Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

chương 2: tháp ngà voi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ tuần nàv chúng ta bắt đầu vào chương trình chính, năm nhất và năm hai là hai năm học mà các bạn phải chăm chi tích lũy kiến thức cơ bản. Tương lai có thể thành công hay không đều phụ thuộc vào sự khổ luyện của các bạn trong hai năm này. Nếu các bạn không nghiêm túc học tập thì sau này hối hận cũng không kịp nữa đâu. Một khi các bạn đã lựa chọn ngành thì nhất định phải yêu nó, chỉ khi hứn thú mới có thể học tốt được. Nhiệm vụ tuần này của chúng ta rất đơn giản, luyện vẽ đường thẳng.”

Đây là lời mở đầu của giảng viên môn Kiến trúc sơ bộ trong tiết học đầu tiên của tuần thứ hai.

Thế nhưng, các môn sau đó bao gồm Mĩ thuật, Kiến trúc đổ họa, Cấu tạo kiến trúc,... giảng viên nào cũng nói tương tự.

Tóm lại là, hai năm đầu phải nắm vững kiến thức cơ bản đé từ năm ba bắt đầu thực hành vẽ.

Mới nghe qua thì tưởng kiến thức cơ bản rất đơn giản nhưng thực tế thì khá phức tạp. Chẳng hạn như vẽ đường thẳng không được dùng thước, đã thế còn phải dùng bút mực chứ không phải bút chì mà tẩy tẩy xóa xóa được, chi cần sai một nét là phải vẽ lại từ đầu.

“Chết rồi chết rồi. Tay tớ run quá. Hỏng năm tờ giấy rồi!” Nguyễn Vân chân mềm nhũn, ngã ngổi xuống ghế.

Bảng vẽ khá lớn nên các cô phải đứng đé vẽ, nếu không thì tay sẽ không với tới.

"Một tuần này tới đã dùng hết tiền tiêu của cả tháng rồi đấy. Nào là bảng vẽ, giấy vẽ, ống dựng giấy, mực, vân vân và vân vân. Tổng cộng là sáu trăm bảy mươi hai đồng tám hào." Trình Ngọc nhìn vào hóa dơn mua đồ dùng, nói như người mất hồn.

“Vừa tốn tiền vừa mệt người. Làm cho tớ có nhà mà không thể về!” La San cũng bất bình.

Từ tuần này bắt đầu phải luyện tập thế nên sáu người các cô đêm nào cũng phải thức đến ba giờ sáng mới được đi ngủ, nói gì đến thời gian về nhà.

“Bực nhất là phác họa. Cái khối thạch cao tròn kia khó vẽ chết đi được, vẽ kiểu gì cũng không thấy tròn. Vẽ một tí mà đã cùn hết đầu bút chì rồi, lúc nào cũng phải gọt, lại còn tẩy tẩy xóa xóa, xấu cả bản vẽ.” Tống Nhan Nghiên cũng không nhịn được mà trút giận.

Cô nàng mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng nhưng tính cách lại như con trai, giọng nói cũng khá thô. Mới học hai tuần mà cô đã nhận được mười lá thư tình, cái danh “hoa khôi” của lớp cũng hạ cánh an toàn trên đầu cô.

Bài tập môn Mĩ thuật chính là vẽ chì một khối thạch cao hình tròn. Đèn chiếu vào khối thạch cao tạo nên những hiệu ứng ánh sáng khác nhau, cần phải dùng những loại bút chì khác nhau để hoàn thành. Phân được chiếu sáng nhiều nhất thì màu phải nhạt nhất, cần loại ngòi chì vừa cứng vừa nhỏ. Phần bị khuất bóng thì cần ngòi chì xốp và mềm, cầm bút không chắc sẽ khiến cho bức tranh bị nhòe. Khó nhất chính là vẽ mặt cong, tư thế cầm bút không chuẩn hoặc nét đánh bóng sai trật tự sẽ khiến hình ảnh thiếu chính xác, mà thiếu chính xác thì phải vẽ lại. Ôi thật là kinh khủng!

