Tương Tư Hệ Hữu Thời

chương 51: c51: đấu tranh trước khi mở phiên tòa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người dịch: Rabbitlyn

Chu Dực Xuyến bị bắt, bà Thẩm khóc hết nước mắt, lôi kéo tay Thẩm Lãng Vĩ: "Anh cứu con bé đi, nhất định phải cứu con bé..."

Thẩm Lãng Vĩ không thể nén giận, hất tay bà ta ra quát: "Sao trước đó bị gọi đến cục công an không nói cho anh biết, em còn gạt anh gì nữa không?"

Bà Thẩm: "Không có, không có gì hết, lúc Xuyến Xuyến bị tạm giam em đã nói hết với anh rồi, hiện tại phải làm thế nào đây. Lãng Vĩ, em không thể để cho Xuyến Xuyến có việc gì hết, Lãng Vĩ..."

"Không phải em nói Xuyến Xuyến không làm gì hết sao, nếu không làm thì sao có chuyện gì được chứ."

Bà Thẩm đau lòng gần chết, khóc một trận: "Đúng, Xuyến Xuyến không làm gì hết, con bé sẽ không có việc gì. Lãng Vĩ, Xuyến Xuyến chưa từng chịu khổ bao giờ. Lãng Vĩ, anh giúp con bé đi."

Thẩm Lãng Vĩ lạnh lùng thờ ơ nhìn bà ta, nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, nhớ tới thời gian ân ái bên nhau, ông ta vẫn không đành lòng. Ngồi lại sô pha, Thẩm Lãng Vĩ cân nhắc: "Anh nghe luật sư nói bên kia tìm được một nhân chứng, có biết đối phương là ai không?"

Bà Thẩm lau nước mắt, suy nghĩ: "Cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có người như vậy. Không biết con bé nhà họ Triệu kia tìm đâu ra được người."

Thẩm Lãng Vĩ: "Anh sẽ bảo luật sư hỏi Xuyến Xuyến. Em nhớ rõ Xuyến Xuyến không làm gì hết, em đừng có khóc ầm ĩ ở bên ngoài, anh sẽ nghĩ cách đưa Xuyến Xuyến ra."

Hoa Sơn đi hưởng tuần trăng mật còn chưa về, Trạch Mẫn tìm một luật sư khác cố vấn tình hình. Luật sư Phương là sư phụ của Hoa Sơn, cũng làm việc cho tập đoàn Cư Khang, đã sớm nghe thấy Hoa Sơn nhắc tới chuyện này, từng thổn thức không thôi, nay nhìn thấy Triệu Hữu Thời, ông tự nhiên hòa ái dễ gần hơn thường ngày: "Thời hạn giam giữ thường không vượt quá ba tháng, căn cứ vào tình huống vụ án này cũng không cần kéo dài thời hạn giam giữ, cho nên trong vòng ba tháng có thể mở phiên tòa thẩm tra xử lí. Bởi vì đây là vụ án hình sự, cho nên viện kiểm sát sẽ phụ trách sắp xếp một công tố viên, còn tôi sẽ chịu trách nhiệm bên bồi thường dân sự, hiện tại cô có vấn đề gì cứ việc hỏi tôi."

Triệu Hữu Thời lập tức xin cố vấn chi tiết của ông, hiện tại phải chuẩn bị như thế nào, đến lúc đó có thể gặp phải vấn đề gì, hiện tại chứng cứ rốt cuộc có đủ định tội Chu Dực Xuyến hay không, hỏi xong đã là ba tiếng, Trạch Mẫn thỉnh thoảng xen vào một câu, sau đó Triệu Hữu Thời đã hết câu hỏi nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi văn phòng luật sư: "Chờ một chút, cháu muốn xem kĩ lại thêm lần nữa."

Trạch Mẫn cười nói với luật sư Phương: "Luật sư Phương, ông có thể cho tôi xin danh thiếp không?" Nhận lấy danh thiếp của luật sư Phương, Trạch Mẫn nói với Triệu Hữu Thời, "Cầm lấy, nghĩ đến vấn đề gì đều có thể liên lạc với luật sư Phương, hiện tại có thể đi được chưa? Luật sư Phương còn phải làm việc khác."

