp. Lúc này, phương đông bắt đầu ửng đỏ, hàng vạn sợi kim tuyến lấp lánh chiếu lên ruộng đồng, không một sợi nắng nào bị mây che đi. Sương ban mai lóng lánh như ánh sáng từ ngân hà.
– Hướng Quý, cảnh buổi sáng này thật sự là đẹp đến mê hồn, khó có dịp được thấy, tuy rằng tiểu vương có chuyện quấy nhiễu không thể ngủ ngon nhưng bất ngờ lại được nhìn thấy cảnh bình minh đẹp cỡ này, tiểu vương còn gì không vui nữa đây?
Hướng Quý không hiểu, Vương gia đang nói gì vậy? Nhưng nhìn vương gia như đã gỡ được khúc mắc nào đó, vẻ mặt lại tươi cười như ánh mặt trời sớm mai, ông cũng lại vui vẻ:
– Đúng thế, đúng thế, vương gia, chúng ta vào nhà đi!
Hôm nay lạnh đến run người.
– Được, hôm nay ta ở trong phòng xem tấu chương, ai tới cũng nói là không có nhà. Nếu như mẫu thân hỏi khi nào tiến cung thì ông cứ bảo muộn một chút ta sẽ về cung.
Hướng Bân phủi sạch vẻ lạnh lùng trên người, bước ra khỏi dãy núi giả. Hướng Quý đáp lời, nhìn vương gia vào phòng thì mới yên tâm làm việc.
Nha đầu và đầu bếp Liễu viên hôm nay cũng dậy sớm, ánh mặt trời rực rỡ thế này, nên giặt quần áo và chăn gối, nhà cửa cũng nên dọn dẹp lại, phòng bếp đang nấu cơm tất niên, luôn chân luôn tay. Tiểu công tử vừa mới khỏi bệnh, lão phu nhân cũng dần khá lên, Liễu Tuấn nói năm nay Tầm Mộng phường và Tầm Mộng các làm ăn rất tốt, công tử đã chuẩn bị phong bao lì xì lớn cho mọi người. Bình thường công tử đối xử với mọi người không tệ, đến năm mới sẽ càng khiến người ta vui mừng. Thực ra việc ở đâu mà chẳng như nhau nhưng tìm được chủ nhân tốt lại là rất khó. Nghĩ đến đây, lại bắt đầu luôn chân luôn tay, vẻ mặt vô cùng vui sướng đón mừng năm mới.
Thanh Ngôn ở trong tiểu lâu lại đang sầu khổ, từ sáng đã cằn nhằn không ngừng:
– Công tử, người mới khỏe được mấy ngày, đi lại còn toát mồ hôi mà còn đòi xuất môn, không được đâu!
Lam Ngữ bưng điểm tâm đi vào, cũng từ chối ngay lập tức:
– Không được, lạnh thế này, nếu lại bị ốm thì làm sao, ngày lễ ngày tết, mà chưa biết chừng Hướng vương gia đã hồi cung rồi.
Khuôn mặt Liễu Mộ Vân tái nhợt nhưng vẫn rất kiên quyết:
– Ta đã nghỉ mấy ngày rồi, sớm đã không còn gì đáng ngại nữa, ta rất khỏe mạnh đó. Chỉ là đi thăm Hướng đại ca, cũng không phải đi đâu xa, có cần lo lắng vậy sao?
Thanh Ngôn không nhịn được mà bật cười, mấy hôm trước là mạnh khỏe, hôm nay lại là khỏe mạnh, xem ra tiểu thư thực sự rất nóng nảy rồi.
– Ta thấy vẫn là không được đâu, Vương gia người ta tiền hô hậu ủng, gia nô thành đàn, lại là thần tử của Hoàng thượng, phải gặp rất nhiều người. Chúng ta ăn cơm quan trọng hơn, đúng không Lam Ngữ?
Liễu Mộ Vân cúi đầu không nói gì, biết các nàng nói đúng, thực ra bọn họ cũng chỉ gặp nhau có hai lần nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết như người quen khiến nàng rất muốn gặp hắn:
– Ta phải đi một lần, vì lễ phép thì cũng phải qua đó đáp lễ đúng không?
Nàng khẽ thở dài, vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục cầu xin.
Lam Ngữ đau lòng, tiểu thư lúc nào cũng tỏ vẻ như người lớn, suy nghĩ vì người khác, rất ít khi có khẩu khí như vậy:
– Thanh Ngôn, ngươi đưa tiểu thư đi đi, bằng không sao nàng chịu an lòng ở lại Liễu viên.
Thanh Ngôn bất đắc dĩ buông tay, nhận mệnh đi lấy áo choàng, lò sưởi nhỏ rồi dặn người chuẩn bị kiệu.
