Tiệc đầy tháng ở Bình vương phủ xong, trời dần chuyển lạnh, trong cung tổ chức thu yến ba năm một lần. Người tiến cung rất nhiều. Năm đó lần đầu Tương Như Nhân tiến cung là cũng vào dịp thu yến. Chẳng qua lúc này nàng đã là người ngồi ở phía trên nhìn thế gia tiểu thư phô bày tài hoa.
Nhìn một đám thế gia tiểu thư lần lượt đi lên, Tương Như Nhân xen có chút xuất thần. Mãi cho đến khi Ngụy gia tiểu thư đi lên, đây chính là thái tử phi tương lai, thời gian cứ như trôi về mười bảy năm trước.
Ngụy tiểu thư cũng là tấu một khúc nhạc. Tương Như Nhân nhìn hoàng hậu ngồi trên cùng vẻ mặt hài lòng. Năm đó, bây giờ, có gì khác biệt.
Tương Như Nhân không có tâm trạng xem, đứng dậy xin phép hoàng hậu đi ra ngoài dạo quanh hồ một chút. Đi trên đường lát đá bên hồ, trên mặt hồ đều là hoa đăng, lấm tấm nhiều điểm thật xinh đẹp.
Tử Yên đi cùng nàng.
Đi một đoạn đường không ngắn, khán đài biểu diễn ngày càng xa, tiếng nhạc càng nhỏ dần, xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu.
Tử Yên ở phía sau nhắc nhở “Nương nương, đi thêm chút nữa là đã ra khỏi hoa viên.”
Tương Như Nhân dừng bước ngẩng đầu nhìn, trời tối nên nhìn không rõ “Ra khỏi đây đến bên kia là chỗ nào?
“Nương nương, nơi đó là Thanh Huyền cung.”
Tương Như Nhân quay đầu lại nhìn phía yến tiệc rồi lại nhìn cổng vòm trước mặt. Thì ra Thanh Huyền cung vốn dĩ gần như vậy, chỉ là những năm qua nàng vẫn chưa từng đến nơi đó.
Tương Như Nhân yên lặng nhìn một hồi rồi thở dài “Vậy không đi bên đó nữa” rồi xoay người đi theo lối khác.
Vừa đi được hai bước Tử Yên đã kinh hô “Nương nương, người xem kìa!”
Xoay người lại nhìn thấy vừa rồi còn là một mảng tối đen không nhìn rõ Thanh Huyền cung, bây giờ ửng ửng ánh sáng đỏ.
“Không tốt.” Trong lòng Tương Như Nhân khẽ giật mình. Thanh Huyền cung có thể coi như lãnh cung, sao lại có ánh sáng đỏ như thế, khẳng định là đã xảy ra chuyện. “Nhanh đi phía trước thông báo, Thanh Huyền cung có khả năng bị cháy!“...
Bên phía Tương Như Nhân nhìn ra được ánh sáng đỏ, bên này Thanh Huyền cung sớm đã loạn thành một đoàn. Bởi vì thu yến nên người tiến cung nhiều. Đại bộ phận thị vệ trong cung đều đi ra trông coi cửa cung cùng hoa viên. Phía Thanh Huyền cung chỉ còn hai tốp thị vệ, không có cung nữ thái giám, căn bản không kịp lấy nước dập lửa.
Mấy thị vệ cử ra hai tên đi gọi người. Còn lại trước hết muốn mở khóa đưa Định vương ra ngoài trước. Không bao lâu thì có cunv nữ, thái giám lại đây phụ dập lửa.
Có điều lửa cháy lớn nên toàn cung một mảnh hỗn loạn.
Tô Khiêm Trạch được đưa ra khỏi phòng, nhìn lại thiên điện của Thanh Huyền cung nay đã ánh lửa ngập trời. Hắn tránh qua hành lang bên cạnh. Bỗng nhiên có một đám cung nữ thái giám chạy tới kêu gọi dập lửa đẩy hắn về sau.