Triệu Hữu Thời hơi ngượng ngùng, nhận lấy danh thiếp nói lời cám ơn luật sư Phương, lúc này mới rời đi với Trạch Mẫn.

Dưới văn phòng luật sư có một nhà hàng Trung Quốc mới mở, Trạch Mẫn kéo Triệu Hữu Thời vào ăn cơm trưa, có lẽ là bởi vì sự cố gắng sắp có báo đáp, hung thủ giết người sắp bị nghiêm trị, tâm trạng của Triệu Hữu Thời vô cùng tốt, chẳng những không nhăn nhó từ chối mà còn ăn rất nhiều, Trạch Mẫn nhìn cô cười: "Đã lâu không thấy em như vậy."

Triệu Hữu Thời: "Hiện tại em chỉ hi vọng thời gian trôi nhanh một chút, phiên tòa mở thật nhanh, hình phạt đến thật nhanh." Đợi đến ngày diễn ra hình phạt, cô phải đi đến trước mặt Chu Dực Xuyến trả hết lại những lời nhục mạ của ả dành cho chị gái lúc trước.

Báo thù là nguyện vọng lớn nhất của Triệu Hữu Thời, cô và Triệu Hữu Thời của mấy tháng trước cứ y như hai người khác nhau, nhưng lại giống như Triệu Hữu Thời của ban đầu khi mười tám tuổi, bề ngoài lanh lợi, nhưng trong lòng có rất nhiều suy tính, người khác không biết, chỉ có Trạch Mẫn phát hiện ra, cũng chỉ có ở trước mặt Trạch Mẫn cô mới biểu hiện ra ngoài.

Hiện tại cô tưởng tượng đến tương lai sẽ làm chuyện đó với Chu Dực Xuyến, hưng phấn đến mức suýt chút nữa hoa chân múa tay, trong mắt dường như có ánh nước, Trạch Mẫn gắp rau cho cô, không nói lời nào cười nhìn cô.

Tuy vậy bọn họ sắp phải đối mặt với thách thức đầu tiên rồi.

Mấy ngày sau, Trạch Mẫn nhận được tin lập tức thông báo cho Triệu Hữu Thời, cô kinh ngạc: "Tìm người bảo lãnh đợi xét xử?"

Trạch Mẫn gật đầu, luật sư Phương đã hiểu rõ về điều này: "Hôm trước bọn họ tìm người xin bảo lãnh đợi xét xử, bây giờ vẫn còn chưa có kết quả."

Triệu Hữu Thời bởi vì vụ án nên hai năm nay cũng nghiên cứu một chút về luật pháp, cô lắc đầu: "Không thể nào, Chu Dực Xuyến không phù hợp với điều kiện được bảo lãnh chờ xét xử."

Luật sư Phương: "Chu Dực Xuyến có bệnh tật gì nghiêm trọng không?"

Triệu Hữu Thời cười lạnh: "Cô ta có thể có bệnh tật gì nghiêm trọng chứ? Cô ta..." Cô đột nhiên im lặng, lập tức nhíu mày, "Chú nói là cô ta viện cớ bị bệnh tìm người bảo lãnh chờ xét xử?"

Trạch Mẫn lên tiếng: "Thẩm Lãng Vĩ có khả năng làm được chuyện này."

"Em sẽ không để cho ông ta thực hiện được." Triệu Hữu Thời nói xong, lập tức gọi điện thoại. Cô tuyệt đối không thể để cho Chu Dực Xuyến tự do tự tại bên ngoài.

Hai ngày sau Thẩm Lãng Vĩ trở thành tiêu đề trên một tạp chí trong thành phố, tất cả đều là ảnh chụp ông ta đang tiếp xúc với luật sư, trong ảnh lại có hình người luật sư đứng ở cửa trại giam.

