Tường Thành Không Cô Độc

chương 5: kiềm lư kỹ cùng(1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cải Trắng

()Kiềm lư kỹ cùng: Ví một người chỉ có chút khả năng kém cỏi, nay đã dùng hết.

‘Tỉnh mộng’

Trên bầu trời xanh ngắt có mấy đám mây trắng nhẹ nhàng trôi lững lờ, một buổi chiều hoàng hôn muộn. Những ngọn đèn dầu từ những căn nhà trong thôn sáng lên, tạo nên một ánh sáng dịu nhẹ trong khung cảnh nông thôn yên ả. Cố Hiểu Thần đưa tay lên, cô muốn dùng bàn tay mình tóm lấy ánh trăng trên trời, đáng tiếc, không thể chạm vào.

Diệp Đồng bưng một đĩa thanh long đã cắt ra, gọi cô một tiếng: “ Hiểu Thần. ”

Cố Hiểu Thần nghiêng đầu, cô hơi nở nụ cười với Diệp Đồng.

“ Ăn chút đi. ” Diệp Đồng mang đĩa đựng hoa quả lên.

Cố Hiểu Thần rũ mi, cô cầm một miếng thanh long lên ăn, một lúc lâu sau mới nói: “ Hôm nay là sinh nhật Ly Thu nhỉ? ”

Diệp Đồng nhếch miệng, nở một nụ cười buồn: “ Đứa bé kia thật khổ, Lăng Lan đi rồi, chúng ta lại chỉ nhớ hôm đó là ngày giỗ của Lăng Lan, không nhớ ra hôm đấy cũng là sinh nhật Ly Thu. ”

Đúng là để con bé chịu khổ rồi.

Cố Hiểu Thần chớp chớp mắt, bỗng nhiên cô cúi đầu.

Sợ là đứa bé kia cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật mình đâu.

Im lặng một lúc lâu, xong Cố Hiểu Thần nói: “ Ly Thu nằm viện. ”

Sắc mặt Diệp Đồng trở nên căng thẳng, lo lắng hỏi: “ Sao lại nằm viện? Có bệnh gì sao? ”

Cố Hiểu Thần vội nói: “ Không có bệnh gì đâu, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi. Ở đó đã có sư huynh chăm sóc, không còn gì đáng lo. ”

Diệp Đồng cũng an tâm hơn: “ Có Cựu Mạch chăm sóc, mợ yên tâm rồi. ”

“ Mợ và cậu có muốn tới Bắc Kinh thăm Ly Thu không? ” Cố Hiểu Thần hỏi.

Diệp Đồng cúi đầu, thở dài một hơi: “ Hay là thôi đi. ”

Cố Hiểu Thần lại ăn thêm một miếng thanh long, cô cũng cúi thấp đầu xuống.

Ôn Lăng Lan qua đời, đây là vết thương trong lòng Ôn Viễn Chí, không cách nào xóa bỏ. Ông muốn đem Ly Thu về nhà họ Ôn nuôi nấng, nhưng Tu Triệt không đồng ý, ngang bướng muốn tự bản thân mình nuôi Ly Thu.

Quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tu trở nên rất căng thẳng, đó là bởi vì Ôn Lăng Lan ngang ngạnh muốn gả về phương Bắc và kiên quyết muốn sinh con. Sau đó còn có Tu Triệt nháo loạn nữa. Quan hệ giữa hai nhà càng trở nên giống bức tường Berlin() năm đó.

()Bức tường Berlin: Sự kiện đã chia nước Đức thành hai nước đó là Đông Đức và Tây Đức. Một nước theo phe tư bản chủ nghĩa (Tây Đức) và một nước theo phe xã hội chủ nghĩa (Đông Đức), tại Berlin đã cho xây dựng bức tường ngăn cách hai nước. Cho tới năm , bức tường Berlin sụp đổ chỉ trong một đêm, hai nước Đức ký hiệp định Hensinki. Hai nước Đức chính thức hợp thành một vào //, sau gần một năm khi bức tường Berlin sụp đổ, trở thành Cộng hòa Liên bang Đức ngày nay.

Ly Thu dần dần lớn lên, khuôn mặt bé càng lúc càng giống Ôn Lăng Lan thời niên thiếu, nó khiến cho Ôn Viễn Chí có một lần nhận nhầm, ông kéo tay Ly Thu nhưng lại gọi tên ‘Lăng Lan’ Ông nhiều lúc hay tức cảnh sinh tình, đau khổ không thôi. Từ trước tới nay, Tu Triệt không để Tu Ly Thu tiếp xúc quá nhiều với người của nhà họ Ôn, sau khi biết được chuyện này, hắn càng không muốn để Ly Thu tiếp xúc với người nhà họ Ôn. Dần Dần, Ly Thu cũng chẳng được tới nhà họ Ôn nữa.

