Edit: Cải Trắng
‘Bầu trời đêm’
…
Băng bó xong miệng vết thương, cô quay ra nói với tiếp viên hàng không: “ Lập tức báo với cơ trưởng, cần phải hạ cánh khẩn cấp, bệnh nhân này cần được đưa vào bệnh viện để kiểm tra. ”
Người tiếp viên hàng không sớm đã bị cảnh này dọa cho hoảng sợ, liên tục gật đầu.
“ Mau tìm cái đệm hay cái thảm gì đó tới đây, không thể để bệnh nhân cứ nằm trên mặt đất được. ” Cố Hiểu Thần vừa nói vừa đứng dậy.
Có lẽ vì cô chưa ăn uống gì nên lượng đường trong máu quá thấp, lúc cô đứng dậy đã cảm thấy hơi choáng váng. Liễu Duệ nhanh tay đỡ lấy cô, cô trực tiếp ngã vào trong lồng ngực anh, lập tức cảm nhận được mùi hương quen thuộc, giọng nói của cô có chút uể oải: “ Mau tìm cho tôi cái khăn ướt, tôi muốn lau tay. ”
Anh gật đầu, sau đó nhanh chóng phân phó một binh sĩ mang tới một cái khăn ướt. Khăn vừa được mang lên, anh đã dùng nó tỉ mỉ lau tay cô thật sạch sẽ, sau đó anh đỡ cô ngồi vào vị trí của mình. Cố Hiểu Thần miễn cưỡng hé mắt ra một chút, cô nhìn xung quanh, nhíu mi: “ Tôi phải trở về chỗ ngồi của tôi. ”
“ Ngồi xuống. ” Anh giữ chặt cô lại, không cho cô đi đâu cả.
Sắc mặt cô tái nhợt, lúc bị ấn ngồi xuống cô vẫn cảm thấy choáng váng. Sau đó, cô cũng chẳng còn sức mà giãy dụa nữa, cô cứ thế ngồi xuống chỗ anh, nhắm mắt dưỡng sức. Triệu Tiền Tiến đứng bên cạnh thấy thế thì mở miệng quan tâm hỏi Cố Hiểu Thần một câu: “ Bác sĩ Cố, cô vẫn khỏe chứ? ”
Cố Hiểu Thần rất mệt, cô hoàn toàn không còn sức để trả lời nữa. Triệu Tiền Tiến còn đang định hỏi tiếp thì Liễu Duệ liếc mắt về phía hắn, hắn đành cười một tiếng rồi định ngồi xuống vị trí của mình. Liễu Duệ nhìn theo hành động của hắn, bỗng nhiên anh phân phó: “ Cậu đi ngồi ở chỗ của bác sĩ Cố đi. ”
“ Hả? ” Triệu Tiền Tiến ngây người ra, hắn đã làm gì mà bị đuổi đi: “ Liễu đội, vì sao chứ? ”
“ Đừng có nhiều lời. ” Liễu Duệ nói, khuôn mặt anh lạnh lùng.
Triệu Tiền Tiến sờ sờ mũi, hắn mang vẻ mặt ủ dột đi về chỗ của Cố Hiều Thần. Mà Liễu Duệ thì sang ngồi ở chỗ Triệu Tiền Tiến, vừa vặn chỗ ngồi đó là bên cạnh Cố Hiểu Thần.
Máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay tư nhân của nhà họ Trương, bệnh nhân cũng kịp thời được đưa tới bệnh viện. Tới khi bọn họ bay được về sân bay thủ đô Bắc Kinh thì đã là một giờ sáng.
Ở bên ngoài sân bay đứng gọi xe một lúc vẫn không gọi được xe, lúc này, một chiếc xe quân dụng đi tới ngừng trước mặt cô. Theo bản năng, cô quay đầu đi, nhưng rương hành lý vừa mới để lên bậc thang thì cửa kính xe oto đã hạ xuống, người bên trong gọi cô: “ Bác sĩ Cố. ”
Bác sĩ Cố?
Bước chân cô dừng lại.
“ Muộn rồi, ở đây rất khó bắt được xe, để tôi đưa em về. ” Anh nói.
Cố Hiểu Thần xoay người, miễn cưỡng lắm mới trông cô như có tinh thần, cô lắc đầu từ chối: “ Không cần. ”
Dưới ánh trăng thê lương, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau, ngón trỏ anh hơi nâng lên, nhịp nhịp lên tay lái rất có quy luật. Sau đó anh mở miệng, thanh âm lập tức trầm xuống: “ Triệu Tiền Tiến! ”
“ Rõ! ” Triệu Tiền Tiến ngồi ở phía sau lập tức làm động tác chào theo nghi thức quân đội, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng như sẵn sàng chấp nhận mệnh lệnh.