Liễu Mộ Vân vui mừng, cười tươi như hoa:
– Thanh Ngôn, ta muốn mặc chiếc áo màu xám kia, khoác áo lông xám nữa.
Đã mấy ngày rồi Liễu Mộ Vân không ra cửa, dọc đường đi không nhịn được mà vén rèm nhìn ra phố xá bên ngoài, có lẽ trời ấm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng hồng nhuận, thần thái vui vẻ lây sang cả Thanh Ngôn ngồi bên, tâm tình Thanh Ngôn cũng dần nhẹ nhàng hơn. Chủ tớ nói nói cười cười, bất giác đã đến Hướng vương phủ. Hướng vương phủ, cổng lớn tường cao, sư tử đá uy vũ trấn trước cổng, đình đài lầu các thấp thoáng trong bóng cây, gia đinh đứng bên ngoài cổng lớn khí phái thực sự có thể khiến người ta hoảng sợ. Thanh Ngôn đưa thiếp qua, gia đinh nhìn nàng quát:
– Ta đi bẩm báo, ngươi ở đây chờ.
Đợi một hồi, Hướng Quý đi ra, nhìn Liễu Mộ Vân từ trên xuống dưới, có chút bất ngờ nhưng chỉ lát sau đã lại mỉm cười hòa nhã:
– Liễu công tử đây là…
Lòng thực sự không rõ, vị khách này lần đầu tiên ông gặp mặt, không biết có nên nói cho Vương gia một tiếng.
Ngượng ngùng nói là nghĩa đệ của vương gia, sợ người ta nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, lại không thể nói rõ là giao tình gì, Liễu Mộ Vân vội đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Đúng lúc này, Thanh Ngôn nhìn thấy một đại hán bước ra ngoài, chính là tên “ác nô”, vội la lớn:
– Này, phiền ngươi báo cho Hướng vương gia một tiếng, công tử nhà ta ở ngoài chờ vương gia triệu kiến!
Nàng không thích những nhà quan lại thế này, lắm quy củ, thích ra vẻ, vẫn là Liễu viên tốt nhất.
– Liễu công tử!
Hướng Toàn vừa nhìn thấy Liễu Mộ Vân thì vội xuống bậc thang hành lễ, còn lén nhìn trộm Thanh Ngôn mấy lượt, sau đó mỉm cười:
– Sao lại đứng ngoài cửa? Hướng tổng quản, vị này là nghĩa đệ của Vương gia mới nhận – công tử Liễu Mộ Vân, phường chủ Tầm Mộng phường đó!
– Liễu công tử, xin lỗi, tiểu nhân không biết, công tử đừng trách tội, mau, mời vào trong.
Hướng Quý mừng thầm, may mà khi nãy không từ chối hắn, vội tiến lên dẫn đường.
Liễu Mộ Vân tao nhã cúi người nói lời cảm tạ rồi theo Hướng Quý đi vào trong. Thanh Ngôn theo sau, nói với “ác nô” ở bên:
– “Ác nô”, hôm nay ngươi thật tốt bụng đó.
Hắn cười:
– Ta không phải là ác nô, ta có tên, ta là Hướng Toàn, là thị vệ của Vương gia. Đừng có nói ta mãi, ngươi với công tử nhà ngươi lúc đó chẳng phải là gà mẹ bảo vệ con sao.
Thanh Ngôn vừa nghe thì đã giận dữ đến dậm chân:
– Ngươi mới là con gà trống!
– Ha ha, được, ta là gà trống, ngươi là gà mái, được chưa!
Thanh Ngôn luôn mau mồm mau miệng không ngờ hắn lại dám nói vậy, nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản đối, chỉ nghiến răng nhìn hắn, gằn từng tiếng:
– Ta là vì quan tâm công tử nhà ta.
– Ta cũng chỉ muốn bảo vệ Vương gia nhà ta, sai gì sao?
Không hiểu sao lại cảm thấy tiểu tử yếu đuối này đầy địch ý với mình nhưng Hướng Toàn lại thấy rất thú vị, lúc gặp chỉ muốn nhìn thêm mấy cái, đùa đùa hắn, hắn tức giận trông thật đáng yêu.
– Không so đo với người như ngươi!
Thấy bóng công tử sắp biến mất ở cửa, Thanh Ngôn vội đuổi theo, Hướng Toàn vui vẻ nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, nhìn từ phía sau sao trông giống một cô nương vậy, chỉ là miệng hơi chua ngoa nhưng không đáng ghét, Hướng Toàn cười ngây ngô.
