Khương Tỉnh mơ một giấc mơ, cô bị một nữ quỷ bắt được, nữ quỷ đưa cô đến rất nhiều nơi, cô giúp nữ quỷ thăm dò tin tức, hỏi đường, liên lạc, tìm lại mộ của nữ quỷ đó. Sau khi tìm ở rất nhiều ngọn núi, nữ quỷ tìm được một bộ hài cốt. Nỹ quỷ ở mộ gào khóc, cô đứng một bên nhìn, mơ hồ cảm thấy hình như mình muốn chết.
Sợ hãi lan khắp toàn thần, giật mình tỉnh lại.
Bên cạnh có một giọng nói ôn hòa: “Gặp ác mộng sao?”
Khương Tỉnh mờ mịt quay đầu, thấy rõ khuôn mặt của Lâm Thời, đầu óc hỗn loạn dần rõ ràng, hàm hồ ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đang ở bờ sông, nhất thời không phản ứng kịp: “Đây là đâu thế?”
“Sông Tân Bạch, cách nhà em không xa.”
Khương Tỉnh dụi mắt, lại nhìn một chút liền nhận ra. Bình thường cô không đi đường này, mới nhìn thật sự không nhận ra.
“Em hình như đã ngủ rất lâu.” Cô cầm di động trên ghế lên nhìn, đã hơn chín giờ.
“Em ngủ rất sâu.” Thấy cô nhìn di động, Lâm Thời hơi ngừng một chút, nói: “Lúc em ngủ di động vang lên, là thông báo nhắc nhở, anh sợ đánh thức em nên tắt tiếng, đúng lúc có người gửi wechat, anh thuận tiện trả lời giúp em.”
Bình thản nói mấy câu, tùy ý giống như năm đó đá bóng xong chạy vào phòng cô nói: “Chao ôi, Khương Khương, sáng nay anh thấy nhật kí của em, sửa giúp em hai chữ viết sai.”
Nhưng cô không còn là Khương Tỉnh tuổi, anh ta cũng không phải Lâm Thời tuổi, cảm giác xa cách bắt đầu xuất hiện từ lúc cô một lòng theo đuổi Thẩm Bạc An, lại càng không cần kể đến những năm tháng xa cách này.
Sống một mình đã lâu, Khương Tỉnh sớm đã tạo cho mình thói quen xã giao khách sáo, cho dù là chị ruột Khương Mộng, trong tiềm thức cô cũng sẽ có ranh giới như vậy, duy trì khoảng cách thích hợp.
Hành vi của Lâm Thời làm cô nhíu mày một cái theo bản năng, Nhưng cô không nói thêm gì, mở wechat ra.
Quả nhiên là Trần Thứ tìm cô.
Chỉ có vài câu, cô cúi đầu xem.
Lâm Thời luôn nhìn cô. Trong lòng anh ta biết có lẽ cô sẽ tức giận, nhưng trong lúc vô tình thấy tên “Trần Thứ”, anh ta nhớ lại cuộc điện thoại mấy ngày trước, liền mở ra xem một chút. Đối thoại không nhiều, đều là trao đổi bình thường hàng ngày, “Ăn cơm chưa?”, “Có tăng ca không?”, “Em đến tìm anh” các loại, không có lời nói mờ ám gì, nhưng Lâm Thời có một cảm giác, quan hệ giữa người này và Khương Tỉnh không bình thường.
Lâm Thời hơi hoảng hốt.
Ma xui quỷ khiến anh ta thay cô trả lời, mặc dù giống phong cách của Khương Tỉnh, nhưng có một điểm, Lâm Thời không chú ý tới.
Mỗi lần Trần Thứ gửi tin nhắn gì, Khương Tỉnh cũng sẽ đồng ý.
Nếu Trần Thứ nói “Anh đến tìm em.” Thì cô nhất định sẽ trả lời “Được.”
Khương Tỉnh xem xong thì cất điện thoại, ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Lâm Thời.
“Khương Khương?” Giọng nói Lâm Thời hơi trầm xuống.
Khương Tỉnh nói: “Không còn sớm nữa, nên về thôi.”
Lâm Thời không nói gì, nhìn cô hai giây, khởi động xe.
Chiếc Land Rover này là anh ta đặc biệt mượn của sư huynh, hôm nay đưa Khương Tỉnh đến huyện vùng núi, bọn họ ở Phù Sơn Đảo chơi một ngày. Theo lý thuyết, Khương Tỉnh không từ chối lời mời của anh ta, còn tận tâm đi cùng anh ta cả ngày, anh ta phải vui vẻ thỏa mãn mới đúng, nhưng hết thảy đều bị tin nhắn wechat của người kia phá hủy.
