Tương Tư Hữu Hại

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quả nhiên Chu Tư Kỳ nhắm hai mắt lại.

Chỉ là thính giác nhờ vậy mà nhạy bén hơn rất nhiều, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mũi tên sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt.

Y biết Diệp Tĩnh Hồng công phu không yếu, nếu không phải vừa nãy vận chân khí cho y, lại vì bảo vệ y mà không cách nào đánh trả, thì chắc chắn sẽ không rơi vào tình trạng chật vật như vậy.

Tuy rằng y đã coi tình ái nhẹ đi rất nhiều, nhưng dù sao vẫn đặt Diệp Tĩnh Hồng ở trong lòng, làm sao cam lòng nhìn hắn chịu khổ như vậy? Vì thế liền nói: “Diệp đại hiệp, dừng ở đây là được rồi. Dù cho chúng ta có bó tay chịu trói, cũng sẽ không chết ngay lập tức, cuối cùng ta cũng có biện pháp đối phó với Triệu Văn.”

Diệp Tĩnh Hồng ngớ ra, há miệng muốn nói, chỉ là chân khí của hắn một khi đã tiết ra, thân thể sẽ càng không chống đỡ được, đột nhiên ngã nhào xuống đất.

Lần này tuy rằng đột nhiên rơi xuống, thế nhưng Chu Tư Kỳ vẫn được Diệp Tĩnh Hồng bảo hộ ở trong lòng, vậy nên không hề cảm thấy đau, mà chỉ thấy tay Diệp Tĩnh Hồng lần tìm trên mặt y một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Lắc đầu.

Diệp Tĩnh Hồng liền thở phào nhẹ nhõm, muôn ôm y một lần nữa đứng lên, thế nhưng thử mấy lần cũng không thành công, cuối cùng quỳ một chân trên đất, đưa tay vỗ về hai chân đã đứt rời của y, hỏi: “Đau không?”

Hô hấp Chu Tư Kỳ cứng lại, tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Bất quá chỉ là một vết thương nhẹ, sẽ sớm trị hết mà thôi.”

Diệp Tĩnh Hồng gật đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một viên đạn tín hiệu, bắn lên bầu trời, sau đó quay đầu nói rằng: “Sau khi ngươi rời khỏi nơi này, nhớ phải cố gắng dưỡng thương.”

Giờ khắc này bọn họ đã cách tường thành một khoảng không xa, nhưng truy binh một đường áp sát, sợ ràng dù có mọc cánh cũng khó chạy thoát.

Diệp Tĩnh Hồng biết rõ tình thế hung hiểm, thế nhưng vẻ mặt lại trấn định như thường, rốt cuộc cũng buông lỏng ra rồi hai tay ôm lấy Chu Tư Kỳ, giẫy giụa từ dưới đất đứng dậy, rút ra bội kiếm bên hông.

Ánh kiếm lạnh lẽo, không gì không xuyên thủng.

Nhớ tới lai lịch của thanh Thu Thủy kiếm này, Diệp Tĩnh Hồng không nhịn được lại nhìn Chu Tư Kỳ một chút.

Chu Tư Kỳ thấy vẻ mặt này của hắn, mơ hồ đoán được điều gì đó, không khỏi kêu lên: “Diệp đại hiệp…”

Diệp Tĩnh Hồng vẫn nhìn y, hỏi: “Sao ngươi lại không gọi ta là đại ca nữa?”

Chu Tư Kỳ khẽ thở dài: “Diệp đại hiệp đã quên rồi sao? Hai người chúng ta từ lâu đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng đã sớm nên tạm biệt.”

Ánh mắt Diệp Tĩnh Hồng hơi ảm đạm, tựa hồ cũng nhớ lại lời nói tuyệt tình của mình lúc trước, giơ tay bẻ xuống tên trên người. Máu tươi nhất thời chảy càng nhanh hơn, nhưng hắn tựa như không hề hay biết, chỉ vung kiếm nhìn kẻ địch xung quanh càng lúc càng gần, nói: “Người tiếp ứng chẳng mấy chốc sẽ đến, ngươi nghỉ ngơi một lúc đi.”