Thê thảm nhất tuần chính là ngày thứ Sáu, bài tập của mấy môn cơ bản hôm đó chẳng những nhiều mà còn rất hại não, ví dụ như tiếng Anh, Toán cao cấp,...

Mỗi tuần còn có một buổi tối học môn tự chọn, dù không phải môn chính nhưng vẫn tính điểm, ảnh hưởng trực tiếp tới bằng tốt nghiệp, thế nên không học không được. Mục đích của nhà trường khi đề ra môn học này là nhằm giúp sinh viên nuôi dưỡng thêm một vài sở thích khác giữa lúc bận rộn học hành, đồng thời hi vọng mang đến những giờ phút thư giãn tinh thần cho họ.

Thế nhưng, sinh viên ngồi trong phòng học môn tự chọn ai nấy đều bồn chồn như ngồi trên đống lửa, bởi họ còn một đống bài tập chưa hoàn thành, chỉ mong mau chóng hết giờ để về làm cho xong. Thông thường, môn tự chọn đều học trong giảng đường lớn, dễ phải đến mấy trăm sinh viên, đủ các khóa, vừa nhìn đã thấy lộn xộn. Người thì làm bài, người thì học thuộc lòng, có người nói chuyện phiếm, làm việc riêng. Sinh viên năm nhất ban đầu khá ngoan, chăm chú nghe giảng và ghi chép, nhưng rồi chẳng được mấy chốc cũng chịu không nổi mà noi gương các anh chị khóa trên.

Ngoài ra, mỗi tuần còn có hai tiết Thể dục. Hai tiếng rèn luyện thân thể khiến người nào người nấy mệt phờ, buổi tối chưa đến chín giờ đã lao lên giường mà ngủ say như chết, thành ra bao nhiêu hài tập đều dồn vào thứ Bảy và Chủ nhật để giải quyết.

Sinh viên các khoa khác thì mong ngóng cuối tuần, riêng sinh viên khoa Kiến trúc lại coi cuối tuần như ngày tận thế, bởi thứ Hai họ sẽ phải nộp bài tập.

Một tuần thật dài, dài đến nỗi Nguyễn Vân và mấy cô bạn cùng phòng cảm thấy mình đã già sắp đi không nổi nữa rổi. Các cô lê đôi chân mệt mỏi và bảng vẽ trên lưng đến giảng đường môn Mĩ thuật để làm bài tập. Giảng đường môn Mĩ thuật nằm trên tầng cao nhất, không chỉ rất yên tĩnh mà còn cho người ta cảm giác âm u đáng sợ, nghe nói ở đây từng có ma. Nhưng muốn hoàn thành bài tập thì không thể không đến, bởi vì vẽ theo mẫu buộc phải nhìn trực tiếp mẫu mới vẽ được. Thế nên, các cô gái quyết định:

Ban ngày đến phòng Mĩ thuật, ban đêm ở kí túc luyện vẽ đường thẳng.

Trong kí túc lúc này, nền nhà thì la liệt giấy đã bị vo viên, dưới đất và trên tường dính đầy mực.

“Ấy! Cậu cẩn thận chứ, tớ vẽ sắp xong rồi lại bị cậu đụng vào bàn.” La San hét lên, to đến nỗi cả tòa nhà đều nghe thấy.

Cũng không trách được, cô nàng vẽ mười lần rôi, lẩn này mới đạt tiêu chuẩn, nào ngờ lại bị Trần Nhã Lệ đi ngang qua không may đụng phải.

“Xin lỗi xin lỗi! Phòng chật quá. Tránh bên kia lại đụng phải chỗ cậu.”

“Xin lỗi thì làm được gì? Vì một nét lệch mà hai mươi đường thẳng kia coi như mất công không rồi kìa.”

Nhã Lệ đứng im áy náy, không biết phải nói gì.