Tin tức về Chu Dực Xuyến bên trong tạp chí đều sử dụng ba chữ "Chu tiểu thư", Chu Dực Xuyến khá nổi tiếng trong thành phố, mấy năm trước sau khi về nước ả thường tham gia các buổi xã giao, sinh hoạt cá nhân không tính là lộn xộn nhưng cũng chả hề sạch sẽ. Tạp chí bới ra được cuộc sống muôn màu muôn vẻ của ả, còn nói ả có dính dáng đến vụ án giết người, nội dung cụ thể của vụ án thì tạp chí không đưa tin, nhưng tạp chí này vừa xuất bản, tình tiết vụ án không thể giấu diếm được nữa, lời đồn lập tức lan rộng.

Triệu Hữu Thời mời chủ biên Tô ăn cơm, anh ta nói mình không thể chống lại được sức hút của rượu: "Quyền thế của Thẩm Lãng Vĩ quá lớn, có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không thể chống lại được dư luận, muốn giở trò ư không dễ dàng như vậy đâu."

Triệu Hữu Thời cười: "Cám ơn chủ biên Tô, tôi tin tưởng vào lực lượng truyền thông."

Chủ biên Tô cười: "Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, tôi phải được độc quyền vụ án này, phải biết được tiến triển mới nhất."

Triệu Hữu Thời dứt khoát: "Hợp tác vui vẻ."

Tới gần cuối năm, Đại Lưu phải về quê đón năm mới.

Thời gian gần đây Đại Lưu vẫn luôn ở khách sạn, bởi vì Triệu Hữu Thời cung cấp toàn bộ chi phí sinh hoạt, nên gã vô cùng hưởng thụ. Hiện tại đột nhiên muốn về quê đón năm mới, tuy đây là chuyện thường tình, song Triệu Hữu Thời vẫn không ngừng lo sợ sẽ xảy ra biến cố nào đó.

Đại Lưu lại cương quyết đòi Triệu Hữu Thời phải đưa tiền đi đường, cô tìm Trạch Mẫn thương lượng, anh nói: "Anh phái người đi cùng gã, gã ngồi tù nhiều năm như vậy, sau khi ra tù cái Tết đầu tiên phải ở bên mẹ gã rồi."

Triệu Hữu Thời gật đầu: "Em biết, nhưng chỉ sợ gã vừa đi sẽ lại xảy ra chuyện thôi."

Trạch Mẫn: "Em cứ thoải mái đi, đừng suy nghĩ lung tung." Lại hỏi, "Mẹ anh hỏi em có muốn cùng qua đón giao thừa không?"

Triệu Hữu Thời sửng sốt cười: "Giúp em cám ơn dì Trạch, không cần đâu."

Trạch Mẫn cũng không miễn cưỡng.

Chớp mắt đã tới giao thừa, Triệu Hữu Thời mua một chai rượu, một ít hoa quả và gà mang đến nghĩa trang thăm cha mẹ và chị gái. Mộ của cha mẹ cách khá xa chị gái, lúc trước mua mộ không nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới việc người nhà sẽ ở cùng một chỗ, cũng không nghĩ tới thời gian lại gần như vậy.

Triệu Hữu Thời rót cho cha mẹ hai chén rượu, rót cho mình một chén rồi uống cạn sạch, rượu cay xè khiến người cô nóng lên, cô để hơi rượu tan đi mới cười: "Cha mẹ, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, nhưng chỉ có một mình đón mừng năm mới, thực sự rất quạnh quẽ, không có ai nói chuyện với con, không có ai ăn cơm cùng con, chị có thể ở bên cha mẹ, thật là tốt."

Uống hết rượu, cô đã hơi choáng váng, lại tìm đến mộ của chị gái: "Chị, một mình em sống rất tốt, không hề cảm thấy cô đơn, chị đừng lo lắng cho em, chị cần phải..." Cô không nói được nữa, vùi đầu òa khóc, nỗi nhớ trào dâng mãnh liệt như thủy triều, nếu thời gian có thể lùi lại, cô sẽ quý trọng mỗi phút mỗi giây, nhưng thời gian không thể quay trở lại được, lần gặp mặt cuối cùng của cô và chị là lần chị đứng mở cửa cho cô, nói với cô: "Mau đi đi, đừng có lề mề nữa."