Chưa đợi hắn đứng vững đã có người kéo mạnh hắn đi theo. Tô Khiêm Trạch nhìn lại thì thấy Hứa dung hoa giả trang cung nữ, phía sau đi theo hai cung nữ đang muốn thừa dịp hỏa hoạn đưa hắn ra ngoài.Hứa dung hoa thấy hắn bất động, có chút vội vàng nói “Vương gia đi mau. Hiện thời thị vệ nơi này không bao nhiêu, đợi đến cửa cung thay qua y phục sẽ có người đưa ngài ra ngoài. Tỷ tỷ đang chờ ngài ở bên ngoài.”
Tô Khiêm Trạch vừa cử động, xiềng xích trên người lập tức vang lên. Hắn thoát khỏi tay Hứa dung hoa, trầm mặt “Lửa là do ngươi phóng?”
“Đúng. Ngươi liền chạy đi cả đêm nay sẽ ra khỏi Lâm An thành, không cần quay về.” Hứa dung hoa đẩy hắn một phen, thúc dục “Ngươi còn chờ cái gì?”
“Ngươi cho là người trong cung đều là kẻ ngốc sao? Bổn vương cứ thế đi ra ngoài, làm sao có thể ra khỏi cửa cung.” Âm thành xiềng xích cùng dáng đi này, nếu không phải tai điếc mắt mù thì đều để ý đến.
Hứa dung hoa lấy chìa khóa ra từ trong lòng, hướng về phía hắn cười “Hiện tại ta sẽ mở khóa giúp ngươi.”
Nhìn nàng cúi đầu mở khóa, Tô Khiêm Trạch hừ cười “Không thể nghĩ tới ngươi còn có cách lấy được chìa khóa.”
Hứa dung hoa gia tăng tốc độ mở khóa, tiếng xiềng xích rơi xuống đất. Nàng đứng lên nhìn hắn si mê “Vì vương gia, chút việc ấy có là gì, cái gì Nguyệt Hân cũng nguyện ý làm.” Còn muốn đưa tay sờ sờ mặt Tô Khiêm Dương. Nhưng nghĩ đến bây giờ cần thoát đi ngay, kéo tay Tô Khiêm Trạch đi về phía cửa “Vương gia mau cùng ta đi ra ngoài trước, nơi này càng ngày càng nhiều người “
Mấy cung nữ kia che chắn bọn họ. Tất cả mọi người đều vội vàng dập lửa nên cũng không chú ý đến người ra vào. Đến cửa viện bỗng nhiên Tô Khiêm Trạch dừng lại không đi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, sáu năm, hắn bị giam trong này đã sáu năm, lần đầu tiên ra ngoài thoải mái như vậy.
Nhìn bên kia ánh lửa ngập trời, Tô Khiêm Dương nở nụ cười giả tạo, bỏ tay Hứa dung hoa ra, cảnh cáo nàng “Thừa dịp còn chưa có người phát hiện, ngươi liền rời khỏi đây đi.”
Hứa dung hoa biến sắc “Vương gia, ngài còn chờ gì nữa. Ra khỏi cung liền có thể cùng tỷ tỷ đi thật xa. Chẳng lẽ ngài muốn ở trong này cả đời.
“Bổn vương vốn là bị giam ở trong này. Có phải cả đời hay không bổn vương không biết, nhưng tuyệt không phải rời đi theo cách này.” Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn Hứa dung hoa, vẻ mặt bình tĩnh “Nếu ngươi không đi, trừng phạt cũng sẽ không nhẹ như lần trước đâu. Phóng hỏa thả người là tử tội.”
“Ngươi!” Hứa dung hoa thần sắc tái nhợt không thể tin vào lời hắn nói. Nàng trăm phương nghìn kế nghĩ ra biện pháp này, thật vất vả lấy được chìa khóa, muốn để hắn cao chạy xa bay cùng tỷ tỷ, thế nhưng hắn lại không chịu đi.