Ngày cô trở về Bắc Kinh, Diệp Đồng lái xe đưa Cố Hiểu Thần tới sân bay thành phố. Trước khi đi, Diệp Đồng còn dặn dò cô: “ Ly Thu giờ đây là một đứa bé không bố không mẹ, cháu và Cựu Mạch hãy chịu khó chăm sóc nó một chút. ”

Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn Diệp Đồng, có lẽ trong lòng cô ta không thể buông xuống được chuyện của Ly Thu. Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý.

Mắt nhìn thấy Cố Hiểu Thần đẩy vali hành lý đi vào trong sân bay, Diệp Đồng vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô ta tiến lên giữ chặt tay cô, lại dặn dò thêm vài câu: “ Tuy ông ngoại cháu cứ nhìn Ly Thu là lại đau lòng nhưng ông ngoại vẫn luôn nhớ tới đứa bé đó. Nếu Ly Thu xuất viện, cháu hãy gọi điện thoại báo cho ông một tiếng, để ông yên tâm. ”

Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Mợ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Ly Thu. ”

Diệp Đồng nhắm mắt lại, gật đầu một cách nặng nề. Như là nhớ ra cái gì đó, cô ta lại mở to mắt ra: “ Ly Thu làm phẫu thuật, vậy Tu Diệp đã trở về chưa? ”

Nghe vậy, Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn xuống: “ Cô ấy không về, có công việc kéo chân nên không về được. ”

Diệp Đồng buông cánh tay Cố Hiểu Thần ra, ánh mắt hiện lên tia u ám: “ Cựu Mạch hẳn là rất tức giận nhỉ? ”

“ Cũng ổn ạ. ” Cố Hiểu Thần trả lời lấp lửng.

Trong lòng Diệp Đồng sớm đã hiểu rõ, em trai mình là người như thế nào, chẳng lẽ Diệp Đồng còn không hiểu: “ Sao mà ổn được, từ nhỏ tính tình của nó đã bướng bỉnh, Tu Diệp lại vài năm không trở về rồi, có khi giờ nó đang một bụng tức giận. ”

“ Năm đó, anh rể họ qua đời, Tu Diệp cảm thấy tự trách liền mang Ly Thu theo mình tới Thiên Tân. Nói đi là đi ba năm liên tiếp, sư huynh đương nhiên sẽ tức giận, nhưng anh ấy không tức giận bởi vì Tu Diệp định một đi không trở lại, mà anh ấy tức vì cô ấy cứ mãi sống trong sự tự trách, không chịu thoát ra. ”

Diệp Đồng nhếch môi cười, vẻ mặt cô ta nhìn vô cùng chua xót: “ Nhà họ Ôn đời này đúng là tạo nghiệt rồi, một đứa bé nhỏ như thế cũng để nó phải chịu khổ. ” Nói đoạn, ánh mắt đầy đau khổ của Diệp Đồng nhìn thẳng vào Cố Hiểu Thần, cô ta nói: “ Cả cháu nữa, chỉ có vài năm như vậy thôi, sao cháu không thể bỏ được cậu ta? ”

Nụ cười của Cố Hiểu Thần trở nên cứng đờ, cô nhanh chóng tránh khỏi đề tài này mà không để lộ chút dấu vết nào: “ Mợ, cháu phải vào cửa kiểm tra an ninh rồi. ” Nói xong, cô xoay người bước nhanh. Chính trong giây phút này, sự tươi cười của cô đã biến mất.

Đúng vậy, qua đã vài năm rồi, tại sao cô vẫn không buông bỏ được anh đây?

Đã từng yêu một người đậm sâu, dùng hết sức lực cả đời người của mình, sao có thể nói buông là buông?

Lúc đứng xếp hàng ở cửa kiểm tra an ninh, cô đã thấy một người mặc trang phục quân nhân đi qua cửa kiểm tra an ninh. Bộ quần áo màu lục đó đập vào mắt cô, con ngươi tối tăm lạnh lẽo của cô đã nhìn thấy nó.