Hướng Quý dẫn Liễu Mộ Vân đi vào phòng khách, dâng trà và điểm tâm, lại đốt một chậu than nóng:
– Công tử, tôi đã sai người đi gọi Vương gia, công tử dùng trà trước đi!
Cúi người cảm ơn Hướng tổng quản rồi ngồi xuống, lại nghe tiếng bước chân dồn dập bên hành lang. Liễu Mộ Vân vui vẻ đứng lên.
– Hướng đại ca.
Hướng Bân vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, cảm giác buồn bực trong lòng được bình ổn lại trong chớp mắt, cuối cùng hắn đã hiểu được cảm xúc ấy là từ đâu, đều là từ người nhỏ bé này đã khiêu khích tấm lòng vốn không hề vướng bận của hắn.
– Mộ Vân!
Bàn tay lớn nắm chặt lấy một bàn tay không hề có độ ấm, lại nhìn kĩ gương mặt thanh tú kia:
– Sao đệ gầy đi như vậy?
– Có sao không, chỉ là bị bệnh mấy ngày thôi.
Sờ sờ mặt, bình thản chuyển đề tài:
– Đệ làm mấy bộ quần áo cho đại ca, đã cho người đến hỏi số đo của đại ca, giờ mang đến cho đại ca thử.
– Ta chẳng có hứng thú gì với quần áo cả. Nói cho ta biết, là mấy ngày, hay là ngày.
Ngữ điệu lạnh lùng và buồn phiền của Hướng Bân khiến người ta không dám kháng cự, Hướng Quý và Thanh Ngôn ở bên đều hoảng sợ đến ngây người.
Nhưng Liễu Mộ Vân vẫn có thể cười nhẹ như gió thổi:
– Chẳng phải giờ đệ vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?
Lúc nói chuyện, đột nhiên cảm giác váng đầu ập tới. Dù sao đường đi mệt mỏi, hơn nữa cơ thể yếu ớt, muốn chống đỡ nhưng lại dần ngã vào Thanh Ngôn:
– Quỷ tha ma bắt!
Một bàn tay to kịp thời vươn đến, áo lạnh dày cộm cũng không thể che giấu được cơ thể mảnh mai kia, rất ít nam tử , tuổi lại gầy như thế này, Hướng Bân giận dữ trách Thanh Ngôn:
– Đám hạ nhân như các người đã làm gì, rốt cuộc đệ ấy bị làm sao?
Bọc quần áo trong tay Thanh Ngôn rơi xuống đất, lắp bắp trả lời:
– Bị bệnh gần mười ngày, vừa mới khỏe được , ngày, cơ thể rất yếu, cơm cũng không ăn nhưng lại đòi tới gặp Vương gia.
Tuy rằng trong lòng rất cảm động nhưng cũng không muốn nhìn Liễu Mộ Vân như vậy:
– Đám người các ngươi cứ để mặc đệ ấy tùy hứng sao?
Liễu Mộ Vân thở dốc ổn định lại bản thân, cố nói:
– Nào có lâu vậy, chỉ mấy ngày thôi.
Hướng Bân hầm hầm nhìn Liễu Mộ Vân nhưng trong nháy mắt không hề có sự tức giận:
– Đệ im đi cho ta!
Hắn đột nhiên bế thốc Liễu Mộ Vân lên rồi đi ra ngoài. Thanh Ngôn định đi theo sau thì lại bị hắn lườm cho mà vội dừng lại.
– Hướng Quý, đi hầm một bát cháo thịt, làm một ít điểm tâm rồi mang đến thư phòng. Về phần ngươi, nếu không thể chăm sóc công tử cho cẩn thận thì để ta làm đi.
– Tôi… tôi…
Thanh Ngôn nước mắt doanh tròng, vô cùng tủi thân mà không thể nói, rõ ràng là tự công tử không chịu nghe lời, sao lại là nàng sai?
– Đừng lo lắng, Vương gia sẽ chăm sóc Liễu công tử chu đáo. Lần đầu tiên ta thấy Vương gia coi trọng ai như vậy đó, ngươi theo ta vào vườn vừa đi dạo vừa chờ đi!
Chẳng biết Hướng Toàn đã đi đến bên Thanh Ngôn từ bao giờ, nhỏ giọng an ủi. Thanh Ngôn nhìn thấy hắn, nước mắt không ngừng được:
– Không phải ta không chăm sóc tốt cho công tử, là công tử giả vờ đáng thương, ta không nỡ nên mới cho công tử đến đây, không ngờ… không ngờ…
– Ta biết, ta biết!
Hướng Toàn gật đầu, lấy khăn tay đưa cho người đang khóc không giống ai kia. Ai dà, nam nhân cũng có thể khóc như vậy sao? Đúng là càng nhìn càng thấy giống nữ tử.