“Vương gia, tỷ tỷ còn đang ở bên ngoài chờ ngươi!” Hứa dung hoa chưa từ bỏ ý định vội nhắc nhở, trán rịn đầy mồ hôi, không đi sẽ không kịp nữa rồi.
Tô Khiêm Trạch thâm thúy nhìn nàng “Nguyệt Hân, không cần làm gì nữa. Ta sẽ không đi.”
“Vì sao?” Hứa dung hoa hạ giọng chất vấn “Ngươi vì sao còn phải ở lại đây? Vì nàng đúng không? Ngươi cho là ở lại đây có thể gần nàng hơn một chút. Nhiều năm qua như vậy mà nàng một cái liếc mắt cũng chưa từng đến nhìn ngươi. Nàng căn bản là không để ý ngươi. Ngươi làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”Tô Khiêm Trạch giận tái mặt “Không cần ở đây nói hưu nói vượn. Ta đi ra ngoài tội sẽ liên lụy đến Hứa gia. Ngươi làm như vậy là muốm chết ngươi có biết không?”
“Lấy cớ. Ngươi chính là muốn ở lại trong cung cùng nàng.” Hứa dung hoa hô to “Ngươi đến tánh mạng cũng không quan tâm, chỉ muốn rửa sạch thanh danh cho nàng. Tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ đợi ngươi nhiều năm như vậy. Ngươi không làm nàng thất vọng sao?”
“Chủ tử, không đi nữa sẽ không kịp.” Cung nữ ở bên cạnh lo lắng nhắc nhở, đáy mắt Hứa dung hoa hiện lên chút quyết liệt “Đánh hôn mê mang đi!”
Cung nữ đứng phía sau Tô Khiêm Trạch liền hướng gáy hắn ra một chưởng nhưng bị hắn chặn lại. Còn chưa đến chiêu thứ hai thì thị vệ giữ cửa bên trong nhìn về phía các nàng hô to “Các ngươi đang làm gì?”
Vừa thấy bị phát hiện, Hứa dung hoa liền nắm tay Tô Khiêm Trạch muốn lôi đi nhưng bị hắn một chưởng đẩy ngã. Tô Khiêm Trạch quát lớn “Còn không mau đi đi!”
Hai cung nữ vội nâng Hứa dung hoa dậy, khuyên nhủ “Chủ tử, đi thôi.”
Hứa dung hoa oán hận trừng mắt hắn, nhìn qua mấy thị vệ đang đuổi tới, xoay người chạy ra cửa cung.
Người đến dập lửa rất nhiều. Hứa dung hoa chen vào đám đông liền tìm không thấy. Tô Khiêm Trạch vẫn đứng đó, chờ hai tên thị vệ đuổi tới dẫn hắn quay lại. Cơ hồ là tham lam hít thở bầu không khí bên ngoài trong cảm giác ẩm nóng, ánh lửa, tiếng la quện thành một mảnh...
Thanh Huyền cung xảy ra hỏa hoạn. Định vương gia thừa dịp tính đào tẩu nhưng bị bắt lại. Thiên điện Thanh Huyền cung bị thiêu rụi...
Ngày hôm sau tin tức như thế liền truyền khắp Lâm An thành. Người tham gia thu yến nhiều như vậy. Đều thấy trên góc trời Thanh Huyền cung cuồn cuộn ánh lửa. Đây vẫn là chuyện lần đầu gặp, mọi người đều vội vàng dập lửa, cũng không phát hiện một chiếc xe ngựa đợi ở ngoài cung thất vọng rời đi.
Thu yến náo nhiệt lại biến thành như thế. Hoàng thượng nổi giận, hoàng hậu càng giận hơn. Nàng vì chuẩn bị cho thu yến lần này đã bỏ bao nhiêu tâm tư.
Một ngọn lửa thiêu hủy Thanh Huyền cung, cũng hủy luôn thu yến không nói. Trong cung xảy ra chuyện như vậy, nàng là bụng làm dạ chịu.