“ Mời bác sĩ Cố lên xe. ” Anh lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh, nhưng anh không hề đưa mắt nhìn cô.
“ Rõ! ” Triệu Tiền Tiến nhanh chóng nhận lệnh, nhưng không đợi hắn xuống xe mời Cố Hiểu Thần thì cô đã tự động mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phụ. Động tác lưu loát, nhanh chóng, dường như còn mang theo chút gì đó giận dỗi. Đợi ổn định được chỗ ngồi, cô quay sang trừng mắt nhìn anh, tặng anh một ánh mắt lạnh lẽo, so với ánh trăng kia còn có phần lạnh hơn.
Triệu Tiền Tiến đưa mắt nhìn hai người kia, sau đó hắn vội vàng xuống xe mang vali hành lý lên cất vào trong cốp xe thật cẩn thận, hắn sợ chọc giận hai người nào đó.
Cố Hiểu Thần ngồi đợi một lúc vẫn không thấy anh khởi động xe, lúc này cô mới lên tiếng nhắc, giọng nói chẳng kiên nhẫn chút nào: “ Lái xe!! ”
Liễu Duệ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, lúc này tình huống có chút thay đổi, anh nghiêng người tới bên cô.
Trong bầu trời đêm u tối, cơ thể anh hơi nghiêng qua, hơi thở của anh như một thứ thuốc phiện quấn lấy cô. Cố Hiểu Thần theo bản năng lùi về phía sau, cô nhíu mày lại, trừng mắt nhìn anh, ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo.
Đôi mắt u tối của anh ẩn ẩn ý cười, anh lại tiến sát hơn một chút. Mắt thấy khoảng cách giữa mình và anh càng lúc càng gần, môi anh sắp chạm vào chóp mũi mình thì cô quay mặt đi, lạnh lùng mà nói tiếng cảnh cáo: “ Liễu Duệ, anh đừng có mà kiêu ngạo! ”
Dứt lời, anh cười một cái, anh nhìn vào sườn mặt lạnh lùng của cô như ẩn như hiện trong bóng tối. Anh giơ tay lên, vòng tay qua cổ cô mà chạm vào dây an toàn, anh kéo dây an toàn qua rồi thắt chặt dây an toàn giúp cô. Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt có chút mất tự nhiên của cô, giọng nói mang theo sự tự giễu: “ Từ trước tới nay, tôi không hề kiêu ngạo. ”
Lúc bọn họ chia tay, cô còn không cho anh thời gian phản đối, anh không hiểu được tại sao lúc đó cô lại tuyệt tình như thế. Giống như lời Diệp Cựu Mạch đã nói, từ trước tới nay, cô luôn luôn là của một mình anh, chỉ thuộc về anh, nhưng từ bao giờ nó đã trở nên hư ảo như này?
Cố Hiểu Thần có chút mất tự nhiên, cô mím chặt môi, nghiêng mặt, không thèm nhìn thẳng vào anh.
Triệu Tiền Tiến cùng hai binh lính nữa ngồi sau thấy thế, bỗng nhiên lên tiếng bàn luận nho nhỏ.
Về tới Lục Cảnh Hồng Loan, đã là hai giờ sáng. Trên suốt chặng đường đi về nhà, Cố Hiểu Thần đã ngủ say. Cho tới khi xe dừng lại trước cửa, Liễu Duệ cũng không đánh thức cô, ngược lại anh còn nghiêng đầu nhìn cô tới xuất thần.
Cô ngủ rất ngoan, hô hấp nhè nhẹ, có lẽ cô đã quá mệt mỏi rồi nên cô ngủ khá sâu. Gỡ xuống lớp mặt nạ lạnh lùng của cô, cô vẫn sẽ giống hệt như lúc ban đầu, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều khắc sâu trong lòng anh. Nhưng tại sao bọn họ lại chia tay?
Trong lòng rung động, anh không kìm được muốn đưa tay chạm lên gò má cô.
Đúng lúc đó, Triệu Tiền Tiến lại gọi một tiếng ‘Liễu đội’, anh lập tức ngừng ngay hành động của mình lại. Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi tháo dây an toàn của mình ra, vừa tháo vừa nói với Triệu Tiền Tiến: “ Cậu lái xe đi, tôi không về nữa. ”
“ Liễu đội muốn đi đâu? ” Theo bản năng, Triệu Tiền Tiến hỏi.