Lái xe đến đường bờ sông, cách tiệm sách Tháng Bảy rất gần, Khương Tỉnh nói: “Dừng ở phía trước đi.”
“Để anh đưa em đến trước của.”
“Đừng tiễn nữa, tới cửa lại phải quay đầu xe.”
Lâm Thời không nói nữa, Khương Tỉnh nhìn anh ta, nói: “Từ đây đến đó cũng chỉ vài bước.”
Vừa dứt lời, Lâm Thời đạp phanh, xe dừng ở làn đường đối diện tiệm sách.
“Anh về sớm nghỉ ngơi đi.” Khương Tỉnh đẩy cửa xe ra.
Lâm Thời không nói một câu.
Khương Tỉnh đi vài bước, Lâm Thời đột nhiên xuống xe kéo tay cô lại, Khương Tỉnh không phòng bị, đợi đến lúc phản ứng lại, Lâm Thời đã ôm lấy cô.
Anh ta dùng lực rất lớn, vây chặt cô trong ngực, đầu vùi vào gáy cô.
Đầu óc Khương Tỉnh hơi trì trệ, cả người cứng đờ, sau đó giãy giụa, Lâm Thời không buông tay, tiếng anh ta âm trầm đè nén, chậm rãi nói: “Khương Khương, em không thể như vậy, em không thể như vậy…”
Hai tay Khương Tỉnh dùng sức đẩy thân thể cứng rắn của anh ta ra, cô hơi tức giận rồi, “Lâm Thời, anh làm gì thế?”
Lời nói của cô như kim đâm vào Lâm Thời, anh ta cười nhẹ một tiếng: “Khương Khương, em không hiểu sao?”
Anh ta đứng thẳng nhưng hai tay vẫn giữ chặt bả vai cô, không cho cô tránh thoát.
Xe liên tục qua lại, âm nhạc từ quán cà phê và cửa hàng tiện lợi gần đó vọng ra, đầu óc Lâm Thời rất loạn, nhiều tâm tình không thể áp chế, lướt qua rất nhanh, những niềm vui, thống khổ, tiếc nuối, ghen tị kia giống như chỉ vừa mới hôm qua.
Tâm tình anh ta phảng phất trở lại ngày đó vào tuổi mười sáu.
Nước mắt cô liên tục rơi, cô nói cô thích một người, anh ta chấn kinh đến nỗi ngơ ngẩn.
Chuyện như vậy, anh ta không muốn trải qua lần nữa.
Lâm Thời đột nhiên kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô. Nhưng chỉ hai giây liền lùi lại, Khương Tỉnh cắn mạnh vào môi anh ta. Sau một lúc, khuỷu tay cô dùng sức đẩy ngực anh ta, Lâm Thời lảo đảo một bước.
Anh ta cười với cô: “Hiện tại em hiểu rồi chứ.”
Khương Tỉnh không nói một lời, dùng sức chùi môi mình, xoay người rời đi.
Lâm Thời dựa vào cửa xe, nhìn bóng lưng cô. Đến khi cô qua bên kia đường, anh ta lau vết máu trên môi, hét lên: “Anh chờ em!”
Người ở dưới đèn đường mờ nhạt hơi sững lại, nhưng làm như không nghe thấy gì đi vào dưới bóng cây.
Lâm Thời giống như không thèm để ý, vẫn cười một tiếng, mở cửa xe, lên xe đi.
Không sao, Khương Khương, còn nhiều thời gian.
Anh sẽ không nhường em cho người khác.
Khương Tỉnh vẫn không quay đầu lại. Âm nhạc ở quán cà phê cách đó không xa không biết dừng khi nào.
Dưới bóng cây tối tăm có một người đứng đó.
Ánh sáng không đủ, không thấy rõ khuôn mặt.
Khương Tỉnh sững sờ nửa phút, người trước mắt cũng không có động tĩnh, im lặng đứng đó.
Ban đềm trở nên vắng lặng xa cách.
Có đôi tình nhân dắt tay nhau đi qua, kinh ngạc quay đầu nhìn mấy lần.
Khương Tỉnh chậm rãi đi tới, nhìn anh ở gần đó.
“Anh đến khi nào?”
Anh không trả lời.
“Sao không nói gì.”
“Được một lúc rồi.”
“Một lúc là bao lâu?”
“Một tiếng.”
Khương Tỉnh cúi đầu nhìn xuống, thấy bó hoa trên tay anh.
Cô không hỏi lại, đi thẳng tới cửa. Đi vài bước, quay đầu lại, “Anh không vào sao?”
Nói xong tiếp tục bước đi.
