Tương Quý Phi Truyện

chương 46: lục vương phủ có thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Việc quyết định đổi nơi nhậm chức này qua tầm nửa tháng, Triệu gia tam công tử Triệu Thành Kiệt hồi kinh. Vốn Triệu Quốc công và Triệu phu nhân tính toán hân ngoại nhậm về sẽ cho hắn chọn một mối hôn sự vừa lòng. Thế nào mười ngày trước lại bị Ngự sử đài tham tấu, thay đổi địa phương ngoại nhậm nên thời gian lại bị kéo dài. Triệu quốc công liền túnh toán định ra hôn sự cho nhi tử, đợi hắn về đủ thời gian thì thành thân luôn. Nếu có thể thì cho con dâu theo hắn đi ngoại nhậm càng tốt.

Nhưng việc này nghĩ thì dễ làm thì khó. Triệu gia để ý nhưng mấy nhà không đáp ứng. Đùa giỡn cái gì, ai lại muốn khuê nữ nhà mình theo hắn đi ngoại nhậm ba năm ở cái nơi cằn cỗi như Lục Thành kia chứ. Đã vậy chuyện hôm trước Triệu quốc công hiên ngang xin chỉ trên triều còn bị không ít người trong lòng ghi hận đây.

Vì thế Triệu quốc công cùng phu nhân chỉ có thể bỏ gần cầu xa, không thể cưới ngang tầm thì hạ xuống kém nhà họ một ít, cũng không ở Lâm An thành. Triệu phu nhân dù trong lòng nhiều bất mãn nhưng trên triều đình ai chẳng kà người tinh ranh. Thấy Triệu quốc công xúi quẩy như vậy cũng không ai lại đi theo cùng lãnh.

Rốt cuộc đợi Triệu Thành Kiệt trở về nghe tin phụ mẫu đang ra sức tìm mối hôn sự cho hắn thì vô cùng bất mãn. Đùa cái gì chứ? Bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt đầy ra đấy. Dựa vào cái gì muốn hắn thành thân sớm như vậy?

Vì thế mới trở về ngày hôm sau hắn đã đi tìm bằng hữu ra ngoài uống rượu giải sầu.

Triệu Thành Kiệt này trước đây là cùng Phong tấn Hầu phủ tiểu tử thanh danh đều có chút liều mạng. Chỉ có điều tiểu tử nhà Phong tấn Hầu là đi đường khôi hài, còb hắn lại đi con đường hung tàn.

Khi mà Phong tấn Hầu phủ tiểu tử còn đang lăn lộn chật vật với mấy tiểu thiếp ở sau viện thì hắn lại đang cùng bằng hữu tầm xàm của mình đi cướp đoạt cô nương nhà người ta về làm tiểu thiếp, đã vậy còn đối xử không hề tử tế.

Tiền công tử xót mỹ nhân, xuất bạc để các nàng tự nguyện theo mình, thế nên mới có chuyện ngồi chầu chực ở thanh quan phường. Nhưng Triệu tiểu tử này lại thuộc kiểu “gia đã coi trọng thì ngươi phải đi cùng gia”, không đi liền cưỡng ép phải đi.

Đây cũng là lí do chính mà Triệu quốc công muốn đưa hắn đi ngoại nhậm. Nhưng chẳng thể ngờ thời gian ngoại nhậm, hắn không có gì là làm càn nhất mà chỉ là có càng ngày càn làm càn hơn mà thôi.

Triệu Thành Kiệt vừa về, đám bằng hữu liền muốn dẫn hắn đi chơi một chuyến cho thật đã. Uống rượu xong thì tất nhiên là đến thanh lâu. Có điều hiện tại đang phổ biến là thanh quan phường với tên tuổi nổi danh Thích công tử. Thế là bốn năm người dẫn theo người hầu đi đến thanh quan phường.

Lúc mỡi đến Triệu Thành Kiệt chẳng hề có hứng thú, hắn không thích nam nhân. Có điều nể mấy bằng hữu nhiệt tình lôi kéo. Nhưng cho đến khi nghe thanh âm diễn tấu của Thích công tử thì hắn liền bị thu hút, ánh mắt vội tập trung nhìn lên đài.

Sở dĩ nói nam nhân lớn lên quá xinh đẹp quả thật là một tội ác chẳng sai.

Mấy bằng hữu xung quanh thấy ánh mắt hắn như thế liền biết ý sai người đi truyền lời đến lão vản thanh qyan phường, muốn bao vị Thích công tử kia suốt đêm nay.Lão bản đáp ứng nhưng chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Đây đã là luật lệ. Chẳng lẽ bồi tán gẫu cả đêm sao?

