Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Trích trong bài thơ Giá cô thiên kỳ
Hướng Bân vội vàng chạy đến Liễu viên, vừa vào cổng đã thấy Mạc Vũ Nhi đang đứng dưới gốc mai xuất thần. Mai vàng còn chưa nở, đầu cành khô khốc đã bắt đầu đâm chồi. Chẳng biết nàng đang nghĩ gì, vẻ mặt đau khổ vô cùng, bàn tay vuốt lên thân cây khẽ run run. Hướng Bân không đánh thức nàng, chỉ nhẹ nhàng đến gần. Nhìn rõ ràng bóng dáng xinh đẹp của nàng như vậy, Hướng Bân hoàn toàn bị niềm vui sướng trùng phùng nhấn chìm, chẳng hiểu sao hốc mắt lại đỏ lên.
“Mộ Vân!” Hắn thân thiết, thương yêu gọi, cảm xúc mạnh mẽ khiến giọng nói trở nên khàn khàn.
Tiếng gọi độc nhất vô nhị này khiến Mạc Vũ Nhi cứng đờ người, nàng không vội quay người lại, nhẫn nhịn hồi lâu mới chậm rãi quay qua, trên mặt là ý cười bình thản.
“Hướng đại ca!” Nàng cúi người hành lễ, bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp, đại ca khỏe chứ?”
Hướng Bân sửng sốt, biểu hiện của nàng khiến hắn không khỏi bất an. Biết nàng vốn không có tâm tình, cũng chẳng dám mong nàng sẽ nhớ hắn như hắn nhớ nàng nhưng không ngờ ba năm không gặp nàng lại có thể thong dong, bình thản với hắn như vậy. Hắn vội bước lên trước, kéo nàng vào lòng, muốn chứng thực cảm giác chân thật khi có nàng. Vùi đầu vào cần cổ thơm ngát, ấm áp như xưa, trái tim bất an của Hướng Bân mới bình ổn lại. “Mộ Vân, ba năm không gặp, muội đẹp lên rất nhiều! Chẳng lẽ vì cho ta sự bất ngờ này nên muội mới né tránh sao?”
Câu đùa giỡn nhẹ nhàng khiến lòng Mạc Vũ Nhi lại đau đớn, khó khăn lắm mới nén sự chua xót trong lòng lại, nàng lẳng lặng tránh ra, tránh khỏi ánh nhìn chân tình của hắn, nhẹ bước ra vài bước rồi mới nói: “Ba năm không gặp, Hướng đại ca lại thích nói đùa rồi. Mộ Vân rời đi quả thực là vì giấc mộng núi sông ấp ủ, chỉ là không ngờ sự ích kỉ của Mộ Vân lại khiến mẫu thân phải chết nơi đất khách.” Nhìn khu vườn tinh xảo kia vẫn thanh u như năm nào nàng ở nhưng đã thiếu đi giọng nói từ ái của mẫu thân, nàng tự trách mình, nước mắt như mưa.
“Đừng buồn, Mộ Vân, người đi cũng đã đi rồi, muội hãy nén bi thương. Bá mẫu ở nơi chín suối nhất định cũng không muốn muội đau lòng vì mình. Mây của trời rồi cũng sẽ bay đi. Chỉ là rời đi, đến một nơi khác sống mà thôi, mà nơi đó cũng không xa xôi, mấy chục năm nữa chúng ta cũng sẽ qua đó, chẳng phải có thể đoàn tụ rồi sao? Bây giờ chúng ta nên cầu phúc cho người, để bá mẫu đi đường bình an. Còn Mộ Vân thì phải thoải mái, hạnh phúc mới khiến bá mẫu an lòng được.” Hướng Bân lấy chiếc khăn tay trong bọc ra, âu yếm lau nước mắt cho nàng, khuyên nhủ an ủi. Hồi lâu sau Mạc Vũ Nhi mới ngừng khóc, mắt đỏ hồng đón lấy chiếc khăn, cúi đầu bình ổn cảm xúc của mình.
