Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Dân gian có câu: Giàu ba đời mới là giàu thực sự. Ý của câu này là khi mới giàu có thì là khổ tận cam lai, cho rằng ăn ngon mặc ấm là đủ, không chú ý đến thứ khác. Đến đời thứ hai thì bắt đầu xây nhà xây phủ, việc làm ăn dần mở rộng, tay chân cũng dần nhàn hạ hơn. Đến đời thứ ba mà vẫn phú quý thì gia nghiệp đó chắc chắn là đã tích lũy dồi dào, việc làm ăn cũng đã hình thành môn quy nên có dư thừa sức lực để dạy dỗ con cái, chú ý vào chi tiết cuộc sống hơn, giơ tay nhấc chân cũng bớt đi hơi thở con buôn.
Tề gia đến tay Tề lão gia đã là giàu ba đời. Tề phủ tọa lạc ở phía đông kinh thành, vị trí hơi xa kinh thành một chút nhưng cũng không quá xa đến mức bất tiện, cũng không phải là ngoại ô hẻo lánh, ngăn cách bởi sự hoang tàn vắng vẻ. Bên ngoài cổng lớn là sân rộng có thể chứa được mấy chục con ngựa. Việc làm ăn của Tề gia rất lớn, khách nhân thương nhân lui tới đương nhiên không ít có mảnh sân rộng đưa đón khiến nhiều vị khách không cảm thấy bị chậm trễ cũng khiến Tề phủ thêm khí phái. Mà bên trong Tề phủ, nhà cửa đình các, núi đá giả sơn, cây cối hoa cỏ, suối nước hồ nước là do danh gia thiết kế, không những vừa khéo mà lại rất xinh đẹp khiến người xem phải tặc lưỡi tán thưởng. Trong phòng bài trí vừa lịch sự tao nhã lại vừa sang trọng không phải những kẻ bình thường có thể thấy được. Tề lão thái gia sống trong kinh thành lại là người nghiêm khắc có tiếng, dặn dò quản gia phân công công việc kĩ càng.
Mọi người trong kinh thành nói, Tề lão gia ở nhà dậm một chân là thành Trường An rung lên ba lần. Đây là khoa trương nhưng như thế là đủ để thấy được sức nặng của Tề gia trong kinh thành. Đáng tiếc, điều không hoàn mỹ chính là Tề gia rất hiếm con, Tề lão gia hơn tuổi mới sinh được một người con trai là Tề Di Phi.
Từ khi còn nhỏ Tề Di Phi đã biết sản nghiệp lớn như vậy rồi sẽ có ngày do mình gánh vác, không lâu sau đã hình thành ý thức trách nhiệm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, như một người lớn, không câu nệ nói cười, nói năng mạch lạc. Tề lão gia lại mời tiên sinh giỏi nhất kinh thành đến để dạy dỗ con yêu, chuyện kinh doanh thì tự mình truyền thụ. Giờ Tề Di Phi là phụ tá đắc lực nhất cho Tề lão gia.
Đêm nay là giao thừa, Tề lão gia dẫn mọi người đi tế tổ tiên, thần linh, để mọi người vui vẻ đốt pháo lớn, đại sảnh mở mấy bàn tiệc rượu, dựa theo gia quy của Tề phủ, đêm nay không phân chủ tớ, cùng nhau chung bàn đón giao thừa, vui vẻ chè chén. Sợ mọi người trong nhà câu nệ, lão gia, phu nhân và công tử dùng tiệc ở phòng khách khác.
Lâu lắm rồi Tề Di Phi mới tươi cười như vậy, chúc tết phụ mẫu, kính rượu, nói những lời chúc phúc. Đại sảnh dường như đã bắt đầu náo nhiệt, tiếng cười đùa, chơi tửu lệnh vang đến từng trận. Tề lão gia vuốt râu, vẻ mặt thoải mái:
– Phi Nhi, gia nghiệp rơi vào tay vi phụ, có được đến môn quy như bây giờ ta cũng cảm thấy đã không làm thất vọng liệt tổ liệt tông. Vi phụ không có lòng tham gì, giờ chỉ có một mong muốn.
Tề lão gia nói đến đây thì nhìn Tề phu nhân ở bên cười:
– Ta và mẫu thân con chỉ mong sớm được bế cháu thôi.
