Trong chớp mắt, Khương Tỉnh nghĩ, có phải mình nhìn lầm không. Thời gian quá lâu, có một số kí ức bị rối loạn cũng là điều bình thường.
Cô còn chưa nghĩ xong, người kia đã đến gần.
Khương Tỉnh vẫn ngồi, nửa gương mặt chôn trong đầu gối, đầu không ngẩng lên, mắt lại nhìn theo anh.
Bộ dạng sững sờ của cô nhìn thật ngốc nghếch.
Ánh sáng ấm áp dừng bên chân, cô dựa vào cửa ngồi đó, thân thể ở ngay chỗ ánh sáng không tới, mấy giây sau, trước mặt hiện lên bóng người mơ hồ.
Vị Trần tiên sinh kia đứng ở trước mặt cô.
Anh mở miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, lúc Tôn tiểu thư gọi tôi đang bị kẹt xe, để cô chờ lâu rồi.”
Vừa nói vừa nhanh chóng lấy chìa khóa ra.
Khương Tỉnh hạ mi mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy.
Cô không tiếp lời, tránh qua một bên, nhường vị trí để anh mở cửa.
Cửa mở ra, anh đưa tay giữ lại, đứng một bên nói: “Vào đi.”
Khương Tỉnh đi vào, lúc đi qua người anh ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, sau khi vào nhà cô bật đèn quầy bar, lại không lên lầu ngay.
Anh đã đóng cửa, khóa cẩn thận, đang kiểm tra lại.
Xác nhận không có vấn đề gì, anh kéo rèm, xoay người đi vào, vừa bước một bước liền đột nhiên dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cô bình tĩnh, mắt anh mở to.
Ánh đèn sáng ngời, Khương Tỉnh ngồi trên ghế nhỏ nhìn anh.
Vóc dáng cao, thân hình thon dài, khuôn mặt góc cạnh, mang dáng dấp đàn ông trưởng thành.
Hóa ra năm năm không hề ngắn.
Nhìn một lúc, khó tránh khỏi nghĩ đến người kia. Ký ức trong lúc không phòng bị mở ra, dần dần rõ ràng, thành phố, người, sự việc, đập vào mặt, làm người ta khó lòng chống đỡ.
Cô lắc đầu, quay mặt đi, rời mắt khỏi mặt anh, anh nhìn gò má cô, trắng nõn, nhẵn nhụi, hết sức xinh đẹp.
Hai giây ngắn ngủi trôi qua, cô lại chuyển tầm mắt trở về.
“Trần Thứ.” Cô gọi anh.
Lông mi đen nhánh của anh run lên, anh mở miệng, môi khẽ mấp máy, lại không phát ra tiếng.
Quá kinh ngạc, tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết mở miệng thế nào, bình tĩnh lại, mọi chuyện hiện lên trước mắt, câu đầu tiên không biết nói gì cho phải, anh thậm chí không biết gọi cô như thế nào cho đúng.
Nhìn bộ dạng của anh, Khương Tỉnh không phản ứng gì, cô cũng không muốn cùng anh ôn lại chuyện xưa, chỉ nói: “Cảm ơn anh đã gấp gáp trở về mở cửa, tôi lên lầu trước.”
Đèn hành lang vẫn chưa sửa, ánh đèn nhỏ trên quầy bar chỉ soi sáng được mấy bậc thang, sau vài bước đã không thấy rõ hình dáng của Khương Tỉnh.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên rõ ràng. Cô đi hết bậc thang, vào hành lang, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.
Trần Thứ đứng đó một lúc, đột nhiên bước nhanh lên lầu.
Khương Tỉnh vào phòng, cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn làm gì, vì vậy đến sô pha nằm xuống tiện tay cầm lấy gối ôm vào ngực, nhắm mắt lại hít thật sâu, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Mới nghỉ ngơi chưa được ba phút, tiếng gõ cửa vang lên.
Vào lúc này, cả căn nhà chỉ có hai người, không cần nghĩ cũng biết ai đang gõ cửa.
Anh gõ cửa cũng rất lịch sự, hai cái nhẹ nhàng, một lúc sau không thấy động tĩnh gì, lại gõ tiếp hai cái.
Khương Tỉnh mở mắt ra, ngồi lặng hai giây, rồi đặt gối xuống đi tới.
Cửa mở, khuôn mặt Trần Thứ liền hiện ra. Cô hơi ngẩng đầu, anh rũ mắt xuống, ánh mắt hai người đối nhau.