Triệu Hữu Thời khóc xong, lau khô nước mắt, muốn đứng dậy nhưng hai chân run rẩy, hơi lảo đảo, lập tức có một đôi bàn tay đỡ lấy, mùi thuốc lá bay tới.

Cô quay đầu lại nhìn hỏi: "Anh tới từ khi nào vậy?"

"Tới cùng lúc với em." Trạch Mẫn đỡ cô ổn định, phủi sạch một chỗ đất trống trước mộ bảo cô ngồi xuống, tiện tay cầm lấy chai rượu rót một chén: "Sao em uống nhiều như vậy?"

Triệu Hữu Thời ngồi xếp bằng xuống đất, Trạch Mẫn đưa chén rượu cho cô, rồi tự mình cũng uống mấy hớp, vị cay thấm vào cổ họng: "Lúc anh trai anh ra đi, anh đã lén rơi nước mắt, nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng anh vẫn nhớ rõ cảm giác lúc đó, nhưng đã quên mất những giọt nước mắt khi ấy rồi." Dừng một chút nói tiếp, "Xin lỗi."

Triệu Hữu Thời cau mày uống hết chén rượu, ho khan mấy tiếng: "Độ rượu cao quá, rất cay."

Buổi tối Triệu Hữu Thời làm tổ trên sô pha xem xuân vãn, La La Giai gọi điện thoại tới an ủi: "Tớ biết là không nên về nhà đón năm mới mà, không ngờ tớ lại bị cha mẹ ép hôn."

Triệu Hữu Thời cười to, một lát sau lại nhận được điện thoại của Hứa Ninh, chị vô cùng đau đầu: "Chị lại bị giám sát rồi."

Triệu Hữu Thời muốn cười lại không dám cười, cúp điện thoại, di động nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới. Đinh Sĩ Lỗi gửi ảnh tự chụp đến, trong ảnh anh ta mặc đồ ngủ, sau mông còn có một cái đuôi, bên cạnh là một người bạn nhỏ, có lẽ là con cái người thân của anh ta, phía sau có rất nhiều chữ "Phúc" dán ngược, Triệu Hữu Thời gửi lại mấy chữ "Năm mới vui vẻ". Vừa gửi xong bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng "Bụp", chùm tia sáng đủ màu sắc xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Triệu Hữu Thời chạy ra cửa sổ nhà bếp nhìn, góc độ ở tầng dưới cùng không tốt, chỉ có thể nhìn thấy một chút pháo hoa, đúng lúc cô chuẩn bị quay về phòng khách thì một chùm tia sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Cây gậy pháo hoa nho nhỏ bùm bùm bừng sáng, một tệ được mười chùm loại này, trước đây cô thường xuyên mua chơi, hiện giờ không biết giá cả thế nào, nhưng pháo hoa vẫn tươi sáng đẹp đẽ như trước, ánh sáng lập lòe, vô cùng tươi đẹp.

Trạch Mẫn cười: "Cầm lấy, ra ngoài đốt pháo hoa."

Triệu Hữu Thời nhận lấy chạy ra bên ngoài, trên bãi đất trống đầy ống pháo, người già và trẻ nhỏ cùng quây quần vô cùng náo nhiệt, cô hỏi: "Sao anh lại chạy tới đây, dì Trạch đâu?"

"Ba thiếu một, cơm nước xong là mẹ anh chạy đi chơi mạt chược rồi."

Anh khẽ nói bên tai Triệu Hữu Thời, cô không tự chủ được bật cười, Trạch Mẫn nắm tay cô đi châm những ống pháo hoa tiếp theo, mấy giây sau "Bụp" một tiếng, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời đêm.

"Triệu Hữu Thời, năm mới vui vẻ."

"Anh cũng năm mới vui vẻ."

Truyện Chữ Hay