– Đúng thế, Phi Nhi, mẫu thân chỉ có mình con, không trông cậy vào con thì trông cậy vào ai?
Tề phu nhân hòa ái nhìn con yêu, dịu dàng nói.
Tề Di Phi buông đũa, nhẹ nhàng thở dài:
– Di Phi sao lại không hiểu tấm lòng cha mẹ? Nhưng duyên phận là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, con không muốn vì hương hỏa mà tùy tiện tìm một nữ tử nào đó rồi thành thân. Đây là chuyện cả đời, như phụ thân có mẫu thân rồi thì cả đời đều vui vẻ, dù mẫu thân có lấy tiểu thiếp cho người nhưng người thà ít con trai kế thừa gia nghiệp cũng không đồng ý. Con không biết con có được phúc phận như phụ thân hay chăng.
Khóe miệng Tề Di Phi thoáng hiện nụ cười khổ cô đơn.
– Nói linh tinh gì chứ, năm mới phải nói những lời may mắn.
Tề phu nhân thương yêu nhìn con trai, khẽ trách.
Tề lão gia trầm ngâm một hồi, lắc lắc đầu, khẽ thở dài:
– Phi Nhi à, con chuyện gì cũng khôn khéo, chu đáo, chỉ riêng chuyện hôn nhân này thì con sai rồi! Mười năm trước con coi trọng tiểu nữ nhà Mạc gia, không để ý nàng còn nhỏ tuổi đã cứng rắn đòi đính ước, ta theo lời con, ai ngờ con vừa ra ngoài thì đã đổi tâm tính. Tề mỗ ta cả đời quang minh lỗi lạc, chỉ riêng Mạc gia là ta không có mặt mũi nhìn bọn họ. Ai ngờ Mạc gia lúc ấy lại gặp biến cố, chờ đến khi ta biết được thì đã là cảnh người đi nhà trống, chúng ta lại thành kẻ đứng núi này trông núi nọ, nói lời không giữ lời, tham phú phụ bần. Cũng không biết giờ Mạc tiểu thư phiêu bạt nơi nào, chắc giờ đã trở thành đại cô nương rồi. Lâm cô nương con mang từ bên ngoài về lại bạc mệnh, du ngoạn lại bị trượt chân ngã xuống vách núi, đây là ông trời báo ứng con đó. Phi Nhi, không phải ta trách con, nam nhân nói lời thì phải giữ lời, đừng dễ dàng hứa hẹn, đã hứa thì nhất định phải làm được.
– Lão gia đừng nói nữa, hôm nay là đêm giao thừa, nói chuyện cũ đó làm gì.
Tề phu nhân nhìn gương mặt lạnh dần của con trai thì không nỡ, dù thế nào thì đó cũng là con mình.
Tề Di Phi đứng dậy, quỳ gối trước mặt cha mẹ, khuôn mặt lãnh khốc giờ xấu hổ khóc khiến Tề lão gia choáng váng:
– Phi Nhi, đứng lên rồi nói, trời lạnh lắm đó!
– Không, cha mẹ cứ để con quỳ đi!
Tề Di Phi cố chấp lắc đầu:
– Con rất có lỗi với cha mẹ, làm cha mẹ phải chịu những tủi nhục đó, đây đều là con sai. Rất nhiều đêm con mơ thấy gương mặt tươi cười đáng yêu của Mạc tiểu thư, giờ rốt cuộc đã không tìm lại được nữa, con hổ thẹn, tự trách nhưng lại không dám đối mặt. Từ nhỏ đến lớn con không làm gì sai lầm, vô cùng tự tin, cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình. Không ngờ ra ngoài lại phạm phải sai lầm như vậy.
Nói đến đây Tề Di Phi đã khóc không thành tiếng, ngửa mặt lên trời than thở:
– Con hận, hận không thể quay ngược thời gian, con sẽ đi từng bước một thật cẩn thận, như vậy sẽ chẳng ai bị tổn thương, con rất có lỗi với Vũ Nhi, rất có lỗi với Vân Bằng và cả Mạc lão gia, Mạc phu nhân, còn cả cha mẹ nữa nhưng hôm nay con có thể làm được gì? Con phải làm gì mới chuộc lại lỗi lầm của mình, trời xanh ơi!