Nhưng Triệu Thành Kiệt không biết là say sượu hồ đồ hay là không để ý đến luật lệ kia. Vào phòng mới một nén nhang đã không còn kiên nhẫn nói chuyện nghe đàn, tay liền kéo người kia qua động thủ.

Thích công tử tất nhiên không đáp ứng. Triệu Thành Kiệt tính tình có chút bạo ngược, liền tát một cái khiến Thích công tử ngã lăn ra giường. Tính toán đến cái bá vương ngạnh thượng cung.

cưỡng bức

Bên ngoại lão bản nghe tiếng nóng nảy, sai thủ hạ chạy xuống lầu, vừa vặn để cho Tiền thiếu gia đến thăm mỹ nhân biết chuyện.

Tiền Hạo Nhân lập tức xông lên lầu, đẩy lão bản ra, đá cửa xông vào. Thấy Thích công tử sưng nửa mặt, biểu tình vạn phần không tình nguyện đang bị Triệu Thành Kiệt áp bên trên người thì nổi giận. Có người không biết coi trọng mỹ nhân như vậy sao, con tính bá vương ngạnh thượng cung. Lãi tử nạp nhiều bạc như thế, ngươi tính là gì!

Vì thế mọi người liền thấy cảnh Phong tấn Hầu phủ tiểu thiếu gia Tiền Hạo Nhân đau lòng hét một tiếng rồi xông vào đánh nhau với Triệu Thành Kiệt.

Ngày hôm sau, Triệu gia lại bị Ngự sử đài tham tấu.

Tâm sức già nua của Triệu quốc công nhanh chóng bị cày nát.

Mới trở về hai ngày đã nháo ra sự. Dù không phải đại sự nhưng lại vô cùng mất mặt a.

Phong tấn Hầu phủ tiểu tử kia đã sớm nổi tai tiếng ở Lâm An thành, Phong tấn Hầu cũng chẳng thèm quản hắn, hắn lại không làm quan nên Ngự sử đài cũng không hứng thú mà đi tố hắn.

Nhưng nhà mình là không giống a, lại còn nắm trọng trách trong triều, thêm một lần tham tấu là biết bao người đang chờ để chê cười.

Giờ phút này Triệu Thành Kiệt mặt mũi bầm dập đang quỳ trong từ đường Triệu gia. Triệu quốc công thì sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, Triệu phu nhân có cầu xin cũng vô dụng, chỉ ra ngoài “Đi. . . Nàng không được cầu tình thay cho nó. Để hắn hảo hảo quỳ vài ngày, hảo hảo tỉnh lại xem còn dám đi thanh quan phường, còn dám đánh nhau tranh người với tiểu tử Tiền gia kia không?”

Triệu phu nhân cũng không cầu xin gì, vỗ lưng nhuận khí cho Triệu quốc công. Bên ngoài một quản sự vội vàng đi vào, thấy bọn họ đều ở đây, do dự một chút rồi nói “Lão gia, Lý gia vừa đưa lễ làm mai trả về, nói là... nói là người như thiếu gia nhà chúng ta, Lý gia trèo cao không nổi. “

Triệu quốc công vừa mới bình ổn xuống cỗ khí kia nháy mắt lại nổi lên, trừng mắt nhìn quản sự kia “Gián sát chặt chẽ từ đường cho ta. Từ nay đến trước khi hắn đi Lục Thành không cho bước ra ngoài.”

Mặ kệ người Triệu gia bên trong thái độ thế nào. Người ngoài nghe đều là thấy vui vẻ. Người của tam hoàng tử cũng dám đánh. Triệu gia này quả thật ỷ vào thân phận mà cuồng vọng.

Mà ở trong phủ thái tử, đã mấy ngày rồi thái tử không đến Dao Hoa các, thái tử phi dù muốn nói ra suy nghĩ của mình cũng không thể được.Hôm nay thái tử hồi phủ về trobg Phượng dương các. Không bao lâu sau thái tử phi đã dẫn hai cung nữ theo sau tiến vào.

Tô Khiẻm Dương buông đồ trong tay xuống, không dấu vết che đậy bức thư qua một bên, ngẩng đầu nhìn nàng.

Triệu Nhị sai người bày thức ăn trong hộp ra “Thần thiếp kàm chút điểm tâm điện gạ thích. Ngài đã nhiều ngày vất vả, thiếp múc người chén canh, thừa dịp còn nóng người mau dùng đi.”

Tô Khiêm Dương đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống. Trên bàn bày ba dĩa điểm tâm được làm tinh xảo, còn có phảng phất mùi hương bốc ra từ chén canh.

