Tương Tư Hữu Hại

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng đêm đã sâu.

Trong phòng ánh nến nhảy lách tách, càng làm rõ ràng khuôn mặt trắng xám của người tuấn tú trên giường kia.

Diệp Tĩnh Hồng ngồi dựa vào một bên giường, một tay nắm chặt đầu ngón tay lạnh lẽo của Chu Tư Kỳ, một tay kia nhìn mảnh giấy đã được dán lại, tinh tế nhìn chăm chú mỗi một vết rách trên mảnh giấy.

Đây là bản đồ Vô Song Thành mà hắn tự tay xé nát.

Lúc trước hạ thủ nhẫn tâm kiên quyết bao nhiêu, bây giờ lại hối hận không kịp bấy nhiêu. Những đau khổ mà Chu Tư Kỳ đã từng chịu qua...... bây giờ ngàn lần vạn lần báo ứng hết lên trên người hắn.

Ngày ấy sau khi từ trong mê man mà tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã được cứu trở lại Võ Lâm Minh, mà Chu Tư Kỳ tuy rằng ở ngay bên người, nhưng thương thế trên người so với hắn lại càng nghiêm trọng hơn — tất cả vết thương đều là do các loại hình cụ tạo thành, hai chân một mảnh máu thịt be bét, càng đáng sợ hơn là hàn độc kia hàng đêm hành hạ y, làm y dù đang ngủ cũng không thể an bình.

Mà hết thảy những điều này, toàn bộ đều là do hắn.

Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt mảnh giấy trong tay, cẩn thận từng li từng tí một cất vào trong lòng, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn Chu Tư Kỳ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Đã sắp nửa tháng.

Tuy rằng mời tới các danh y đều nói sẽ không nguy hiểm đến tình mạng, nhưng lại không có ai nói được khi nào y có thể tỉnh lại.

Hàn độc tối nay vừa phát tác xong, trên trán Chu Tư Kỳ vẫn còn lấm tấm mồ hôi, Diệp Tĩnh Hồng dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau sạch, đồng thời nhớ lại tình cảnh lúc hàn độc phát tác.

Y cả người run rẩy nằm trong lồng ngực của hắn.

Thần trí không rõ ràng mà nói mê.

Cứ như thế mà hết lần này đến lần khác… Gọi hắn…

Đại ca.

Thời điểm y thống khổ nhất, người xưa nay nghĩ đến chỉ có một mình hắn.

Nhưng hắn lại không biết gì cả.

Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng được, Chu Tư Kỳ đã phải trải qua bao nhiêu buổi tối như thế này, mà tương lai… sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại bao nhiêu lần những đau đớn như vậy nữa?

Chỉ là khi thấy y cau mày, tim của hắn cũng không chịu được mà đau nhói theo, không nhịn được nghiêng đầu hôn xuống đôi môi lạnh lẽo kia. Thời điểm môi lưỡi chạm vào nhau, những ngón tay được nắm trong lòng bàn tay đột nhiên run nhẹ.

Diệp Tĩnh Hồng trong lòng hơi động, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mí mắt Chu Tư Kỳ run rẩy, đang chậm rãi mở hai mắt.

“Đại ca…” Y nhìn lên thấy hắn, liền theo thói quen lộ ra nụ cười, chỉ là chưa kịp thành hình, liền đột nhiên nhớ lại tất cả, ý cười nơi đáy mắt nhạt dần, trong nháy mắt sửa lại từ ngữ, “Ừ, Diệp đại hiệp.”

Đương nhiên vẫn là mỉm cười, chỉ là dáng vẻ kia quá xa lạ, nhìn đến mức trong miệng nổi lên vị đắng.

Diệp Tĩnh Hồng cảm thấy trái tim giống bị người ta nâng lên, rồi lại mạnh mẽ ấn vào trong nước, một mảnh lạnh lẽo, một lát sau mới nói: “Cuối cùng ngươi cũng coi như tỉnh rồi.”

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Võ Lâm Minh.”

“Thì ra đã thoát hiểm.” Chu Tư Kỳ gật gù, ngón tay hơi động, liền lần tìm tay của Diệp Tĩnh Hồng.

Diệp Tĩnh Hồng biết y muốn thay mình bắt mạch, một mặt mặc y bài bố, một mặt mở miệng nói rằng: “Ta chỉ bị thương ngoài da, đã sớm gần như khỏi hẳn, ngược lại là ngươi…”

Chu Tư Kỳ lắc đầu một cái, lập tức ngắt lời hắn: “Những người khác đâu?”