Dần dần, tầm mắt cô trở nên mơ hồ, cả thế giới dường như đã biến thành màu lục, tạo nên một vòng tròn nhỏ, như là đáy mặt nước có rêu xanh mọc lên, đung đưa không ngừng. Đứng nhìn một lúc, cô đã nhìn thấy sườn mặt góc cạnh lạnh lùng mà nghiêm cẩn của Liễu Duệ. Đôi mắt hẹp dài, sâu hun hút của anh luôn nhìn thẳng về phía trước. Ánh mắt của anh giống như ánh sáng nơi chân trời xa xa, đẹp không nói nên lời, cũng sâu không thể lường được.

Triệu Tiền Tiến đã phát hiện ra Cố Hiểu Thần đang đứng đó, hắn cúi người nói với Liễu Duệ: “ Liễu đội, là bác sĩ Cố. ”

Từ ‘Cố’ này đối với Liễu Duệ mà nói, vô cùng nhạy cảm.

Không chút do dự, anh nghiêng đầu nhìn xem, từ trong đám người, anh đã nhìn thấy cô.

Anh hơi đờ người ra, anh mím chặt môi lại. Dừng một lát, anh lại đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, khẽ gật đầu, ý là đang chào cô.

Lịch sự, tất cả đều đúng với chuẩn mực.

Ngũ vị tạp trần() đang đánh nhau loạn xạ trong lòng Cố Hiểu Thần. Tuy rằng lúc trước hai người chia tay nhau không mấy vui vẻ, nhưng khi đứng lẫn trong đám binh lính, anh vẫn gật đầu chào cô trước, nếu cô cứ lơ đi, ngược lại thì giống như cô đang chột dạ.

()Ngũ vị tạp trần: Là năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Ý chỉ sự rối bời trong lòng.

Hơi nhấp nhấp môi, Cố Hiểu Thần cũng khẽ gật đầu lại với anh, xem như đáp lại.

Hành động nhỏ bé này đã bị một đám binh lính nhìn thấy, bọn họ náo loạn, thi nhau liếc mắt sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hiểu Thần, vừa có sự tò mò vừa hơi mập mờ.

Khoảng cách của bọn họ khoảng một thước, bốn mắt giao nhau, có thể nói là mang lại rất nhiều hình ảnh.

Từ ánh mắt của Cố Hiểu Thần, anh có thể nhìn ra sự lạnh lùng của cô, như là cô đang chán nản muốn rời xa mọi thứ, nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng anh lại hơi nặng nề.

Rốt cuộc là chuyện gì đã cướp đi sự vui vẻ của cô? Là cái gì đã mài giũa cô, để cô trở nên lạnh nhạt như ngày hôm nay?

Trước kia, cô hoạt bát đáng yêu, năng lượng thanh xuân luôn tràn ngập, không lúc nào là thấy cô không vui vẻ. Nhưng giờ đây, nhìn cô giống như một con rối gỗ, vừa không có thất tình lục dục() vừa không có hỉ nộ ái ố()

()Thất tình lục dục: ‘Thất tình’ bao gồm: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn. ‘Lục dục’ là sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Cụm từ này chỉ những trạng thái tình cảm và ham muốn của con người.

()Hỉ nộ ái ố: Mừng, giận, buồn, vui, là những cảm xúc bình thường của con người.

Trên máy bay, khi tiếp viên hàng không mang đồ uống đến, Cố Hiểu Thần đã gọi một cốc café, cô muốn duy trì sự tỉnh táo. Uống được mấy ngụm cô cảm thấy khó chịu, muốn đi vệ sinh. Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thấy mấy cô tiếp viên hàng không đứng ở gần đó đang tán chuyện với nhau, bàn luận về một đám người mặc trang phục quân nhân.

Ánh mắt cô hơi liếc qua đó, lẫn trong đám người tìm được một bóng hình quen thuộc. Dưới ánh sáng, khuôn mặt anh như một bức tranh u buồn tối tăm, không có sống mũi cao thẳng, không có đôi mắt đen nhánh, chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng, lại còn u ám.

Chỉ thế thôi, nhưng nó đã làm cô hoảng hốt.

Đợi tới lúc cô hoàn hồn, ánh mắt của anh đã nhìn về phía này. Xuyên qua đám người, anh nhìn thẳng vào ánh mắt cô. Rồi, trong chớp mắt, anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, làm như giây trước anh không hề nhìn ra chỗ cô.

