Tương Quý Phi Truyện

chương 105: thật là heo đội mũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoại sinh nữ làm thiếp cho trượng phu, đó thật là muốn người ta cười đến rụng răng. Tương Như Nhân vừa nói như vậy, sắc mặt Lý thị liền không tốt. Sắc mặt hai tiểu cô nương kia thì càng không nói, xấu hổ xen lẫn giận dữ khó che giấu.

Nhưng đây là Chiêu Dương cung, trước mặt nàng là Hiền phi, Lý thị còn có thể phản bác cái gì. Tương Như Nhân xem nàng dám đem vẻ mặt heo này đổi thành ý cười “Nương nương nói đùa, đây là ngoại sinh nữ của ta, sao có thể làm thiếp cho Nhị thúc ngươi.”

“Bản cung là thấy Nhị thẩm nhàn rỗi không có việc gì nên mới quan tâm tới bản cung.” Tương Như Nhân tin tưởng nếu hiện tại Nhị thẩm có nữ nhi mười bốn mười lăm tuổi thì khẳng định bây giờ ngồi chỗ này sẽ không phải hai nữ nhi Liêu gia này.”

“Như Nhân a, Nhị thẩm ngươi chỉ kaf nói đùa thôi.” Thiệu thị thấy không khí không đúng, mở miệng hòa giải, Lí thị theo đó gật gật đầu. Trong lòng thì cảm thấy Tương Như Nhân không hiểu chuyện. Triệu gia, Diệp gia đều đưa người mới vào cố sủng. Hoàng thưởng khẳng định là có mới nới cũ, dung nhan già đi không giữ được đế tâm, nên luôn có người trong cung mà tranh sủng giùm mới phải.

Nhưng ở bên ngoài, Lý thị là không dám biểu hiện ra mặt.

Tương Như Nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, hai cái ngoại sinh nữ mang theo bên người còn ra ra vào vào Tương gia để người ta đồn thổi lung tung sẽ không tốt.

Nghĩ, Tương Như Nhân trực tiếp phân phó “Hai tiểu cô nương chưa xuất gia lại cứ ở Tương gia cũng không tiện. Nhị thẩm cũng nên nhanh đưa các nàng hồi gia đi. Còn nếu muốn ở Lâm An thành tìm một mối hơn sự, bản cung có thể làm chủ giúp.”

Lý thị vội chối từ “Sao có thể làm phiền nương nương. Bọn họ ở vài ngày liền trở về. Tiểu cô nương chưa nghị thân, ở lâu cũng không hay.”

Tương Như Nhân gật đầu, vẫn là sau Thanh Thu đi lấy lễ gặp mặt đưa cho các nàng. Lễ gặp mặt đã nhận, cũng nên rời đi thôi.

Thanh Thu vừa lấy mọi thứ ra, ngoài cưa Phùng Áng vào bẩm báo “Nương nương, hoàng thượng tới đây.”

Người đang ngồi đều đứng dậy, Tô Khiêm Dương tới cửa, Tương Như Nhân phúc thân, còn lại đều quỳ xuống hành lễ.

Liếc mắt nhìn qua một cái, tầm mắt Tô Khiêm Dương vẫn là trở lại trên người Tương Như Nhân, lạnh lùng nói “Miễn lễ.”

Sau khi đứng dậy Tương Như Nhân liếc nhin Phùng Áng một cái. Phùng Áng tiến vào cung kính nói với Thiệu thị “Tương phu nhân, mời các ngài theo tiểu nhân đưa ra ngoài.”

Bốn người đi theo Phùng Áng. Ra đến cửa kia, bỗng nhiên một tiếng “Ai nha”, quay lại thì thấy Liễu Thi Lê cô nương đang nữa ngã xuống đất, ngồi phía ngoài thanh cửa, ôm chân kêu đau.

Tiểu cô nương mặt mày trắng nõn khẽ rơi lệ bộ dáng cực đáng thương, ngẩng đầu nhìn phía mấy người bên Tương Như Nhân, lại vội cúi đầu, gò má nhất thời ửng hồng.