Liễu Duệ lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, không trả lời. Dưới ánh mắt sắc như dao kia, Triệu Tiền Tiến rất biết điều mà ngậm chặt miệng lại. Liễu Duệ mở cửa xe đi ra, anh đi vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe bên đó ra, anh giúp cô cởi dây an toàn, sau đó anh nhẹ nhàng, chậm rãi bế cô lên. Mặc dù anh đã cố gắng để khống chế sức lực của mình, nhưng lúc ôm cô lên vẫn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô mới ngủ dậy, ánh mắt có chút mơ màng, cô cứ thế nhìn thẳng ra bầu trời đêm, nhìn thấy khuôn mặt của ai kia, cô thấp giọng hỏi, giọng nói còn mang theo cảm giác ngái ngủ: “ Đến đâu rồi? ”
Lúc này, môi anh đang đụng vào phần tóc mai của cô, anh có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ trên người cô, anh dịu dàng nói: “ Về đến nhà rồi, để tôi đưa em lên. ”
Cô dựa vào lồng ngực anh, hơi thở của cô nhè nhẹ, cô ừ một tiếng coi như trả lời rồi lại mơ mơ màng màng như muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Liễu Duệ ôm lấy Cố Hiểu Thần, anh đưa cô về, hình bóng của hai người càng đi càng xa, như bị màn đêm u tối nuốt trọn. Triệu Tiền Tiến cảm thấy khó hiểu, hắn quay đầu lại hỏi hai binh lính phía sau: “ Hai người có cảm thấy bầu không khí giữa Liễu đội và bác sĩ Cố có cái gì đó mờ ám không? ”
Hai người đó gật đầu liên tục: “ Thấy. ”
“ Này… ” Bỗng nhiên, Triệu Tiền Tiến có một ý nghĩ khá lớn mật: “ Không lẽ, bác sĩ Cố là chị dâu tương lai? ”
Hai người đó lại tiếp tục gật đầu, sau đó bọn họ cười để lộ hàm răng trắng tinh, còn nói một câu mang hàm ý chúc mừng: “ Chung vui thôi. ”
Liễu thiếu tá của bọn họ là người có tính tình như thế nào chứ? Trước đây, đừng nói tới việc ôm phụ nữ, ngay cả việc nhìn một người phụ nữ thôi anh cũng tránh. Giờ nhìn thấy anh ôm bác sĩ Cố, dịu dàng như nước, nói hai người này không có gì mờ ám, đánh chết bọn họ cũng không tin.
“ Nhưng mà, Tu trung úy đâu rồi nhỉ? ” Triệu Tiền Tiến lại hỏi.
Hai người lính kia nhìn Triệu Tiền Tiến với vẻ khó hiểu, không hẹn mà cùng nhún vai, hai tay còn đưa ra.
Anh ôm cô đi thẳng một đường vào Lục Cảnh Hồng Loan, trong lúc đứng đợi thang máy, bỗng nhiên cô hơi cử động thân mình, không tới vài giây sau thì mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn còn hơi buồn ngủ, anh thì im lặng không nói tiếng nào.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Hiểu Thần nhìn anh một cách say mê, bỗng nhiên cô nở một nụ cười dịu dàng, cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt tuấn tú mà mình mong nhớ bấy lâu nay, cô nhàn nhạt nói: “ Em nên làm gì bây giờ? Em phải làm gì với anh đây? ”
Ban đầu, cô rất muốn hận anh, nhưng bây giờ cô không biết mình nên hận anh, hay là nên yêu anh đây?
Trong lòng Liễu Duệ run lên, lúc này cô không hề che giấu sự đau thương của mình, con ngươi anh hơi di chuyển.
Một lúc lâu sau, bờ môi mỏng của anh khẽ chạm vào khóe môi cô, anh nhắm mắt lại, giọng nói vừa nhẹ, vừa trầm ấm: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta làm lành đi. ”
Thanh âm anh lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo sự trầm thấp, từ tính, như là tiếng chuông đồng ở miếu cổ sâu trong núi vang lên. Một gõ liền gõ thẳng vào lòng người. Cố Hiểu Thần giật mình, con ngươi của cô như phản chiếu một ánh sáng khác.
Bên môi cô là hơi thở của anh, nó khiến cô bị vây hãm trong đó, cũng khiến cô đau lòng.
Cô hơi nghiêng đầu, đôi môi anh vừa mỏng vừa lạnh đang ở khóe môi cô bỗng di chuyển tới sườn mặt của cô, lưu lại nơi đó một cảm giác chấn động lòng người.
Bàn tay cô đang giơ lên chạm vào khuôn mặt anh bỗng thả xuống, cô hơi nhắm mắt lại: “ Buông tôi xuống đi. ”
Cảnh tượng vừa rồi, cô còn tưởng mình đang nằm mơ.