Chu Tư Kỳ thấy hành động này của hắn, làm sao còn có thể không hiểu? Lập tức kêu lên: “Diệp đại hiệp, thương thế trên người ngươi không nhẹ, không thể tùy tiện làm bậy!”

“Yên tâm, ” Diệp Tĩnh Hồng hiếm thấy cười khẩy, nói, “Chỉ là thương ngoài da mà thôi, ta cũng chưa chắc sẽ thua.”

Đang lúc nói chuyện, ánh kiếm lóe lên, đã đánh bại hai kẻ địch vừa xông đến.

Chu Tư Kỳ thấy nội lực của hắn mặc dù tổn hại lớn, nhưng kiếm pháp vẫn ác liệt vô cùng, lúc này mới hơi hơi yên tâm một chút.

Chỉ là kẻ thù vây quanh bọn họ ngày càng nhiều, thị vệ của Vô Song Thành vốn không phải là người tầm thường, bình thường đối phó đã không dễ, huống hồ bây giờ lấy ít địch nhiều?

Cũng không lâu sau, Diệp Tĩnh Hồng liền rơi xuống thế hạ phong.

Thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn, một chiêu kiếm vung ra, luôn có thể đâm trúng kẻ địch, nhưng dù sao thế đơn lực bạc, lại vì bảo vệ Chu Tư Kỳ, chỉ có thể mặc cho binh khí của những kẻ kia đâm xuống người mình.

Vết thương tầng tầng lớp lớp.

Khí lực của Diệp Tĩnh Hồng nhanh chóng cạn dần, nhưng kẻ địch vẫn không ngừng xông lên, hơn nữa còn cố ý nhắm đến tay không thể động đậy của Chu Tư Kỳ.

Diệp Tĩnh Hồng bận ứng phó, căn bản không quan tâm trên người mình có thêm bao nhiêu miệng vết thương, cuối cùng hai chân như nhũn ra, lần thứ hai quỳ gối trên đất. Trước mắt hắn là một mảnh đỏ thẫm như máu, tầm mắt đã sớm mơ hồ, nhưng trước sau vẫn nắm chặt lấy Thu Thủy kiếm, không ngừng vung kiếm giết người.

Hắn cầm cự được càng lâu, thì Chu Tư Kỳ mới càng an toàn.

Hơn nữa, nếu như cứu binh không kịp đến đây, hắn còn phải nghĩ biện pháp mở đường máu ra khỏi trùng vây.

Chu Tư Kỳ được Diệp Tĩnh Hồng bảo hộ ở phía sau, lúc này đúng là lông tóc không tổn hại, chỉ là lòng bàn tay luôn siết chặt đều là mồ hôi lạnh, mắt thấy hắn lực kiệt ngã xuống đất, rốt cuộc không nhịn được gọi ra: “Đại ca!”

Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy thanh âm này, thân thể bỗng dưng cứng đờ, nhưng chưa kịp quay đầu lại nhìn y, kiếm trong tay vẫn vung ra, thấp giọng nói: “Chu Tư Kỳ, có câu này… Dường như ta chưa từng nói với ngươi.”

Trên người hắn vết thương đầy rẫy, dáng dấp cũng không tốt hơn Chu Tư Kỳ là bao, duy nhất chỉ có một đôi mắt hơi toả sáng, từng chữ từng chữ nói: “Ta yêu ngươi.”

Chu Tư Kỳ ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng.

Y chờ câu nói này, đã đợi bao nhiêu năm rồi?

Giờ khắc này thật sự nghe thấy được, nhưng lại chỉ cảm thấy hoảng hốt không thôi, hệt như đã cách xa cả một đời.

Diệp Tĩnh Hồng thấy y vẫn không trả lời, liền vươn tay trái nhuốm máu, lần tìm nắm lấy tay y, đồng thời mở miệng nói rằng: “Hôm nay nếu cùng ta rơi vào hiểm cảnh là người khác, tất nhiên ta sẽ liều mạng đi cứu hắn, nhưng ngươi không như thế. Chu Tư Kỳ, ta chỉ muốn cùng ngươi tiếp tục sống tiếp.”