Lục Hoa liếc nhìn hai người, cũng không lên tiếng, tiếp tục vẽ bài của mình. Mặc dù làm cán sự lớp nhưng trước giờ Lục Hoa chẳng hề can thiệp vào chuyện của người khác.

Trình Ngọc lúc này đành phải nhẹ nhàng hòa giải, nhưng La San đang cáu giận nên ai nói gì cũng không lọt tai.

Nguyễn Vân buông bút xuống, nói: “Cái trường này rõ ràng là trêu ngươi bọn mình. Biết thừa bảng vẽ to đùng mà còn xếp nhiều người vào cái phòng chật ních thế này. Á à, biết rồi biết rồi, nhất định họ ăn dơ với cửa hàng bán văn phòng phẩm để lấy tiền hoa hồng”.

“Sao lại thế?” Cả đám tò mò nhao nhao hỏi.

“Vì phòng hẹp dễ dẫn đến va chạm, va chạm dẫn đến vẽ hỏng, vẽ hỏng càng nhiều thì bọn mình phải mua thêm càng nhiều giấy bút. Thế chẳng phài họ bán càng được nhiều hàng ư?

“Ha ha ha...” La San bật cười đầu tiên.

Bầu không khí căng thẳng ban nãy dịu hẳn đi.

“La San, cậu không lo rồi. Vẽ thạo rồi thì có vẽ lại một bức nữa cũng không mất nhiêu thời gian. Tớ đây này, giờ tay vẫn còn run.” Nguyễn Vân vừa nói vừa giơ tay lên làm bộ run run.

“Tại cậu không ăn no nên mới run tay. Chín giờ rồi, tớ mời cả nhà đi ăn đêm.” La San sảng khoái nói.

“Để tới mời. Lỗi của tớ, tớ sẽ mời cả phòng. Dứt lời, Nhã Lộ nhanh tay vơ lấy chiếc ví trên giường.

Thế là sáu đứa con gái hí hửng kéo nhau đến nhà ăn. Nặc Đại là nhà ăn duy nhất trong trường, giờ này vô cùng náo nhiệt. Sinh viên kết thúc buổi tự học cũng là lúc dạ dày khua chiêng gõ trống âm ầm, thế nên cần phải bổ sung gấp năng lượng. Xem ra lao động trí óc còn tiêu hao năng lượng nhiều hơn cả lao động chân tay.

Mua một ít thịt xiên nướng và đồ uống, các cô tìm một bàn ngồi xuống, vừa ăn vừa tán dóc.

“Nhan Nghiên, đằng kia có một tên đang nhìn cậu. Nhìn cũng không đến nỗi nào.” La San có tật ngó nghiêng, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra đối tượng khả nghi.

“Ừ cũng đẹp trai phết!” Đương sự quay sang đánh giá.

“Nếu người ta theo đuổi, cậu có chịu không?”

“Nêu người ta chịu vẽ bài hộ tới thì có thể xem xét.”

“Chi có sinh viên khoa mình mới vẽ được thôi cô nương ạ.”

“Thì tớ cũng đâu có ý định tìm khoa khác. Khoa mình bao nhiêu giai đẹp thế cơ mà, lại còn biết vẽ nữa. Tụi con gái các khoa khác chẳng phi ầm ầm như ngựa sang khoa mình tranh cướp đấy thôi.” Tống Nhan Nghiên cười. Nụ cười của cô nàng khiến những nam sinh ngồi quanh không thể rời mắt.

Trình Ngọc nhanh chóng đổi chủ đề: “Nguyễn Vân, anh họ cậu hơn bọn mình hai khóa đúng không? Mau bảo anh ấy giới thiệu anh chàng giỏi nhất lớp đấy cho hoa khôi lớp mình đi”.

“Hả?” Nguyễn Vân ngây người một chút, suýt nữa thì cô đã quên béng ông anh mọt sách của mình rồi.