Cố Hiểu Thần nghe tiếp viên hàng không nói cô nên về chỗ mình ngồi và thắt chặt dây an toàn. Có thể là do trong thời gian này cô làm phẫu thuật quá nhiều, rồi ngày giỗ của Ôn Lăng Lan cũng vừa qua, cô đã tiêu hao nhiều sức lực, cho nên hiện tại đầu óc cô có chút choáng váng. Cô nói với tiếp viên hàng không mang tới cho mình cái chăn, sau đó cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chuông vang lên, báo hiệu đã tới giờ tan học. Trên bục giảng, cô giáo nói tan học, vậy là chương trình học buổi sáng đã kết thúc. Có rất nhiều bạn học ở phía sau đã đi tới nhà ăn, bụng của bọn họ đang réo vang lên kêu đói, cũng có mấy bạn học lười biếng nằm lại ở lớp học.

Mà Cố Hiểu Thần cũng là một trong số những người đó.

Thu dọn sách vở xong, Lận Yên và Sa Khinh Vũ bên lớp A đã tới cửa lớp học của cô, gọi: “ Hiểu Thần…”

Từ sau một đống sách vở, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, cô trông thấy Lận Yên và Sa Khinh Vũ, cô cười một cái, coi như là chào hỏi.

Lận Yên đi vào lớp, cô ấy đi tới trước bàn Mục Hoằng Dịch, phải chuẩn bị tâm lý mất một lúc cô ấy mới có thể mở miệng: “ Đi, đi ăn cơm thôi. ”

Mục Hoằng Dịch lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái, không đáp lời, hắn đi lướt qua Lận Yên, đi ra khỏi lớp học.

Hình ảnh đó lọt vào trong mắt Lận Yên, cô ấy tức giận hừ hai tiếng đầy bất mãn: “ Xấu xa. ”

Sa Khinh Vũ thở dài một hơi, lắc đầu. Không biết gần đây quan hệ giữa Lận Yên và Mục Hoằng Dịch xảy ra chuyện gì, cả ngày hai người đó cứ như lấy trứng chọi đá, không phải cậu làm tôi sặc thì tôi làm cậu nghẹn chết.

Lấy lại sĩ khí, Lận Yên lại chạy tới cuối hàng, tay cô ấy chống lên một chồng sách, cười tủm tỉm mà gọi Liễu Duệ: “ Duệ ca!! ”

“ Ừm. ” Liễu Duệ đáp trả lại một tiếng đầy lười biếng, anh lấy từ trong ngăn bàn ra cơm hộp. Đột nhiên, anh liếc mắt nhìn Lận Yên, nói một câu với ý nghĩa sâu xa: “ Gần đây cậu rất chăm chạy tới lớp tôi. ”

“ Thế á? ” Lận Yên chớp chớp mắt: “ Không phải từ trước tới giờ vẫn vậy sao? ”

Trong lòng mọi người đã hiểu rõ, Liễu Duệ cũng không chọc thủng tâm tư của Lận Yên. Anh hơi cong môi lên, nụ cười này có chút quỷ dị.

Nhìn thấy biểu cảm đó của anh, đột nhiên Lận Yên cảm thấy mình trở nên nhút nhát, cô ấy chọn chuồn đi trước.

Khi mọi người đi tới nhà ăn, hàng người đang chờ cơm chỉ còn lại ít người, chủ yếu là do bọn họ xuống muộn.

Giữa cả một biển người mênh mông, Lận Yên đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Mục Hoằng Dịch. Cô ấy vội chạy tới, đi theo phía sau Mục Hoằng Dịch. Mới vừa đứng xong, lại cảm thấy chưa hợp lý, cô ấy xoay người kéo Sa Khinh Vũ tới bên cạnh mình, để Sa Khinh Vũ đi theo phía sau. Sau đó, cô ấy còn tiện tay đẩy Cố Hiểu Thần về phía Liễu Duệ đang đứng, rồi còn chớp mắt nhìn cô với vẻ mặt vô cùng ái muội: “ Bên đó có trứng xào cà chua mà cậu thích ăn đấy. ”

Sa Khinh Vũ nghe vậy cũng đưa mắt nhìn qua bên đó. Tìm hai ba lần liền cũng không thấy món trứng xào cà chua trong truyền thuyết, cười lạnh một tiếng: “ Mắt cậu có vấn đề rồi à? Cà chua đâu? Trứng gà đâu? ”

Lận Yên bất mãn, cô xoay người trừng mắt nhìn Sa Khinh Vũ, kẻ không biết thức thời một cái: “ Mắt cậu mới có vấn đề ý, màu đỏ đó chính là cà chua, còn cái màu vàng kia chính là trứng gà. ”