Sau khi hắn nói xong câu đó, cũng không biết khí lực từ đâu ra, đột nhiên xoay người lại ôm lấy Chu Tư Kỳ.

Địch nhân vung kiếm từ bên cạnh, vừa vặn đâm trúng áo lót của hắn.

Diệp Tĩnh Hồng không hừ cũng không rên một tiếng, một chưởng vỗ trên đất, thừa dịp thời điểm đất bui mù mịt, bỗng nhiên thân hình vươn cao, ôm Chu Tư Kỳ nhảy vọt lên, nhanh chóng xông về phía trước.

Tất cả mọi người đều tưởng hắn đèn đã cạn dầu, vậy nên đều không ngờ được, chỉ trong nháy mắt chần chờ đã để hắn đánh giết ra khỏi trùng vây!

Đúng rồi, chính là vì ái nhân trong lòng, mới có thể làm được những điều tưởng chừng không thể.

Hai chân Diệp Tĩnh Hồng từ lâu đã tê dại, trước mắt trắng xóa, căn bản không nhìn thấy rõ con đường phía trước, chỉ bằng bản năng liều mạng chạy trốn, trước mặt xuất hiện bóng người ngăn cản đường đi, liền không chút nghĩ ngợi vung kiếm.

“Phách!”

Sáo ngọc theo lưỡi kiếm nghiêng thân tìm đến, dễ dàng đánh trúng kiếm của hắn.

Diệp Tĩnh Hồng há mồm phun ra một ngụm máu đến, triệt để mất đi ý thức, chỉ là thời điểm thân thể thẳng tắp ngã xuống, vẫn cứ ôm thật chặt người trong lòng, không chút nào thả lỏng.

Bóng đen kia ngẩn ra, ôm quyền nói: “Nhị công tử, A Trữ đến chậm.”

Chu Tư Kỳ ngồi dậy, vội vã đi tìm mạch môn của Diệp Tĩnh Hồng, sau khi xác định cũng không nguy hiểm đến tình mạng, mới thở phào nhẹ nhõm, một mặt lấy kim châm đâm huyệt, một mặt mở miệng nói: “A Trữ, ta biết ngươi sẽ hiện thân. Ngươi tới cứu sư huynh ta? Ta biết hắn bị giam ở nơi nào.”

Nói đoạn, theo thói quen kéo tay A Trữ.

Không ngờ thân hình A Trữ thân hình vụt một cái, nhẹ nhàng tránh được.

Đầu óc Chu Tư Kỳ nhạy bén cỡ nào, lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng, lập tức kéo lấy tay A Trữ. Nắm chặt tay bên dưới, sắc mặt không khỏi đại biến, gần như không kêu ra tiếng.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy tay trái A Trữ trắng nõn như ngọc, nhưng thiếu mất hai ngón tay, mà miệng vết thương, lại cực kỳ dữ tợn kinh khủng.

Lúc này truy binh đã sắp đến, Chu Tư Kỳ ỷ có A Trữ ở đây, không một chút nào để ý tới, run giọng hỏi: “A Trữ, ngươi, chuyện gì xảy ra với tay của ngươi? Là do Triệu Văn làm?”

Ánh mắt A Trữ lóe lên, nói: “Là ta không cẩn thận bị thương, không liên quan tới người khác.”

Chu Tư Kỳ thấy hắn như vậy, rõ ràng là muốn bao che cho người nào đó, càng cảm thấy sợ hãi, nói: “Lẽ nào… Là sư huynh ta?”

A Trữ thoáng nghiêng đầu, nhưng không có lên tiếng.

Tâm Chu Tư Kỳ một mảnh lạnh lẽo, so với mình bị thương càng khó chịu hơn, lẩm bẩm nói: “Ngươi thiếu mất hai ngón tay, sau này làm sao còn có thể thổi sáo?”

Quần áo của A Trữ ở trong gió bay phần phật, nhìn qua rõ ràng gầy yếu đi rất nhiều, nhưng thanh âm vẫn ôn hòa như vậy, nhẹ nhàng nói: “Nếu thiếu gia đã không thích nghe, ta cần gì phải tiếp tục thổi sáo?”

Truyện Chữ Hay