Triệu Nhị đưa tay vén tay áo còn lại, nhấc nắp để múc cho hắn một chén. Tô Khiêm Dương thoáng nhìn thấy vết sưng đỏ trên cổ tay nàng ban nãy bị che khuất “Sao lại thế này? “

Triệu Nhị vội che đi, cười nói “Không có gì, là do thiếp lâu rồi không xuống bếp, lúc đôn canh không cẩn thận bị bắn lên thôi.”

Nàng vừa buông bát canh xuống, Tô Khiêm Dương liền kéo tay nàng qua nhấc ống tay áo lên xem. Trên tay có nhiều vết đỏ nhỏ, còn có chỗ bị phỏng rộp lên. Trên làn da trắng muốt nhìn vô cùng nổi bật.

Tô Khiêm Dương nhìn bát dĩa trên bàn, tâm tình muốn ăn vơi đi một nửa, trầm giọng nói “Loại chuyện này giao cho bên phòng bếp là được. Nàng không cần phải tự mình làm.”

Triệu Nhị trên mặt có chút ủy khuất “Điện hạ nhiều ngày rồi không đến Dao Hoa các. Thiếp muốn đi thăm ngài nên nghĩ làm gì đó mà ngài thích ăn mang đến.”

Hai người trong lòng đều biết rõ là vì chuyện gì. Tô Khiêm Dương nhìn mấy món điểm tâm trên bàn, cuối cùng nhấc một miếng nếm thử. Vẫn là hương vị này, là hương vị nàng đã làm cho hắn vào thời gian mới đại hôn.

“Điện hạ” Triệu Nhị ngồi xuống đối diện hắn, gọi nhẹ một tiếng.

Tô Khiêm Dương buông thìa. Trong lòng Triệu Nhị có chút hoảng, thấy hắn nhìn mình thì nước mắt không kìm được nữa cứ thế tuôn trào ra.

Khóc, không đợi Tô Khiêm Dương nói gì, nàng lập tức quỳ xuông “Điện hạ, có gì ngài cứ trực tiếp nói với thiếp. Chứ cứ như vầy cả thể xác và tinh thần thiếp đều như bị giày xéo rất khó chịu.”

Rất lâu sau, Tô Khiêm Dương đứng dậy bước đến nâng nàng lên “Khóc cái gì.”

“Thiếp biết tiểu đệ mình không hiểu chuyện, làm ra những chuyện này. Nhưng gia phụ xem ra cũng đã hảo hảo quản giáo hắn rồi.“. Trong lòng Triệu Nhị là vô cùng ủy khuất. Tiểu đệ ở ngoài gây sự làm bên này thái tử đối với nàng có thái độ, nàng cũng không ngờ tới a. Mấy ngày nay thaia tử không đến nàng có chút hốt hoảng, muốn mượn danh hài tử nhưng lại sợ thái tử không vui nên bèn làm chút gì hắn thích ăn mang đến, nhưng cũng chẳng thể lấy lòng hắn.

“Chuyện này với nàng không có liên quan.” Tô Khiêm Dương để nàng ngồi xuống ghế, tay đặt lên vai nàng, giọng nói mang theo chút thấu hiểu “Chuyện tiểu đệ nàng phụ hoàng cũng đã có quyết định, nàng không cần nói thêm gì đâu.”

Tô Khiêm Dương nhìn nàng hốc mắt ửng đỏ, thái độ nhu hòa một ít “Mấy ngày nay nghĩ nàng cũng phiền lòng, trong triệu sự vụ lại bận rộn nên bản cung liền không đến.”

Đây là đang giải thích nguyên nhân mấy ngày nay vì sao hắn không tới. Triệu Nhị nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm một chút, lấy lòng “Sáng nay Tuần nhi đến thỉnh an, nói đã mấy ngày rồi chưa được thấy phụ vương a.”

“Ngày mai sẽ đi thăm hắn. “ Tô Khiêm Dương đi về phía bàn làm việc “Nàng trở về nghỉ ngơi sớm, đêm nay bản cung ở lại đây.”

Chuyện này cứ thế trôi qua, đợi đến tháng sáu Triệu Thành Kiệt đi Lục Thành nhậm chức, trong Lâm An thành đề tài này cũng vãn đi.

Sau đợt du ngoạn thưởng hà tháng sáu, Lục vương phủ có tin vui. Đó chính là Lục thế tử phi vào phủ bốm năm năm cuối cùng đã hoài thai.

Đến tháng bảy, Lục vương phủ tiếp tục nhận tin vui thứ hai. Lần này là đến lượt quý thiếp năm ngoái vừa vào phủ, Hứa di nương có thai.