Khóe miệng Sa Khinh Vũ giật giật, cô nhìn chằm chằm vào cà rốt có màu đỏ cam và màu vàng của bắp ngô, trong lòng âm thầm giơ ngón cái lên: “ Chuyện cười của cậu đúng là rất tiến bộ đấy. ”

Lận Yên đưa tay đánh Sa Khinh Vũ một cái cho đỡ chướng mắt. Khi tầm mắt cô ấy nhìn thẳng vào Cố Hiểu Thần, khuôn mặt đang biểu hiện vẻ không vui bỗng biến thành ý cười xấu xa, cô ấy nói với Cố Hiểu Thần: “ Đừng nghe lời Khinh Vũ, cậu ấy gần đây mải mê đọc tiểu thuyết quá, thị lực không tốt. ”

Dứt lời, bỗng Liễu Duệ liếc mắt nhìn qua đây, nhìn thẳng vào kẻ đang không an phận nãy giờ, Lận Yên. Ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Lận Yên bỗng cảm thấy hơi sợ, cô ấy cười một cái, sau đó nghiêm chỉnh đứng xếp hàng.

Thấy vậy, Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn. Lận Yên có bản lĩnh bắt nạt Sa Khinh Vũ, nhưng tới lượt Liễu Duệ thì cô ấy lại không có can đảm cãi lại?

Trong lòng Lận Yên âm thầm tính toán, chuyện này thể hiện rất rõ đấy.

Sa Khinh Vũ bưng khay cơm, thở dài, lắc đầu một cái đầy bất đắc dĩ.

Lận Yên nhanh chóng lấy được cơm. Lúc Mục Hoằng Dịch bưng khay cơm đi, Lận Yên đã ồn ào thúc giục hắn kiếm chỗ nào còn trống thêm bốn vị trí nữa. Sau đó, cô ấy gấp gáp tới nỗi giục dì làm bếp nhanh chóng lấy cơm cho cô ấy. Lấy được cơm, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đã nhanh chóng thoát ra khỏi dòng người, bắt đầu đi tìm Mục Hoằng Dịch.

Cố Hiểu Thần là người cuối cùng lấy được cơm, lấy xong, cô quay ra đã thấy Lận Yên ở một chỗ đằng xa đưa tay vẫy vẫy cô: “ Hiểu Thần, chỗ này! ”

Cố Hiểu Thần đi tới.

Lận Yên chỉ chỉ vào chỗ ngồi còn trống, chỗ ngồi đó đối diện với Liễu Duệ, đây là chỗ ngồi Lận Yên để dành cho Cố Hiểu Thần: “ Ngồi ở đây. ”

Ánh mắt của Cố Hiểu Thần có chút mất tự nhiên nhìn Liễu Duệ đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chột dạ, nhưng cô vẫn ngồi xuống.

Ăn được hai miếng cơm, bỗng Lận Yên nghiêng người qua chỗ cô, thấp giọng nói thầm bên tai Cố Hiểu Thần, giọng nói vô cùng đắc ý: “ Thấy tớ đối xử với cậu tốt không? ”

Tay đang gắp đồ ăn của Cố Hiểu Thần dừng lại, cô đưa mắt nhìn Lận Yên, bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Cái này không thể dùng từ ‘tốt’ hình dung được, phải dùng cụm từ ‘thụ sủng nhược kinh’() để hình dung mới đúng. Lận Yên còn có thể làm càn tới mức này sao?

()Thụ sủng nhược kinh: Được thương yêu mà lo sợ.

Sa Khinh Vũ cảm thấy không nhìn nổi nữa, cô gõ gõ vào hộp cơm của Lận Yên, nói với giọng không kiên nhẫn, thúc giục: “ Ăn nhanh lên, ăn xong còn ngủ trưa nữa. ”

Lận Yên đưa nhìn Sa Khinh Vũ với vẻ khinh bỉ: “ Ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ. Không hổ danh là người thuộc giống loài heo. ”

Sa Khinh Vũ nhịn, cô nhịn không cho mình xúc động đứng lên đánh Lận Yên một cái, cô nghiến răng nghiến lợi mà nói: “ Đừng nói lời vô nghĩa, ăn nhanh lên. ”

Lận Yên bĩu môi, ăn thì ăn.

Thiếu Lận Yên pha trò cười, không khí ở đây lập tức trở nên nặng nề.

Cố Hiểu Thần lấy một miếng thịt sườn đưa tới bên miệng, cô vừa ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp đôi mắt như chứa hàng vạn vì sao của Liễu Duệ.