“Nếu có giới thiệu thì cũng là giới thiệu cho mình chứ!” Cô nghĩ bụng, “Không được, tớ phải dồn hết tinh thần và sức lực vào việc học. Đàn ông không đáng tin, tớ phải dựa vào bản thân mình”. Nghĩ tới những cô bạn cấp ba vì yêu sớm mà học hành sa sút, Nguyễn Vân đã thấy rùng mình.

Thấy vẽ mặt Nguyễn Vân biến háa vô vàn cảm xúc chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mọi người ai nấy cũng lấy làm lạ.

“Nguyễn Vân, cậu đang nghĩ gì thế?” Trình Ngọc đẩy cô.

À, không, nghĩ gì đâu. Tớ có biết các cậu thích kiểu con trai thế nào đâu mà giới thiệu.”

“Giờ đang thịnh hành trào lưu “giao lưu giữa các phòng” đấy thôi. Cứ làm quen với phòng kí túc của anh ấy là được.” Trân Nhã Lệ hào hứng nói.

“Đã biết mặt mũi các ông ấy ra sao đâu?” La San giật mình nói lớn, khiến mọi người xung quanh cũng phải quay sang nhìn.

“Ngộ nhỡ họ giống ếch với khủng long thì có mà chết à?”

“Ờ tốt nhất là thôi vụ này đi!” Nguyễn Vân cũng chẳng muốn bị làm khổ sai.

“Ít ra cậu cũng có thể đưa bọn tới đến phòng học của họ để mọi người tự chọn chứ?” La San vừa nghịch những ngón tay sơn đủ màu của mình, vừa thản nhiên đề nghị.

“Quá ầm ĩ! Cứ đến thẳng phòng kí túc của họ mà xem là được.” Ngay cả Tống Nhan Nghiên cũng nổi hứng rồi.

Mọi người đều tán thành ý kiến này, nhanh chóng quyết định cứ làm theo lời Tống Nhan Nghiên.

Nguyễn Vân thầm than, chẳng nhẽ chúng nó đêu cuống cuồng muốn yêu rồi ư? Hay là chỉ muốn tìm gấp một người vẽ không công?

Đêm đó, Nguyễn Vân mất ngủ. Vừa mới quay vê phòng, cô đã bị đám bạn giục sáng mai phải gọi điện cho anh họ. Sắp kiệt sức vì đống bài tập cao ngất kia, giờ còn phải làm bà mối. Nhất định phải nghĩ cách đẩy công việc khổ sai này đi mới được! Thế nhưng, trời đã sắp sáng mà cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào.

Tuần này, bài tập môn Mĩ thuật đã tăng độ khó, phải vẽ một vật thể hình cầu và một vật thể hình trụ, đánh bóng càng thêm phức tạp.

“Khó quá! Thầy giáo còn muốn cho chúng ta sống nữa hay không? Vẽ mấy thứ bất qui tắc kiểu này khó chết đi được!” Chuông báo hết giờ vang lên, sinh viên ai nấy đểu oán thán.

Nguyễn Vân một đêm thiếu ngủ nên bước đi loạng choạng như người say rượu. Vừa mới tan học, đám bạn đã bắt cô đi tìm anh họ, sau đó chuồn hết về nhà ăn.

Tòa nhà giảng đường lúc này chi còn cô một mình vừa đi xuống vừa đếm bậc thang. Tới tầng một, cô chợt nghe được giọng nói quen thuộc: “Vân Vân!”.

Nguyễn Vân dừng lại, nhìn thấy ba người con trai đang đi vê phía mình. Người vừa gọi cô chính là Nguyễn Quân, ông anh họ mọt sách của cô. Hai người kia là ai? Nhìn có vẻ như họ đứng đây đợi cô đã lâu.

“Đây là em họ tôi, Nguyễn Vân. Sau này nhờ hai cậu giúp nó!”

Hai người con trai kia mỉm cười khách khí.