– Phi Nhi!
Tề phu nhân ôm con, đứa con luôn kiêu ngạo lạnh lùng giờ chỉ như đứa trẻ con bất lực, bà không nhịn được cũng nước mắt hai hàng:
– Đứng lên đi, con cũng chỉ là con người bình thường, cũng sẽ mắc sai lầm. Sang năm con cùng mẫu thân đến chùa ở ngoại thành thắp hương cho Mạc gia, để bọn họ sớm được siêu độ.
Tề lão gia nhắm mắt lại, thở dài thật dài:
– Như vậy cũng tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ cũng vô ích. Đã gây ra lỗi lầm thì nhất định sẽ phải gánh vác hậu quả của nó.
Nha hoàn bưng chậu nước ấm lên, Tề Di Phi rửa mặt rồi bình ổn lại cảm xúc thì lòng mới dần yên tĩnh lại. Từ sau khi gặp Liễu Tuấn và Liễu công tử kia hắn đã mất đi sự bình tĩnh, vẫn chìm đắm trong chuyện cũ không thể thoát ra, hôm nay khóc rồi tâm tình mới dễ chịu ít nhiều:
– Để cha mẹ chê cười, con hơi mất bình tĩnh!
– Không có gì, chuyện bình thường thôi mà, chúng ta ăn cơm đi!
Lúc này một gia đinh đứng ngoài cửa, vừa chần chừ vừa sợ hãi khẽ gọi:
– Công tử!
– Chuyện gì?
– Là… là… Lâm cô nương kia đã quay trở lại, đang ở bên ngoài, tiểu nhân đã nhìn cẩn thận, có bóng dáng, không phải là quỷ.
Gia đinh tái mặt như vẫn chưa còn tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt kia.
– Trời ơi!
Tề phu nhân hoảng sợ, vội cầm tay Tề lão gia, “Lão gia!”
Tề Di Phi lại không hề kinh ngạc nhưng gương mặt đột nhiên trở nên đáng sợ, chỉ một hồi lại trở về với vẻ lạnh lùng:
– Thế sao? Cha mẹ ăn cơm trước, con ra xem!
– Mang thêm nhiều người đi cùng đi!
Tề phu nhân hoảng hốt dặn dò, Tề lão gia như có chút suy nghĩ nhìn qua con rồi vỗ vỗ tay bà:
– Sẽ không có chuyện gì đâu, cứ tin vào Phi Nhi đi.
Dưới ánh trăng, Lâm Tiểu Vũ mặc áo khoác đỏ như lửa, bóng dáng mảnh mai bị ánh trăng kéo dài thật dài. Nàng lúc thì đứng thẳng lúc lại xoay mặt qua bên cạnh, ngoảnh đầu nhìn lại bản thân, đi qua đi lại vui vẻ, cười thật quyến rũ. Cách đó không xa, một đôi mắt sâu thẳm nhìn theo đầy ý châm chọc, không quấy nhiễu sự tự đắc của nàng. Đáng tiếc, ánh trăng đã bán đứng hắn, nàng ta cười duyên dáng chạy đến, làm nũng nhào vào vòm ngực rộng lớn kia.
– Phi, Tiểu Vũ đã về rồi!
– A, vậy nàng đã đi đâu?
Ngữ điệu như băng và hơi thở lạnh buốt khiến người ta lạnh run nhưng Lâm Tiểu Vũ như không hề phát hiện, yểu điệu ôm lấy cơ thể kia, dựa thật sâu vào đó:
– Phi, chàng đã quên Tiểu Vũ bị rơi xuống vách núi sao? Thiếp được người ở dưới vách núi cứu mạng, đáng tiếc bị thương quá nặng nên không thể quay về đúng lúc, làm cho Phi lo lắng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Tiểu Vũ đã trở về!
Vui vẻ nỉ non khiến người nghe ai cũng động lòng nhưng Tề Di Phi lại rất thờ ơ.
– Vết thương này đúng là không nhẹ, gần hai năm mới chữa khỏi nha!
Lâm Tiểu Vũ thoáng bối rối:
– Phi, đêm giao thừa đừng nói chuyện đó được không? Chẳng lẽ chàng không muốn thiếp trở về?