Đột nhiên, trái tim rung động.

Liễu Duệ ăn cơm một cách vô cùng ung dung. Thấy ánh mắt cô nhìn qua đây, anh hơi rũ mi xuống. Trong mắt của Cố Hiểu Thần, cô có thể nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên, trông cười như không cười.

Khóe miệng Cố Hiểu Thần cứng đờ, lúc nãy, khi khóe môi anh hơi cong lên, trông như là anh đang ngang nhiên cười nhạo chút tâm tư nhỏ của cô.

Hôm sau, trong tiết toán.

Nghe mọi người đồn nhau rằng, chủ nhiệm lớp A chính là Duyệt Tuyệt Sư Thái(), không nói tới việc cô giáo đã tuổi mà chưa kết hôn, cứ nói việc khi đi học, ai mà nghe thấy tên cô ta đã sợ vỡ mật rồi.

()Duyệt Tuyệt Sư Thái: Là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung.

Diệt Tuyệt đứng ở trên bục giảng, một tay cầm phấn, một tay cầm sách, cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua một lượt học sinh ở dưới lớp. Ở bên dưới không một ai dám làm việc riêng, cũng chẳng ai dám đi vào cõi thần tiên. Tay cô ta dùng phấn viết bảng, ở giây tiếp theo đã để phấn xuống, tạo nên tiếng vang khá mạnh, nó làm người đang mơ màng cũng phải tỉnh táo tức khắc.

Sau lần nói chuyện trước, Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút sợ Diệt Tuyệt. Không phải là do cô sợ sự dịu dàng tới ‘quỷ dị’ của cô giáo, mà là…Cố Hiểu Thần hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Diệt Tuyệt. Cô thở dài, thật ra mà nói, bản thân cô cũng không thể nói chính xác được nguyên nhân, dù sao thì cô cũng rất sợ cô giáo.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của cô, giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng của Diệt Tuyệt đã vang lên, vẫn làm người khác sởn tóc gáy như trước: “ Cố Hiểu Thần, em lên làm đề được viết trên bảng đi. ”

Dưới cái nhìn đầy ‘dịu dàng’ của Diệt Tuyệt, Cố Hiểu Thần cảm thấy da đầu mình tê dại, cô bước lên bục giảng.

Là một đề bài về hàm số, câu này yêu cầu nắm chắc kiến thức về trị số và định nghĩa của hàm số. Đối với cô mà nói, đề bài này rất dễ.

Có lẽ, bởi vì đây là tiết học của Diệt Tuyệt nên bầu không khí trong lớp vô cùng yên tĩnh. Các bạn học sinh phía dưới đều cúi đầu xuống giải đề, không ai dám xôn xao bàn luận. Cố Hiểu Thần cầm lên viên phấn màu đỏ, cô bắt đầu viết lên bảng đen. Trong lớp học yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng phấn viết lên bảng đen.

Liễu Duệ ngồi ở cuối cùng đã sớm giải đề xong, giờ anh đang xoay xoay đầu bút bi một cách tẻ nhạt. Anh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn mấy chồng sách ở bên trên, rồi ánh mắt anh lại dừng trên bóng dáng nghiêm túc của ai đó đang đứng trên bảng để giải đề.

Trong vòng mười giây, Cố Hiểu Thần xoay người ném phấn vào hộp đựng phấn, rồi cô còn phủi đi bụi phấn trên tay theo quán tính. Sau đó, cô từ từ bước về chỗ ngồi.

Những bước giải đề được ghi ra, tất cả, đều thu vào tầm mắt của Liễu Duệ.

Anh nhìn tới đáp án cuối cùng, giống hệt như kết quả anh cho ra.

Đây là một đạo hàm tương đối khó trong đề, trong thời gian ngắn cô có thể giải được nó, xem như là khá nhanh rồi.

Ánh mắt ‘dịu dàng’ của Diệt Tuyệt nhìn lướt qua những bước giải đề của Cố Hiểu Thần, cuối cùng Diệt Tuyệt cũng gật đầu hài lòng.

Cố Hiểu Thần vừa trở về chỗ ngồi thấy thế, cô khẽ thở phào một hơi.

Thứ ngăn cách giữa cô và Diệt Tuyệt coi như đã được cởi bỏ.

Quả nhiên, thầy cô giáo luôn luôn thích những học sinh có thành tích học tập tốt.

Truyện Chữ Hay