Tương Tỉnh

chương 42: “cô sẽ không còn cười với anh ta nữa.”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Bạc An dùng rất nhiều sức giữ chặt người trong ngực, đau đớn bỏng rát trên mặt nhắc nhở anh ta, cô ra tay tàn nhẫn bao nhiêu.

Nụ hôn mang tính chất trả thù không thể nào khiến người ta vui vẻ, nhưng Khương Tỉnh không thể phản kháng lại anh ta, di động trong túi cô rung lên không ngừng, nhưng hai tay cô đều bị giữ chặt.

Cả ngày hôm nay, chỉ có lúc này, anh ta chiếm được ưu thế.

Những bực bội trong người tạm thời được phóng thích, Thẩm Bạc An một tay giữ gáy Khương Tỉnh, mút lấy môi lưỡi cô, sức lực cách biệt rõ ràng, cô chỉ như con mèo nhỏ sắp hít thở không thông, tất cả giãy dụa đều vô ích, với anh ta cũng chỉ là gãi ngứa. Cho đến khi cô không thở được, anh ta mới buông ra, im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

Lồng ngực anh ta phập phồng.

“Em ở bên anh ta từ khi nào…” Lồng ngực thít chặt, đầu Thẩm Bạc An căng lên, giọng nói lạnh lẽo, “Các người đến tột cùng là từ khi nào…”

Có phải hay không từ lúc đó? Hoặc là sớm hơn? Có phải hay không ngay từ khi đang ở bên anh ta đã…

Cho nên năm ấy không lưu luyến chút nào biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh ta, lại giữ liên lạc với Trần Thứ? Cho nên Trần Thứ từ bỏ tiếp tục học ở đại học T, chạy tới phía nam học nghiên cứu sinh là vì cô?

Với những gì đã biết, đây dường như là lời giải thích tốt nhất, Thẩm Bạc An không thể không hoài nghi tình huống năm đó ở khách sạn không chỉ là sắp xếp của Giang Thấm Ninh mà còn là sự thật.

Đáy mắt mờ mịt, giọng nói của anh ta càng thêm băng giá: “Các người bắt đầu từ khi nào?”

Khương Tỉnh đầu váng mắt hoa, không nói một lời cúi người thở dốc, mấy giây sau che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Khương Tỉnh quỳ trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Thẩm Bạc An kinh ngạc nhìn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Buổi tối Khương Tỉnh không ăn bao nhiêu, lần này nôn ra sạch sẽ. Cô thả lỏng người ngồi trên nền gạch, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Hai người cách nhau không tới vài mét, Thẩm Bạc An từng bước đi tới gần, đến trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống.

Khương Tỉnh không nhúc nhích, cũng không nhìn anh ta.

Chuông lại vang lên, Khương Tình khẽ run, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Người gọi là Trần Thứ, anh đã nói tối sẽ gọi điện thoại cho cô, Khương Tỉnh nhìn mấy giây, hơi nước tích tụ trong mắt càng nhiều.

Một hồi chuông kết thúc, cô không động đậy, anh lại gọi tới lần nữa, Khương Tỉnh tắt máy, nhắn cho anh một tin, vừa gửi đi, Thẩm Bạc An đột nhiên kéo cô dậy, di động rơi xuống đất.

Thẩm Bạc An bóp chặt vai Khương Tỉnh, gương mặt trắng xanh: “Chán ghét anh như vậy sao?”

Khương Tỉnh gật đầu: “Phải.”

“Khương Tỉnh…” Thẩm Bạc An dường như tức giận đến đỉnh điểm, một câu cũng không nói được.

Khương TỈỉnh cũng im lặng.

Không khí căng thẳng hồi lâu, hốc mắt Khương Tỉnh dần khô, mà sắc mặt Thẩm Bạc An vẫn chưa tốt lên, đôi mắt đen láy dừng ở mặt cô, qua rất lâu, anh ta đột nhiên thả tay ra, thấp giọng nói một câu: “Em tàn nhẫn hơn anh rất nhiều.”

Khương Tỉnh hờ hững nhìn anh ta.

Thẩm Bạc An đứng mấy giây, xoay người, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Toàn thân Khương Tỉnh thả lỏng, giống như mất hết sức lực, cô đỡ tường ổn định một lát, trong dạ dày lại khó chịu, nhịn mấy giây, đè ép không được sự chán ghét kia, lại bắt đầu nôn mửa.

Lần này càng nghiêm trọng hơn, đến cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống.

Lúc này, ở bên ngoài truyền tới tiếng động, chẳng mấy chốc Khương mộng vội vã chạy vào, thấy cô quỳ trên mặt đất, sợ hãi gọi: “Khương Khương!”

Hai mắt Khương Tỉnh đỏ bừng, trên mặt từng giọt nước mắt rơi cuống.

Khương Mộng dìu cô lên, kinh hãi gấp gáp hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế, em làm sao vậy?”