– Không, ta rất mong chờ, vào đi!
Hắn mỉm cười lạnh lùng rồi xoay người đi vào trong. Lâm Tiểu Vũ sửng sốt, tất cả những điều này khác xa sự mong chờ của nàng nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại. Chia xa khiến người ta xa cách, đây chỉ là tạm thời mà thôi. Nàng ngoan ngoãn đi theo hắn vào trong, hoàn cảnh quen thuộc, u nhã mà hoa mỹ, lúc ấy sao nàng lại ngu ngốc bỏ đi?
Tề Di Phi dẫn nàng vào một sương phòng, bài trí mộc mạc đơn giản khiến nàng trầm mặt lại:
– Phi, đây không phải là phòng của thiếp.
– À, phòng cũ của nàng giờ có dùng để làm việc khác, nàng tạm ở đây đi!
Dưới ánh đèn, vẻ đẹp hoang dại của nàng vẫn không hề thay đổi nhưng đã chẳng còn khiến hắn động lòng. Hắn lạnh nhạt ngồi xuống, ngăn cản hành động nhào đến của nàng:
– Ngồi xuống rồi nói đi!
Nàng ra vẻ nhu thuận ngồi một bên, cởi áo khoác, bộ ngực trắng tròn như ẩn như hiện. Tề Di Phi nhìn không biến sắc, chỉ cảm thấy buồn cười.
– Người cứu nàng thế nào rồi? Ngày mai ta sai người đưa chút bạc tạ ơn người đó?
– A, không cần, người chốn sơn dã sẽ không để ý đến chuyện này.
Trong mắt Lâm Tiểu Vũ thoáng chút bối rối, vội tỏ vẻ đáng thương:
– Phi, vì sao chàng luôn hỏi chuyện này, chàng cũng chẳng chịu nhìn thiếp, chẳng lẽ chàng không cần thiếp sao? Hay chàng đã có người khác?
– Sao có thể? Ta chỉ là còn chưa lấy lại tinh thần, quá mừng vui vì nàng vẫn còn sống mà thôi. Nàng nghỉ ngơi đi, ta muốn được yên tĩnh.
Cửa mở, một trận gió lạnh thổi vào khiến ánh nến tắt lịm, Tề Di Phi đã biến mất trong bóng đêm. Lâm Tiểu Vũ lấy lại vẻ đáng thương, ánh mắt vừa thâm trầm vừa oán hận:
– Đừng có quá bốc đồng, Tề Di Phi, qua hai ngày nữa ngươi chẳng phải sẽ lại ngoan ngoãn chạy theo ta sao, trước giờ ngươi có rời được ta sao?
Tề Di Phi thực sự rất muốn trầm trồ khen ngợi vì sự can đảm của nàng, hắn không ngờ có ngày nàng còn dám bước vào Tề phủ. Từ sau lần cùng Lãnh Như Thiên uống rượu, tình cờ biết được chuyện nàng giả chết để trốn theo vị nhạc công nổi tiếng kia, hắn gần như mất lý trí, hận mình mắt mù, hận mình thay lòng đổi dạ, chạy theo thứ không thuộc về mình. Đây là báo ứng, hắn chấp nhận. Nể tình nàng theo hắn rời nhà tha hương, sống cô độc nên lần này hắn tha cho nàng, cũng không truy cứu. Chỉ là hôm nay nàng lại xuất hiện, vẫn là trơ tráo không biết xấu hổ như vậy. Ai, nàng thực sự nghĩ thời gian sẽ ngừng lại, không có gì là thay đổi sao? Hắn thực sự còn dễ đùa bỡn thế sao? Nàng đã sai lầm lớn rồi! Giờ cứ giữ lại nàng ta đi, nhìn xem có trò hay gì để diễn nữa không, lần này cũng đừng trách hắn tuyệt tình.
Ngửa đầu nhìn bầu trời, ban đêm trong trẻo và lạnh lùng, ánh sao lạnh lấp lánh. Đột nhiên trong vườn có tiếng pháo vang lên phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, mọi người trong nhà đều vội vã chúc mừng nhau năm mới vui vẻ, bước sang năm mới. Hắn mỉm cười, lại một năm mới về, sẽ khác với những năm trước chăng!