“Gì thế này? Mình còn chưa đi tìm lão ấy mà lão ấy đã đến tìm mình rồi!” Nguyễn Vân nghĩ bụng.

“Sao đứng ngây ra thế? Mau chào hai anh đi chứ?”

Nguyễn Vân phiền muộn ngẩng đầu lên. Người bên trái thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, để đầu nhím, ăn mặc gọn gàng giản dị, nụ cười gần gũi chân thành, khiến người khác có cảm giác thân thiết.

“Đây là Dương Quang, sinh viên gương mẫu của lớp anh. Sau này gặp vấn để gì không hiểu, mày cứ đến nhờ anh Dương hướng dẫn.”

Nguyễn Vân thầm nghĩ: Người cũng như tên, anh chàng này lúc nào cũng tươi cười, ấm áp như ánh mặt trời.

“Các anh bận học như thế, em không dám đến làm phiền.” Nguyễn Vân khách khí nói.

Dương Quang từ nãy đến giờ chỉ dùng ánh mắt nhã nhặn và chân thành để nhìn Nguyễn Vân, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác.

Người còn lại có ngoại hình đối lập hẳn với Dương Quang. Anh ta vừa gầy vừa thấp, da ngăm ngăm, mặt lạnh băng, có vẻ như bị ép đến đây.

“Đây là Vu Cường, học giỏi môn Mĩ thuật nhất lớp anh. Mày ngày trước chưa học môn này, nhất định phải chăm chi học mới theo kịp. Cuối tuần cứ mang bài vẽ của mày đến cho anh Vu xem có chỗ nào cân sửa chữa không. Cố gắng học hỏi.”

Nguyễn Quân lấy thân phận anh trai ra để lên giọng dặn dò.

Nguyễn Vân sợ nhất là nghe người khác lên lớp, cơn buồn ngủ lúc này đã lan ra tứ chi, cô nhịn không được ngáp ba cái.

“Ha ha... Em gái ông chắc đêm qua thức khuya. Thôi để em ấy về ngủ bù, ông cho em ấy số điện thoại phòng mình đi, bọn tôi đi trước đây. Có gì liên lạc sau nhé.” Dương Quang nói xong liền đi.

Nguyễn Quân gật đầu, sau đó kéo tay Nguyễn Vân đi về phía nhà ăn.

“Em không đi ăn đâu, em phải giải quyết vấn đề giấc ngủ đã.” Nguyễn Vân vung tay.

“Nhìn mầy như con gấu trúc ấy, khiến hai đứa nó sợ chạy mất dép. Anh biết thừa mày học không tốt nên mới nhờ hai vị cao thủ đến trợ giúp, không thèm cảm ơn anh một tiếng. Không chịu học hỏi người ta, chết không ai thương.” Nguyễn Quân trách móc em gái.

“Có vấn đề gì khó khăn thì em tới tìm anh là được rồi. Việc gì anh phải giới thiệu cho em một ông thần mặt đen như thế, muốn hại em đi ngủ gặp ác mộng à?” Nguyễn Vân cứ nghĩ tới anh chàng Vu Cường vẻ mặt cau có kia là thấy khó chịu.

“Ha ha…” Nguyễn Vân bật cười, “Không thích nó thì em đi tìm Dương Quang là được. Nó học giỏi nhất lớp anh đấy, lại còn dễ tính nữa.”

“Gì cơ? Anh bảo hai anh vừa nãy là sinh viên xuất xắc nhất lớp anh à?”

“Còn phải hỏi. Khóa bọn anh chi có hai lớp, mà lớp anh học giỏi hơn lớp kia nhiều.”

“Lần này chúng nó không phải thất vọng rồi. Mình có thể yêu ổn ngủ một giấc rôi." Nguyễn Vân bỗng thấy toàn thần dồi dào sức khỏe, hí hửng chạy về kí túc, bỏ lại Nguyễn Quân đứng ngây như phỗng.

Truyện Chữ Hay