“Không sao…” Khương Tỉnh lau mắt, “Sao chị…”

Chưa nói xong, bên ngoài lại vang lên một tiếng thật lớn, giống như vật gì bị ngã, tiếp theo liền nghe thấy tiếng đánh nhau, Khương Mộng đi tới cửa nhìn, Lâm Thời và Thẩm Bạc An đang đánh nhau ở bên ngoài.

Khương Mộng không ngờ hai người kia sẽ đánh nhau, kinh ngạc đến ngẩn người, đến khi hồi phục tinh thần, sợ Lâm Thời găp chuyện không may, lên tiếng ngăn lại nhưng không có tác dụng, Lâm Thời giống như bị điên, bỏ ngoài tai lời chị.

Thẩm Bạc An vốn đang tức giận không có chỗ xả, một đấm đã kích thích anh ta, anh ta không chút lưu tình đánh trả.

Hai người đàn ông dường như đã mất đi lý trí, ở trong sảnh đánh nhau loạn xạ.

Tiếng động bên ngoài tuyền tới rõ ràng, Khương Tỉnh dựa vào tường, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô không hiểu, tại sao cuộc sống của cô lại trở nên hỗn loạn, chật vật như vậy.

Những người này…

Từng bước từng bước đều bị cuốn vào, có quan hệ hay không, yêu cô, hận cô, giống như dây thừng quấn chặt lấy cô, mở không được, trốn cũng không xong.

Khương Tỉnh nhắm mắt lại, nhớ tới Trần Thứ.

Chỉ có anh…

Chỉ có ở trước mặt anh, cô mới nhận thấy, cô tự do, thoải mái.

“Chị…” Khương Tỉnh gọi một tiếng.

Khương Mộng không quan tâm bên ngoài nữa, bước nhanh vào, đỡ lấy cô: “Khương Khương!”

“Báo cảnh sát.”

“…Cái gì?”

Khương Tỉnh nhỏ giọng nhắc lại: “Báo cảnh sát.”

Lúc Tống Vũ nhận điện thoại đã sắp mười một giờ. Tống Vũ suýt cho rằng cảnh sát gọi nhầm, hỏi lại mấy lần mới xác định là thật. Anh ta không ngờ Thẩm Bạc An thế mà sẽ đánh nhau với người khác, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ.

Trong phòng ngủ, Phương Kỳ vừa dỗ Ninh Ninh ngủ.

Tống Vũ đi vào, vẫy tay với Phương Kỳ.

Phương Kỳ đi ra, thở phào một cái, “Cuối cùng cũng ngủ rồi, ba con bé chưa quay lại sao?”

Tống Vũ thở dài nói: “Có thể về mới lạ, người đang ở trong đồn cảnh sát đó!”

“Cái gì?” Phương Kỳ kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh cũng không rõ, nói là đánh nhau với người ta, phải tới đó mới biết tình hình thế nào,” Tống Vũ hôn cô ấy một cái, nói, “Xin lỗi, anh phải đến đón cậu ta, tối nay phiền em chăm sóc con bé một hôm, khi về sẽ thưởng cho em.”

Phương Kỳ đánh anh ta một cái, “Anh vội thì đi đi, ở đó mà lẻo mép! Ninh Ninh dậy nếu vẫn không thấy ba thì em cũng không dỗ được đâu!”

Tống Vũ: “Được rồi được rồi, anh đi đây.”

Lúc Tống Vũ tới gặp được Thẩm Bạc An, cũng thấy được Lâm Thời người đánh nhau với anh ta, hai người đều không ổn, cả mặt đều sưng lên. Hỏi thăm tình hình xong Tống Vũ mới khiếp sợ một phen, không ngờ chuyện này lại liên quan tới Khương Tỉnh.

Giật mình thì giật mình, trước hết phải giải quyết mọi chuyện đã, Tống Vũ đề nghị hòa giải, ai ngờ Lâm Thời không đồng ý, nếu thế, hai người có thể bị tạm giam. Cũng may Khương Mộng ở đó, Tống Vũ thấy không thể nói được Lâm Thời, liền thương lượng với Khương Mộng một chút, Khương Mộng khuyên cả buổi cuối cùng cả hai mới ký vào đơn hòa giải.

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát đã là nửa đêm.

Tống Vũ lái xe, Thẩm Bạc An ngồi ở ghế sau không nói một lời.

Tống Vũ tức giận hỏi: “Bộ dạng này của cậu, có muốn đi bệnh viện không?”

Thẩm Bạc An nói: “Không cần.”

Tống Vũ liếc nhìn anh ta: “Mắt đã thành gấu mèo rồi, thật sự không cần đi khám hả?”

Thẩm Bạc An vẫn nói không cần, Tống Vũ cũng lười để ý đến anh ta, trực tiếp lái xe về khách sạn.

Lên lầu, Thẩm Bạc An vào phòng, Tống Vũ không rời đi ngay, ngồi trong phòng nhìn anh ta một hồi, lấy một điếu thuốc ra đưa cho anh ta: “Từ từ hút.”

Thẩm Bạc An nhận lấy, ngồi trên ghế sô pha, châm thuốc, hít một hơi.