Người phía sau từ dưới bóng cây đi ra, đi theo cô.
Khương Tỉnh mở cửa, bật đèn, xoay người.
Trần Thứ đứng bên quầy bar, ánh mắt luôn dõi theo cô, trong đôi mắt đen nhánh không nhìn ra điều gì. Khương Tỉnh nhìn anh một lúc, ánh mắt rơi trên bó hoa kia.
Hoa bách hợp, forget me not, hoàng oanh, giấy gói màu xanh.
Anh cứ đứng đó, một tay cầm hoa, một tay cầm cặp tài liệu, không nói chuyện, không đưa hoa cho cô, cũng không để cặp xuống.
Khương Tỉnh cũng không nói chuyện, miệng cô rất khô, muốn uống nước. Đứng một hồi, cô đi tới phòng bếp. Đến khi cô ở phòng bếp uống nước xong đi ra, Trần Thứ vẫn đứng đó.
Trong sảnh vắng vẻ, anh đứng một mình dưới ánh đèn.. Môi anh mím chặt, giống như đại cố gắng đè nén tức giận, không biết là so tài với chính mình hay với cô.
Khương Tỉnh lại nhìn anh một cái, sau đó đi lên lầu.
Vừa lên bậc thang dầu tiên, người phía sau đột nhiên mở miệng.
“Anh ta là ai?”
Khương Tỉnh dừng chân, nghiêng nửa người nhìn về phía anh.
Giọng anh rất thấp, nói xong lại mím chặt môi, giống như chưa từng mở miệng.
Khương Tỉnh trừng mắt, nói: “Anh nói xem?”
“Anh không biết.”
Khương Tỉnh cười một tiếng, hỏi: “Anh thấy anh ta ôm em, hôn em, phải không”
Trần Thứ không nói gì, mắt lại trầm xuống, Khương Tỉnh đứng đó thấy được cảm xúc khổ sở trong mắt anh. Lòng cô căng thẳng, nhưng lại đột nhiên hơi bực bội: “Chỉ cần nhìn thấy thế đã cảm thấy em với anh ta có gì đó, cảm thấy em lừa anh, đúng không?”
Tức giận trào lên, “Nếu anh tức giận, sao không đến ngăn cản, sao anh lại nghĩ rằng em tự nguyện thân mật với anh ta? Vậy anh có thấy em không tình nguyện, thấy em đẩy anh ta không? Anh nếu không thấy rõ, dựa vào đâu mà chất vấn em?”
Khương TỈnh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là áp lực lâu ngày tích tụ, cũng có thể do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cái gì cũng khiến người ta phiền lòng, sáng nay Tôn Du càu nhàu với cô Trần Thứ không bằng Lâm Thời, mẹ Khương lại gọi điện thoại, giục cô về nhà mừng sinh nhật tuổi , buổi trưa lại nhận được thư của Khương Mộng, hỏi cô tiếp đãi Lâm Thời như thế nào, tối nay Lâm Thời lại bất ngờ tỏ tình, cưỡng ôm, cưỡng hôn cô. Trần Thứ là mồi lửa cuối cùng, cô không thở nổi, kiên nhẫn cạn kiệt.
Nhưng nói xong, lại ngay lập tức hối hận, anh chờ cô đến nửa đêm, mua hoa cho cô, chứng kiến người đàn ông khác ôm hôn cô, lại không biết gì hết, vừa khổ sở vừa tức giận, hỏi như vậy thật sự rất bình thường.
Cô vậy mà giận dữ mắng anh.
Quả nhiên là tâm trạng xấu sẽ hủy diệt tất cả.
Khương Tỉnh quay mặt đi, nhìn chằm chằm bức tường hít một hơi.
Trần Thứ trợn mắt, hơi luống cuống nhìn cô, tay trái không tự chủ nắm chặt, dùng sức nắm bó hoa.
Khương Tỉnh quay đầu, nhìn anh một cái nói: “Xin lỗi, hôm nay em hơi bất ổn.”
Trần Thứ há miệng, muốn nói gì đó, Khương Tỉnh lại cướp lời anh
“Anh về đi, em sẽ đến tìm anh sau.”
Trần Thứ chấn động, nhìn cô chằm chằm. Anh đi tới hai bước, vội vàng nói: “Thật xin lỗi.”
Khương Tỉnh lắc đầu: “Anh không cần nói xin lỗi.”
“Anh…”
“Về đi.” Cô miễn cưỡng cười, nói, “Hoa để lại, em rất thích.”
Cô nói xong cũng chậm rãi lên lầu.
Trần Thứ một mình đứng đó, nhìn bóng lưng cô biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.