“Ngày ấy Vô Song Thành đại loạn, mọi người bị bắt đã được cứu ra, chỉ là không gặp được sư huynh ngươi và A Trữ.”

“Ừ, hai người đó hẳn sẽ không có chuyện gì. Triệu Văn thì sao?”

“Hắn?” Diệp Tĩnh Hồng suy nghĩ một chút, nói, “Sau đó hắn cũng không biết lên cơn điên gì, lại đem vị Vương Gia kia hại chết, bây giờ gây ra phiền toái lớn, chỉ sợ sẽ không quá dễ chịu.”

Chu Tư Kỳ hé mắt, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc, phảng phất hết thảy đều theo dự liệu của y. Một lát sau, buông lỏng tay Diệp Tĩnh Hồng ra, nói: “Mấy ngày nay đều là Diệp đại hiệp chăm sóc ta sao? Bản thân ngươi thương thế chưa lành, nên cố gắng an dưỡng mới phải.”

Cách nói chuyện quá mức bình thản, nhưng Diệp Tĩnh Hồng lại cảm giác trong lòng không khỏi nóng lên, kìm lòng không được nắm chặt tay Chu Tư Kỳ, nói: “Tư Kỳ, ta…”

“Ta mệt mỏi.” Chu Tư Kỳ lần thứ hai cắt đứt lời hắn, “Diệp đại hiệp nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói, một bên dời đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.

Diệp Tĩnh Hồng dù có trì độn như thế nào, cũng nhìn ra được thái độ lạnh nhạt của y, nhưng vẫn cầm lấy tay y không buông, hỏi: “Tư Kỳ, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta?”

Hắn biết mình sai rất nhiều, từ lâu đã chuẩn bị rất nhiều thứ, không ngờ Chu Tư Kỳ nghe xong, chỉ là câu môi cười yếu ớt: “Ta xưa nay cũng không có trách ngươi, thì làm gì phải tha thứ?”

“Chỉ vì ban đầu ta hiểu lầm ngươi, ngươi mới bị thương thành như vậy, đương nhiên đều là lỗi của ta.”

Nghe vậy, Chu Tư Kỳ càng cười càng thêm lớn, nói: “Nếu ta không cho ngươi cơ hội này, thiên hạ to lớn, lại có người nào bị thương lòng như ta thì sao?”

Y không chút nào để ý đến những vết thương dữ tợn trên người.

Núi đao biển lửa, y tuyệt không nhíu mày.

Hình phạt tàn khốc giày vò, y xưa nay mỉm cười đối mặt.

Thứ duy nhất y sợ, là thương tâm.

Mà hắn, vừa vặn tổn thương tim của y.

Vào thời khắc này, Diệp Tĩnh Hồng đột nhiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nếu như Chu Tư Kỳ đối với hắn hờ hững hoặc chê cười, hắn còn có thể an tâm một chút, nhưng Chu Tư Kỳ lại luôn luôn tự nhiên tiêu sái, Chu Tư Kỳ trước sau như một nói nói cười cười, thậm chí vừa tỉnh lại liền thay hắn bắt mạch, không hề che giấu chút nào quan tâm đối với hắn.

Càng thanh thanh thản thản như vậy, càng lại khiến hắn cảm thấy… xa không thể vời.

Diệp Tĩnh Hồng không biết lo sợ này từ đâu mà đến, chỉ có thể liều mạng nắm chặt tay Chu Tư Kỳ, nói: “Ngươi nói nhiều lời như vậy, có lẽ là mệt mỏi muốn ngủ rồi.”

“Ừ.”

“Đợi sau khi ngươi khỏi bệnh, chúng ta…” Hắn cúi thấp đầu, âm thanh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, “Chúng ta liền thoái lui giang hồ, tìm một chỗ bắt đầu ẩn cư, có được hay không?”

Chu Tư Kỳ hoảng hốt.

Đáy mắt y xẹt qua vẻ mặt cảm động, nhưng lập tức khôi phục như thường, chậm rãi mỉm cười.

“Đa tạ ý tốt của Diệp đại hiệp.” Tiếng nói y không chút gợn sóng, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, nói, “Đáng tiếc Chu mỗ lang thang quen rồi, e rằng không chịu được những tháng ngày như vậy.”

Truyện Chữ Hay