Hoàng hậu tức khác phái người đi tra. Trong Thanh Huyền cung chỉ có mỗi Định vương gia, buổi tối ánh nến cũng không thắp, làm thế nào có thể cháy được?
Kỳ thực là phóng hỏa hay tự nhiên cháy cũng rất dễ nhận ra. Ở trong chủ điện là Định vương gia, hai bên thiên điện đều trống. Làm sao có thể phát hỏa từ thiên điện? Rõ ràng là có người cố tình châm lửa để làm loạn, nhân cơ hội cứu Định vương gia ra. Thu yến là một cơ hội tốt, mọi người đều tụ tập trong hoa viên, thị vệ bên này tương đối lơi lỏng.
Hơn nữa theo mấy bản lời khai của vài thị vệ đều rõ ràng thấy được có người cố ý phóng hỏa cứu Định vương gia. Nhưng Định vương gia đã bị giam sáu năm, vây cánh lúc trước cũng đã bị thanh trừ sạch sẽ. Kết quả ai là người dám mạo hiểm như vaayh để đến cứu người.
Tra từ thị vệ ở Thanh Huyền cung cho tới ra ngoài cung. Rốt cuộc lại tra ra ngay tại đêm Thanh Huyền cung bốc cháy, tại Định vương phủ có người ra vào, đến nửa đêm thì có xe ngựa lại lẳng lặng trở về cửa sau Định vương phủ.
Nếu như nói là Định vương phi muốn đưa Định vương gia ra ngoài nên tìm người vào cung hành sự thì nghe cũng hợp lý, nhưng lại cũng có chút gượng ép. Cầu thái hoàng thái hậu hay cầu hoàng thượng cũng được, hà cớ gì dùng loại biện pháp này?
Ngay lúc hoàng thượng cho thị vệ đến thỉnh Định vương phi về thẩm vấn thì Định vương phi ở vương phủ đã tự sát.
Thị vệ mang về Hình bộ chỉ còn là cái xác của Định vương phi cùng mấy phong thư di ngôn hư hư thực thực của nàng. Một phong là viết cho Định vương gia, còn một phong bất ngờ là gửi cho Hiền phi.
Hình bộ thượng thư xem tên đề trên bìa thư kia cũng không dám tùy tiện mở ra, trực tiếp trình lên hoàng thượng...
Trong Thừa Kiền cung, Tô Khiêm Dương nghiêm mặt nhìn thư trong tay. Chữ viết đối chiếu không sai, đúng là do chính Định vương phi viết. Nhưng nội dung nàng viết là cái gì? Khẩn cầu Hiền phi nhìn vào tình cảm của Định vương gia dành cho nàng, sau này ở trong cũng có thể chiếu cố Định vương hơn. Định vương làm tất cả đều là vì nàng.
Định vương làm tất cả đều là vì Hiền phi.
Tô Khiêm Dương nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia. Tình cảm. Định vương có cái tình cảm gì với Hiền phi.
Trong đầu Tô Khiêm Dương lập tức hiện lên hình ảnh lần đầu gặp nhau ở trường ngựa năm xưa, còn có lúc Định vương còn là hoàng tử thường xuyên ra vào Tương phủ, lời nói trong lúc bọn họ chơi cờ trước khi hắn rời Lâm An thành đi đất phong, Tam đệ nói hắn đã sớm thua, ngay từ đầu đã thua.
Lúc trước Tô Khiêm Dương nghĩ hắn nói đó là ván cờ. Hiện thời nghĩ lại, hắn nói chẳng lẽ là thua mất Tương gia đại tiểu thư.
Nơi đáy lòng kia có một cảm giác khác thường đè nặng ngày càng tụ lại. Tô Khiêm Dương buông thư trong tay xuống, nhấc lên thư Định vương phi viết cho Định vương gia.
Sau khi xem xong, Thừa Kiền cung lâm vào yên lặng thật dài.