Trần Thứ mím môi, im lặng một giây, thấp giọng nói: “Có thể nói chuyện mấy phút không?”
Khương Tỉnh liếc anh một cái, tránh sang bên cạnh, ý bảo anh vào.
Trần Thứ đóng cửa lại, sau khi đứng lại liền nói: “Có chuyện tôi bắt buộc phải giải thích với cô.”
Lông mi Khương Tỉnh khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ nhìn anh không thể hiện thái độ gì, vẻ mặt Trần Thứ nghiêm túc, giọng nói cũng hết sức trịnh trọng, anh nói: “Cô nhất định còn nhớ, năm ấy cô ở khách sạn, tôi đi tìm cô, sau đó thầy Thẩm và Giang Thấm Ninh tới, tôi không biết cô nghĩ thế nào, nhưng tôi không cùng ai sắp xếp chuyện này, mặc dù khi đó tôi rất kính trọng thầy Thẩm, nhưng tôi không báo với thầy ấy địa chỉ khách sạn, cũng không phải nghe lời thầy ấy đi tìm cô, tóm lại, tôi không có ý hại cô.”
Anh nói với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, giọng nói mười phần rõ ràng, nói đến đây thì nghiêm túc nhìn Khương Tỉnh, đợi cô đáp lại.
Khương Tỉnh cũng đoán được anh muốn nói chuyện này, sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu trầm mặc một lúc, khi ngẩng đầu lên thì cười một tiếng.
“Tôi đã không còn quan tâm chuyện đó nữa.” Cô nói, “Là ai sắp xếp đều không sao cả, anh có tham gia hay không cũng không sao cả.”
Cô nói rất bình thản, Trần Thứ nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn không nhìn ra cảm xúc gì, giống như thật sự không cần thiết.
Việc kia không phải là chuyện gì vui vẻ, cô quên được là chuyện tốt, là rất đúng. Nhưng…
Chuyện đó đã từng là cái gai trong lòng anh nửa năm, về sau cũng không quên được, bởi vì cô lặng lẽ rời đi, anh không có cơ hội giải thích.
Bây giờ thế nhưng gặp lại, sau khi kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của anh là nói rõ với cô, Anh nghĩ tới việc cô sẽ không tin, cũng nghĩ tới việc có lẽ ngay từ đầu cô không hiểu lầm, nhưng không nghĩ cô lại đáp lại như vậy.
Không thèm để ý chuyện đó, nên anh có hại cô hay không, anh có vô tội hay không, cô cũng không để ý.
Trần Thứ hơi khép mi mắt, không nói tiếp.
Hai người đứng im lặng một lúc, Khương Tỉnh nói: “Không còn sớm nữa, về nghỉ đi.”
Trần Thứ gật đầu, tạm biệt cô, sau đó mở cửa rời đi.
Đoạn đối thoại ngắn ngủ qua đi, họ thậm chí cũng không nói với nhau một câu thăm hỏi khách sáo khi gặp lại.
Đêm nay Khương Tỉnh vẫn ngủ say, chỉ là giấc mơ hỗn loạn, khi tỉnh lại toàn thân đều là mồ hôi, sau lưng dính sền sệt. Đã sáu giờ sáng, cô xuống giường ra sân phơi thu quần áo, vào nhà về sinh tắm rửa.
Sau khi tắm xong cảm giác cả người thoải mái, ngồi trên ghế sofa sấy tóc, nghe nhạc, sau đó xuống phòng bếp ở dưới lầu.
Mười giờ Tôn Du mới tới tiệm, bởi vậy bữa sáng đều do Khương Tỉnh tự giải quyết, cô nhớ trong tủ lạnh còn ít thức ăn, tùy tiện làm bữa sáng không thành vấn đề.
Không nghĩ tới có người còn dậy sớm hơn cô, đã chiếm phòng bếp trước.
Khương Tỉnh đứng ở ngoài cửa, nhìn người đàn ông bận rộn. Anh mặc áo sơ mi quần dài, đeo chiếc tạp dề caro màu hồng, nhìn hơi kì lạ. Khương Tỉnh nhìn kĩ, đoán rằng cái tạp dề kia là được tặng khi mua gạo.
Trần Thứ đang tập trung chiên trứng, không chú ý tới có người xuống lầu, đến khi chiên xong hai quả trứng để trong đĩa, xoay người lấy mì sợi mới thấy người ở ngoài cửa.
Anh hơi ngạc nhiên, hai giây sau mới phản ứng kịp, tay trái muốn lấy mì sơ cũng hạ xuống.