Đã gần đến giữa ngày, ánh mặt trời khiến bóng cây, bóng hắn và bóng nàng cùng giao hòa, gió thổi thân cây, bóng cây đu đưa, bóng nàng lại bị hắn che khuất, nàng như đang ở trong lòng Hướng đại ca vậy.
“Ai dà!” Mạc Vũ Nhi xót xa thở dài một tiếng, đại ca vẫn thương yêu nàng như trước, đáng tiếc không phải là của nàng nữa. Nàng buồn bã khẽ nói: “Cảm ơn đại ca đã đến thăm muội! Cũng cảm ơn đại ca đã giữ lại mảnh vườn này, bằng không hôm nay muội thực sự phải lưu lạc đầu đường rồi.”
– Giữa chúng ta cần phải khách khí vậy sao?
Lời nói khách khí, hành động xa cách làm cho hắn lại thấy bất an.
Cần khách khí sao? Mạc Vũ Nhi cười tự giễu, trong mắt đã không giấu nổi những cảm xúc trong lòng nữa. Những ngày nàng không ở đây, lòng đại ca đã chứa thêm người khác, chờ đợi một người thì sẽ là cả đời cả kiếp chăng, là nàng đã buông tay hắn, sẽ chẳng có tư cách chia sẻ trái tim của hắn nữa, huống chi nàng cũng không muốn chia sẻ với ai! Nghĩ vậy, nàng lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Hướng Bân, vẻ mặt cười thản nhiên mà mang ý đoạn tuyệt: “Ít nhất về lễ phép thì vẫn cần, dù sao Hướng đại ca cũng không có nghĩa vụ phải làm chuyện này cho muội.”
Sự xa cách này khiến Hướng Bân không thể tin được, trừng mắt nhìn nàng, sự bất an trong lòng càng sâu sắc. Sự xa lạ trong giọng nói của nàng khiến tim hắn thắt lại, không khỏi tức giận nói: “Đây là phán quyết cuối cùng của muội sau ba năm chia xa sao?”
Trong mắt Mạc Vũ Nhi thoáng qua ý trách móc sau đó thản nhiên cười khổ, “Hướng đại ca, giờ muội đã chẳng thể so với phường chủ Tầm Mộng phường khi xưa nữa. Muội đến tự bảo vệ mình còn khó chứ nói gì đến báo đáp người khác? Ngoài cảm ơn ra thì muội còn có thể làm được gì?”
“Ta cần muội báo đáp sao?” Sự trốn tránh của nàng khiến Hướng Bân bực bội hét lớn. Thanh Ngôn và Lam Ngữ nghe vậy đều hoảng sợ chạy ra, vừa thấy hai người đứng đó bất động thì nhìn nhau rồi lặng lẽ rút lui về tiểu lâu, đừng trong cửa sổ lo lắng nhìn.
“Gặp nhau ở Quan Mai các, gặp lại ở Tầm Mộng các, hội đèn lồng, khu vườn này, tiểu lâu kia, tất cả, tất cả đều không có ý nghĩa gì với muội sao?” Khóe mắt hắn nhìn thấy đám hạ nhân đều đang hoảng sợ nhìn ra, hắn không ngại bị nhìn, cũng không giấu được sự hoảng hốt khiến hắn nói năng lộn xộn. Mạc Vũ Nhi cũng bị tiếng la hét của hắn làm cho hoảng hốt, đôi mắt to tròn lại đong đầy nước mắt: “Có, đương nhiên là có ý nghĩa.” Nàng không cần phủ nhận lần đầu tiên động lòng, dù sao sau khi quen biết đại ca nàng mới thực sự hiểu được tình cảm giữa nam nữ là thế nào nhưng nàng không dám thừa nhận. Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, nàng kiên định nói: “Trong lòng muội, huynh mãi mãi là huynh trưởng, muội rất tôn kính huynh!”