Từ khi Lục thế tử thành hôn đến nay, một lúc lại đến hai cái tin vui khiến cho mấy ngày nay Lục vương phi gặp ai cũng mang thei bộ mặt tươi cười vui vẻ, trong trẻ ra vài phần.

Chuyện Lục vương phủ có thai, bên này phủ thái tử tất nhiên phải đưa quà mừng. Theo thái tử phi làm chủ, bên này Linh Lung các, Thanh Thu đang xin chỉ thị Tương Như Nhân xem coa cần đưa tặng lễ qua Lục vương phủ hay không.

“Đưa, tất nhiên là phải đưa.”

Tương Như Nhân nói ra mấy thứ này nọ.”Chỗ Lục thế tử phi và Hứa di nương đều phải đưa.”

Này ngày mang thai cũng gần nhau, nếu Hứa di nương sinh nhi tử còn Kỳ Tố Như sinh nữ nhi thì thật là thú vị.

Thật ra sớm hơn một tháng hay nửa năm thì đối với Kỳ Tố Như cũng đều là mười phần uy hiếp. Một người vừa vào phủ một năm liền đã có tin vui, còn nàng là gả vào phải đến bốn năm năm mới có.

Mà trong Lục vương phủ lúc này, Kỳ Tố Như một điểm cao hứng cũng không có.

Từ lúc bắt đầu biết có thai, nàng vẫn không thể chắc được đứa nhỏ có phải là của thế tử hay không. Vốn là không muốn lưu lại nhưng nay Hứa di nương kia đã có thai. Nàng dù ban đầu không muốn thì bây giờ cũng rất cần đứa nhỏ này.

Phụ thân bị cách chức quan ở nhà. Muốn Kỳ gia thoát khỏi khốn cảnh này, nàng chỉ có thể sinh ra đích trưởng tử rồi dựa vào đó nói vài lời trước mặt Vương gia và vương phi.

Nghĩ xong, trong lòng Kỳ Tố Như nổi lên hung ác. Nàng sờ sờ cái bụng chưa lộ ra, kiên quyết phải an an ổn ổn sanh hạ đứa nhỏ này.

Ngoài phòng vọng vào thanh âm Lục thế tử đến. Kỳ Tố Như thu lại nét mặt, bày ra vẻ nhu mì đứng lên nhìn người đang bước vào “Thế tử, ngài đến rồi.”

Lục thế tử ấn nàng ngồi trở lại “Mẫu phi nói mấy ngày nay nàng nôn rất dữ. Cũng là ta không đúng, vài ngày bận rộn đều ở ngoài không thể lại xem nàng.”

Kỳ Tố Như dựa vào hắn, lắc đầu “Đó là công sự, chuyện gấp cần làm hơn. Sáng nay thái y đã qua đây nói đứa nhỏ rất tốt, thiếp cũng yên tâm hơn, có khó chịu cũng đáng.”

Thánh thân gần năm năm, lần đầu tiên biết cảm giác sắp làm cha. Tô Khiêm Doanh là vô cùng cao hứng. Nhìn chén thuốc an thai trên bàn thì vuốt bụng nàng “Ngươi phải ngoan ngoãn, đừng làm nương ngươi khó chịu nữa.”

Kỳ Tố Như hờn giận cười trừng mắt “Hắn làm sao mà nghe hiểu chứ!”

Tô Khiêm Doanh cười cười, đỡ nàng đến bên giường “Ta cùng nàng nghỉ ngơi một lát.”

Kỳ Tố Như gật đầu, vừa ngồi xuống giường ngoài phòng đã có nha hoàn vội bước vào bẩm báo “Thế tử, phu nhân. Hứa di nương thân mình không khỏe, bồng nhiên gặp hồng.”

Kỳ Tố Như trong lòng vui vẻ, ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng, đẩy Tô Khiêm Doanh một cái “Thân mình ta không tiện, thế tử ngài nhanh đi xem một chút! “

Tô Khiêm Doanh vội đi qua, Kỳ Tố Như sai một nha hoàn cùng đi qua xem. Đến chạng vạng sau khi thái y xem qua, cũng chỉ có nha hoàn kia trở về, thế tử thì lưu lại bên đó.

Nha hoàn kia dè dặt cẩn trọng nói “Thái y chẩn đoán là mang thai bất ổn, cần tĩnh dưỡng an thai. Hiện tai thì không có việc gì. Thái y còn nói nữ nhân mang thai tâm tình không tốt, thế tử nên ở cạnh nhiều hơn.”

Kỳ Tố Như vốn đang cười nhất thời run sợ. Sở dĩ vì thế mà thái tử liền ở lại đó không quay về đây, thì ra là lấy đứa nhỏ ra làm cớ...

Truyện Chữ Hay