Bởi vì chỉ khi ở trong mơ, anh mới có thể ôm cô, mới có thể nhìn cô như vậy, cũng mới có thể hôn cô.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Liễu Duệ vẫn không để cô xuống, anh cứ thế ôm cô đi vào trong thang máy. Đợi tới khi trông sắc mặt cô ổn hơn cũng là lúc cửa thang máy đóng lại, khi đó, anh mới buông cô xuống.
Cô vừa đứng vững, anh lập tức đem cô ép sát vào trong một góc thang máy. Hai tay anh chống ở hai bên, thu hẹp không gian của cô lại. Anh cúi đầu, gắt gao nhìn thẳng vào mắt cô, mày rậm nhíu lại.
Hơi thở bá đạo của anh vây kín lấy cô, Cố Hiểu Thần theo bản năng quay mặc đi chỗ khác, cô tránh tiếp xúc ánh mắt với người đang tức giận kia.
Lúc này, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên ắng, anh mở miệng: “ Em trốn cái gì? ”
Trốn?
Cô âm thầm cắn cắn môi.
Nếu như trốn tránh có thể khiến bản thân mình không đau lòng thì cô tình nguyện đi tới chân trời góc bể, đi tới sông cạn núi mòn để trốn anh. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy? Ngay cả những lúc cô không muốn nghĩ tới anh nữa cô đã mất hết sức lực rồi, cô nào còn sức đâu mà đi trốn?
Im lặng một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “ Chúng ta… ” Nói được hai từ, những từ phía sau như nghẹn trong cổ họng, cô gắng gượng một chút sức lực cuối cùng, cô khép mắt lại, giọng nói nhẹ tênh: “ Chúng ta đã chia tay rồi. ”
Đúng vậy, chúng ta đã chia tay.
Tới khi cô mở mắt ra, trong ánh mắt cô như phủ thêm một tầng băng tuyết, lúc nhìn anh, ánh mắt cô đã chẳng còn chút tình cảm nào, cô lạnh nhạt bổ sung: “ Vào năm năm trước. ”
Chúng ta đã chia tay, vào năm năm trước.
Cố Hiểu Thần, em định cứ như này mà nói chuyện với anh sao?
Liễu Duệ căng thẳng, anh nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần, đột nhiên cười lạnh: “ Chia tay? Cố Hiểu Thần, ai đồng ý chia tay với em? ” Anh không đồng ý, từ trước tới nay anh không đồng ý việc cô tự mình tuyên bố chia tay như vậy!
Ai đồng ý? Anh vẫn như thế, chẳng ai có thể bì nổi.
Cố Hiểu Thần cười một cách mỉa mai, sự lạnh lẽo trong ánh mắt dần dần biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh khó hiểu: “ Tôi nói rồi, nếu lúc đó anh không tới thì chúng ta chia tay. ”
Sắc mặt Liễu Duệ lạnh lùng. Đột nhiên, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, anh kéo cô về phía trước, muốn ghìm chặt cô trong lồng ngực mình. Cô bị anh kéo về phía trước một cách bất ngờ, không kịp chuẩn bị, nhưng cô nhanh chóng muốn tránh né. Sự tránh né của cô làm sao thoát khỏi mắt anh, anh nhanh tay hơn, nhanh chóng áp cô vào một bên thang máy, một tay anh giữ lấy cằm cô, khiến cho cô không thể động đậy. Anh cúi xuống, hôn, hành động rất dứt khoát, cứ thế mà dây dưa bên môi cô.
Cố Hiểu Thần giãy dụa, đưa tay muốn đẩy anh nhưng anh càng áp sát lại. Bờ môi mỏng của anh chẳng kiêng nể gì nữa. Tay anh giữ chặt cằm cô, hơi dùng sức, anh nhanh chóng cạy mở được đôi môi cô, đưa đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong. Nhưng đúng lúc đó thì cô hung hăng cắn vào lưỡi anh một cái. Bị đau, anh lùi lại phía sau, đầu lông mày cũng nhíu chặt lại, anh nhìn cô.
Hai mắt Cố Hiểu Thần tràn đầy sự tức giận, cô trừng mắt nhìn anh, không hề chớp mắt.
Nhìn một lúc cô mới thu hồi ánh mắt, cô gạt tay anh đang nắm lấy cằm cô ra, cửa thang máy vừa mở ra cô đã chạy ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng của Liễu Duệ thay đổi, anh nhanh chóng đuổi theo cô. Anh giữ chặt lấy cổ tay cô từ phía sau, Cố Hiểu Thần đang muốn giằng tay ra thì anh bất ngờ buông tay, làm hại cô lập tức ngã xuống đất. Ngã xuống đất làm phần da ở cánh tay và đầu gối của cô bị xước, cô khẽ kêu đau một tiếng.