Mãi mãi là huynh trưởng, Hướng Bân ngửa đầu cười lớn, trong mắt là sự đau đớn. Hắn nhìn thẳng dung nhan thanh tú động lòng người kia, mơ hồ mà lại rõ ràng, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt hẳn chính là thế này đi! Hắn khổ sở nói: “Vậy sao, ta chỉ là huynh trưởng của muội?”
Tim Mạc Vũ Nhi đau như bị ai cáo xé, hai mắt đẫm lệ nhìn thật sâu vào người nàng lưu luyến, nàng cố tỉnh táo lại. Mười năm sau, hai mươi năm sau, đến khi rời khỏi cõi đời, trong lòng nàng vẫn có tình cảm dịu dàng thì đó nhất định sẽ là hắn. Chỉ là trời cao cho bọn họ gặp nhau nhưng lại không cho bọn họ có duyên được ở bên nhau, nàng không dám nhìn Hướng Bân thêm nữa, quay người đi, đau khổ vô cùng, cắn răng nuốt đi sự xúc động muốn khóc.
Nhìn nàng vì nức nở mà hai vai run run, Hướng Bân vươn tay định kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng nhưng nhớ đến câu trả lời bình thản khi nãy của nàng, tay vươn lên lại thu về, không thể tùy tiện chạm vào nàng, không thể hiểu nổi nàng, cảm giác bất lực đến cùng cực khiến hắn không khỏi nắm chặt tay đánh vào gốc mai ở bên. Chỉ nghe một tiếng “rắc”, gốc mai to bằng miệng bát đã bị đứt đôi mà tay hắn cũng bị nhuộm đỏ.
Mạc Vũ Nhi nghe tiếng quay đầu lại, không để ý đến cành cây dưới chân, người đột nhiên nhào về phía trước, Hướng Bân vội vươn tay đỡ lấy, tay phải tránh xa không để máu dây vào quần áo trắng nõn của nàng. Mạc Vũ Nhi đứng vững lại, nhìn đến bàn tay đổ máu không ngừng của Hướng Bân, nàng bối rối lấy khăn, run run cầm lấy tay hắn, muốn lấy khăn chặn vết máu lại, đáng tiếc vết thương quá lớn, khăn nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Nàng quay đầu lại, hoảng sợ khóc lớn: “Thanh Ngôn, Lam Ngữ, mau đến đây!”
Thanh Ngôn, Lam Ngữ vội chạy ra, cảnh tượng trước mắt khiến hai người hoảng hốt, Lam Ngữ là người bình tĩnh lại đầu tiên, vội sai người ra ngoài mua thuốc cầm máu, lại sai nha hoàn đun nước ấm, lấy khăn lụa và thuốc, mời tiểu thư đang bối rối và Hướng Vương gia đang hờ hững đi vào tiểu lâu. Vào trong rồi, Mạc Vũ Nhi đã trấn định lại, nàng cố cứng rắn đỡ Hướng Bân ngồi xuống giường, nửa quỳ, dùng khăn mặt ấm nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho hắn. Lau sạch rồi lại nhẹ nhàng bôi thuốc nhưng không dám ngẩng đầu nhìn, sợ vô ý chạm vào làm hắn bị đau.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Hướng Bân rất bình thản, để mặc nàng làm. Sự dịu dàng này cũng chỉ vì nàng coi hắn là huynh trưởng chứ không phải vì tình yêu. Nỗi đau thể xác chẳng thể so với nỗi đau trong lòng, tim hắn lạnh ngắt, nữ tử trí tuệ, thanh tú, xinh đẹp như vậy, hắn không thể không yêu không thương. Suốt ba năm qua, hàng đêm, những giấc mộng của hắn thực ra lại chỉ là đơn phương tương tư, là hắn đã hiểu nhầm, còn có thể trách ai? Cảm giác tỉnh táo lại thật đau đớn! Hướng Bân nhẹ nhàng đẩy Mạc Vũ Nhi đang buộc khăn, cố gắng mỉm cười yếu ớt: “Tiểu vương thất thố, giờ đã khá lên nhiều rồi, không có gì đáng ngại, qua mấy ngày nữa chắc hẳn sẽ lại khôi phục như lúc đầu thôi.”