“… Dậy rồi sao?”
Khương Tỉnh gật đầu một cái, ánh mắt từ chiếc tạp dề chuyển qua mặt anh.
“Anh đang chiên trứng sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh nghĩ đến cái gì, hỏi, “Muốn dùng phòng bếp sao? Tôi…”
“Không vội, anh nấu trước đi, tôi đợi chút cũng được.” Khương Tỉnh nói xong xoay người đi ra ngoài. Cô không lên lầu, vào trong sảnh tùy tiện ngồi xuống một chiếc sô pha, lấy một quyển sách trên giá xuống lật xem.
Mới đọc được một đoạn, Trần Thứ lại gần.
Khương Tỉnh ngước mắt, Trần Thứ đứng bên cạnh giá sách, tay cầm muôi. Anh hỏi: “Cô… ăn trứng gà chiên không?”
Khương Tỉnh sững sờ một chút, sau đó hỏi: “Nấu nhiều quá sao?”
“…Phải.” Anh còn nói, “Tôi có chiên thêm lạp xưởng, cô ăn không.”
“Được.” Khương Tỉnh khép sách lại, đứng lên đến gần anh, “Vậy tôi cũng không cần làm bữa sáng nữa.”
“Ừa, sắp xong rồi, cô chờ một lát.”
Anh nói xong, cầm muôi đi vào phòng bếp.
Vài phút sau, anh bưng hai đĩa ra, để lên bàn, Khương Tỉnh nói: “Tôi đi lấy lạp xưởng.”
“Còn nóng, để tôi.”
“Không sao, tôi làm được.” Khương Tỉnh vào bếp.
Lạp xưởng đựng trong đĩa nhỏ, vừa mới chiên xong, đúng là rất nóng, Khương Tỉnh dùng khăn cầm cái đĩa đem qua, giữa đường Trần Thứ đưa tay đón lấy.
Hai người ngồi xuống, tự mình ăn mì.
Mặc dù là mì trứng gà bình thường, nhưng Trần Thứ chiên trứng rất có hương vị, ăn rất ngon, Khương Tỉnh ăn xong một quả vẫn chưa thỏa mãn, nước dùng cũng ngon, lạp xưởng cũng rất mềm, so với bữa sáng Khương Tỉnh nấu thật là khác biệt, không đáng nhắc tới.
Sau khi ăn xong Khương Tỉnh nói cảm ơn Trần Thứ, thuận tiện đánh giá: “Anh làm món gì cũng rất ngon.”
“Chỉ là nấu chút mì mà thôi.” Trần Thứ đứng dậy thu dọn chén, định vào phòng bếp rửa.
“Để tôi.” Khương Tỉnh nói, “Anh nên đi làm đi.”
“Không vội, vẫn còn thời gian.”
Trần Thứ rửa chén xong, lại lên lầu lấy đồ, mười phút sau cầm cặp công văn xuống.
Khương Tỉnh còn ngồi đọc sách ở đó, thấy anh đi xuống liền hỏi, “Đi làm sao?”
“Ừ.” Anh dừng trước cửa, nhìn cô nói, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trần Thứ mở cửa đi ra.
Khương Tỉnh đọc xong hai trang sách, vào phòng bếp rót nước uống, lúc đi ra phát hiện bên cạnh bếp có một cái điện thoại di động. Sáng nay chỉ có hai người họ vào đây, không phải của cô, vậy chính là của Trần Thứ.
Anh có vẻ là người nghiêm túc cẩn thận, không nghĩ tới lại để quên đồ, điều này hơi ngoài dự đoán.
Khương Tỉnh cầm di động đi ra, định giữ hộ anh. Dù sao đến mười giờ tiệm sách mở cửa, sẽ có người khác vào phòng bếp.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng bếp, điện thoại lại đột nhiên reo, trên màn hình hiện tên người gọi: Tần Miểu.
Tùy tiện nhận điện thoại của người khác thật không thích hợp, Khương Tỉnh bèn không quan tâm, để điện thoại qua bên bên, định đợi đến khi chuông tắt, ai ngờ đối phương thật quá kiên nhẫn, gọi rất nhiều lần, di động reo liên tục.
Có khi có việc gấp.
Nghĩ vậy, cô nhận, “Alo.”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nữ nôn nóng từ bên kia tiến vào lỗ tai:
“Này, Trần Thứ, cậu chết ở đâu rồi, sao không nghe điện thoại?”