Khói mờ bao phủ, vết thương trên mặt anh ta nhìn hơi thê thảm.

Tống Vũ lắc đầu, cười một tiếng: “Tớ vẫn không thể ngờ cậu lại gặp được tiểu Khương Tỉnh ở đây…”

Nói xong lại thở dài, “Hai người các cậu thật giống vợ chồng vạn năm bất hòa, lúc trước chia tay không rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, lại còn có thể gặp lại, nhưng tớ nói thật, cậu càng ngày càng bừa bãi rồi, tớ nghĩ chắc cậu hồ đồ rồi.”

Mặt Thẩm Bạc An âm trầm, Tống Vũ không để ý tới cảm xúc của anh ta, gọn gàng nói: “Lúc trước tiểu Khương Tỉnh mười mấy tuổi đã theo cậu, cậu thì hay rồi, âm thầm tìm người khác, phụ bạc cô gái nhỏ người ta không nói, bây giờ lại chạy tới trêu chọc người ta, nếu cậu thật sự không bỏ được thì nên làm từ sớm đi chứ! Chẳng lẽ bây giờ cậu muốn theo đuổi người ta, để người ta làm mẹ kế cho con gái cậu à?”

Thẩm Bạc An nhíu mày: “Tớ không nghĩ như vậy.”

Tống Vũ không tin nhìn anh ta: “Vậy cậu nói nghe một chút, cậu nghĩ thế nào?”

Thẩm Bạc An cúi đầu hút thuốc, một lát sau, trầm giọng nói: “Cậu không hiểu đâu.”

Tống Vũ “Ôi” một tiếng, lại nói: “Tớ đúng là không hiểu, không hiểu cậu đi một vòng lớn như vậy là muốn làm gì, với tiểu Khương Tỉnh như vậy, với Thấm Ninh cũng thế, hao phí vài năm của người ta vô ích, một danh phận cũng không cho, còn có con nữa, cái này cũng coi như thôi, kết hôn rồi cũng không an phận, cậu không nghĩ thử xem, cậu từng này tuổi rồi, còn có con riêng, tại sao Đàm Thực Dung lại muốn kết hôn với cậu? Người ta không muốn tiền, chẳng lẽ là vì tình cảm với cậu? Cậu ấy, tình cảm rối tinh rối mù, cái gì có thể làm, cậu còn không biết xấu hổ đi tìm phụ nữ bên ngoài? Tớ nói hai người không nên ly hôn, cứ sống như vậy đến hết đời là được!”

Tống Vũ mắng hăng say, Thẩm Bạc An lại không bình tĩnh được, giận giữ nói: “Đủ rồi.”

“Vẫn chưa đủ, nhưng tớ cũng lười nói nữa.” Tống Vũ nói, “Dù sao tớ cũng quen biết tiểu Khương Tỉnh một thời gian, tính cách của cô ấy tớ có thể hiểu một chút, tớ khuyên cậu có ý định gì thì cũng từ bỏ đi, không có khả năng đâu.”

Tống Vũ nói xong thì đứng dậy đi, tới cửa lại quay đầu dặn một câu: “Lão Lục nói vé máy bay đã đặt xong rồi, ngày kia đi.”

Cửa đóng lại, căn phòng rơi vào im lặng.

Thẩm Bạc An lẳng lặng hút xong điếu thuốc, lấy điện thoại ra mở hộp thư, kéo đến dưới cùng, ấn một cái, một tấm hình hiện ra…

Một nam một nữ, người con gái mặc đồng phục, mũ lệch một bên, nằm trên lưng người đàn ông, cười tươi như hoa.

Dưới góc ảnh chụp có ghi thời gian chụp: //.

Thẩm Bạc An nhìn rất lâu, đột nhiên vứt di động đi, ngửa đầu dựa trên ghế sô pha, tay phủ lên mắt.

Nhưng mà, trước mắt đều là hình ảnh Khương Tỉnh quỳ trên đất nôn mửa.

Cuối cùng anh ta cũng tin rằng, cô sẽ không còn cười với anh ta nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Bạc An đến đường bờ sông. Xe anh ta dừng gần tiệm sách Tháng Bảy.

Thẩm Bạc An ngồi trong xe rất lâu.

Cửa tiệm sách đóng chặt, anh ta hơi hoảng hốt, rõ ràng tối hôm qua ở đây đánh nhau một trận, giờ đây lại cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như giấc mộng sau khi say rượu vậy.

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ, ngày hôm qua hết thảy đều là mơ, trong ký ức vẫn là Khương Tỉnh của tuổi kia.

Thẩm Bạc An nhìn qua cửa sổ.

Một chiếc taxi màu đỏ đi tới, dừng trước cửa tiệm sách, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống.

Một lát sau, cửa mở ra, một người con gái mặc váy với áo lông đi ra, cô gọi một tiếng, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Người đàn ông đi tới ôm lấy cô.

Thẩm Bạc An nhắm mắt lại.

Vài phút sau, xe rời đi.

Truyện Chữ Hay