Hắn không dùng “Ta” mà đổi thành “Tiểu vương”, đây là cách xưng hô với người không thân thiết, tim Mạc Vũ Nhi run lên, vội cúi đầu, cõi lòng tan nát không thể nói nên lời. Đây chẳng phải là kết quả nàng muốn sao?
“Hướng Vương gia, áo choàng của người…” Thanh Ngôn chỉ vào vết máu trên áo của Hướng Bân nói: “Xin Vương gia cởi xuống, Thanh Ngôn sẽ giặt qua cho Vương gia, để lâu thì sẽ rất khó giặt.”
“À, không có gì đáng ngại. Tiểu vương đi ra cũng được một lúc rồi, cũng nên về phủ thôi.” Hướng Bân đứng lên nói. Cho dù là bậc vương tôn lăn lộn trong triều đình, hô phong hoán vũ thì cũng không thể chịu đựng nổi cảm giác thất bại và bất đắc dĩ, hắn còn chưa chuẩn bị việc trở thành huynh trưởng của nàng, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn tin cảm giác của nàng dành cho mình là khác, hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận nhưng không phải ở đây.
Lam Ngữ khó xử nhìn thoáng qua tiểu thư đang trầm mặc không nói, không biết nàng và Hướng Vương gia đã nói gì mà khiến cho Vương gia vốn luôn bình tĩnh lại điên cuồng như vậy. Nàng cẩn thận nói: “Vương gia, lúc này là giờ ăn trưa rồi, phòng bếp đã chuẩn bị xong xuôi. Ăn cơm ở Liễu viên rồi hãy về được không?”
Thanh Ngôn ở bên phụ họa.
“Không cần, tối qua Tiểu vương uống say, cũng không có khẩu vị gì cả. Mộ Vân.” Hướng Bân nhìn Mạc Vũ Nhi vẫn cúi đầu không nói, nàng vô lực vày vò chiếc khăn tay, lòng bàn tay nàng đã dần đỏ lên. Nghe tiếng Hướng Bân gọi, nàng cứng nhắc đứng lên nhưng không ngẩng đầu.
Ngay cả nhìn hắn một cái nàng cũng không muốn sao? Hướng Bân khổ sở khẽ nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng. “Nếu chia lìa có thể khiến tình cảm chúng ta thêm sâu sắc thì ta có thể chấp nhận nỗi cô đơn chia xa. Nếu gần nhau làm cho chúng ta trở nên xa lạ thì ta sẽ không đến gần nữa, chỉ cần từ xa nhìn muội là được.” Lòng hắn đột nhiên nảy lên suy nghĩ này, đối với nàng, cuối cùng vẫn không thể hận nổi.
“Mộ Vân, muội hãy bảo trọng, cũng đừng quá đau lòng vì chuyện của Mạc phu nhân. Chuyện an táng cứ để Hướng Toàn đi làm, người không đủ thì đến Vương phủ nói một tiếng là được. Mấy ngày nữa Tiểu vương sẽ lại qua thăm.” Đôi mắt lạnh lùng, trong trẻo của hắn lặng lẽ nhìn nàng, về sau chẳng biết có còn cơ hội đến gần như vậy không. Không hiểu vì sao nàng không thể yêu hắn, chuyện tình cảm thật sâu xa khó lường, hay là trong lòng nàng đã có người khác? Không, Hướng Bân không muốn nghĩ vậy, nếu thực sự là thế, chỉ sợ hắn sẽ điên cuồng giết chết người kia mất.
Mạc Vũ Nhi không lên tiếng trả lời, chỉ gật gật đầu.
“Vậy tiểu vương đi!” Hướng Bân không nỡ, lại nhìn thoáng qua rồi mới kiên định đẩy cửa, gió lạnh ập tới, hắn rùng mình rồi khép cửa lại.
“Tiểu thư!” Thanh Ngôn lo lắng kéo Mạc Vũ Nhi, Hướng vương gia đã đi rồi mà nàng vẫn đứng đó như con rối gỗ.
Mạc Vũ Nhi không đáp lời, Thanh Ngôn và Lam Ngữ liếc nhìn nhau, vội chạy ra đuổi theo Hướng Bân, khó xử nói: “Vương gia, có lẽ tiểu thư vì phu nhân mà quá đau lòng, người đừng để bụng.”
Hướng Bân dừng bước, ôn hòa cười nói: “Không đâu. Các ngươi cứ lo chăm sóc tiểu thư đi, giờ nàng đã trở thành kẻ mồ côi, không còn chỗ dựa nữa. Đúng rồi, ba năm qua nàng sống ở đâu?”
“Ở vùng nông thôn Giang Nam, Liễu quản gia nói tiểu thư không vẽ tranh thì đọc sách, hoặc không thì sẽ ra ngoài ruộng đi dạo. Có một tài tử đệ nhất Giang Nam…”
“Thanh Ngôn!” Lam Ngữ vội gọi, ngăn cản Thanh Ngôn lại, định chuyển đề tài nhưng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Bân thì lại vội im miệng.
“Tài tử kia chẳng biết gặp tiểu thư từ bao giờ, bị khuynh đảo vì nàng, vì tiểu thư mà hắn đã kết giao bằng hữu với Liễu tổng quản, còn cố gắng lấy lòng phu nhân, sau đó phu nhân đón nhận hắn rồi nhưng tiểu thư lại nói, nàng không chiêu hiền nạp sĩ, không có hứng thú gì với tài tử cả.”
Hướng Bân không khỏi mỉm cười, đây quả giống phong cách của Mộ Vân, lúc trước “Kinh thành tứ thiếu” đều đã lĩnh giáo qua. Ba năm qua, nàng sống thực sự rất kham khổ, cũng chẳng có ai đến gần nàng, vậy nàng rốt cuộc làm làm sao? Trên mặt hắn lại phủ kín một tầng mây đen.
Nhìn vẻ mặt của Hướng Bân, Thanh Ngôn không khỏi lo lắng, nàng sợ vương gia và tiểu thư lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoảng hốt nói: “Vương gia, tiểu thư nhà tôi…”
Ba năm qua, vương gia đối xử rất tốt với những hạ nhân ở đây, Thanh Ngôn và Lam Ngữ lại càng tốt. Người tiểu thư coi trọng hắn cũng đều coi trọng nhưng nàng vừa về, lòng bảo vệ chủ tử lại viết rõ ràng trên mặt như vậy, có thể thấy được Mộ Vân đã sống thành công cỡ nào. Nàng đối xử với tất cả mọi người đều tốt, chỉ riêng hắn thì không chia xa cũng là trốn tránh. Hướng Bân cười tự giễu, không đáp lời Thanh Ngôn, đi thẳng về phía cửa.
Hướng Toàn đã đứng ở sau cửa, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Ngôn ở sau Hướng Bân thì tim thót lại, hôm nay rốt cuộc lại diễn kịch gì?
“Hướng Toàn, ngươi cứ ở lại Liễu viên đi, tạm thời không cần về Vương phủ. Chuyện ở đây cần cố gắng hơn, có chuyện gì xảy ra thì phải báo ngay cho bổn vương biết.” Hướng Bân dặn dò đôi câu rồi vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Vương gia, ba người không khỏi thổn thức, cảm thán không thôi.