Lý thị đỡ nàng đứng dậy, tiểu cô nương chân đau đứng không nổi, dựa toàn bộ vào người Lý thị, có vẻ không đi nổi ra ngoài. Còn chưa kịp nói cái gì, Phùng Áng đã cho hai cung nữ đến nâng Liễu Thi Lê đứng lên, “Mời đi tới trước cửa, tiểu nhân đi gọi kiệu lại đây.”Tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, cũng không thể không đi. Cứ thế bị hai cung nữ nâng đi ra ngoài.

Tương Như Nhân quay đầu nhìn Tô Khiêm Dương cười “ Để hoàng thượng chê cười.”

“Người Tương gia?” Tô Khiêm Dương cũng không thèm để ý, sau khi ngồi xuống ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân lắc đầu “Là thân thích của Nhị thẩm, Liễu gia tiểu thư.”

“Hoàng thượng hôm nay đến sớm.” Nói hai câu, hai người liền không để ý đề tài này nữa. Tương Như Nhân nhìn sắc trời, hiện tại mới chỉ về chiều.

Trần Phụng đưa lên một quyển tấu chương. Tô Khiêm Dương ý bảo Tương Như Nhân tiếp lấy, mở ra xem, không ngờ là cáo trạng Tương gia.

Cách lần trước nàng nhìn thấy đã là hai ba năm. Sau chuyện cứu tế đã không còn ngươi tham tấu Tương gia, thế nào bỗng nhiên lại xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt hoàng thượng cũng không có bao nhiêu bất mãn, Tương Như Nhân khép lại tấu chương “Hoàng thượng, lần này là tham tấu chuyện gì?”

“Tham đại ca nàng, còn có Nhị thúc nàng. “

“Đại ca vừa mới hồi Lâm An không bao lâu, chức vị gì cũng còn chưa có đâu.” Ở ngoài cũng không phải nơi nơi giới thiệu là trưởng tử Tương gia a.

“Đại ca nàng rời nhà tám năm, phẩm hạnh có tổn hại, giấu diếm thê tử ở nhà, dưỡng ngoại thất bên ngoài, hài tử cũng đã mấy tuổi.” Hoàng thượng chỉ mang một quyển lại đây, không mang đến mấy quyển nội dung, đại khái chính là ý tứ này.

Tương Như Nhân dở khóc dở cười “Đại ca có hài tử thần thiếp thế nào không biết. Về phần dưỡng ngoại thất, thần thiếp còn muốn thỉnh giáo người viết tấu chương kia là ngoại thất hiện ở đâu?

Thực là nước bẩn gì cũng muốn hắt lên người Tương gia, cái gì cũng bịa được. Một đám người kia thật không có việc gì làm sao, cả ngày ngồi bên ngoài nhà người ta chắc?

Tô Khiêm Dương lại lấy trong lòng ra một quyển tấu chương khác “Nhị thúc nàng.”

Tương Như Nhân mở ra đọc, lũ này thì cười không nổi. Tham là Tương gia Nhị lão gia, tội trạng viết rất rõ ràng: nhận hối lộ. Lợi dụng quyền hạn thăng chức quan viên, còn liệt kê rõ ràng danh sách các quan viên lên chức hai năm nay, đều hối lộ qua Nhị thúc.

Tương gia Nhị lão gia vốn là Tam phẩm Thông chính tư, mấy năm trước vừa mới lên chức Lại bộ Thị lang. Lại bộ quản chính là vị trí quan viên, trong đó chuyện vì muốn đi lên mà đút lót không phải không có. Nhưng Tương gia đứng cao, phàm là đều để người khác dưới mí mắt. Hoàng thượng hôm nay mang đến cho nàng xem, nhất định là có vấn đề.

“Hoàng thượng, Nhị thúc làm người cẩn thận, làm quan càng là thanh liêm, hắn tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.” Tương gia không thiếu bạc. Nhị thúc vì chút bạc mà đi nhận hối lộ kia là không có khả năng.

Tô Khiêm Dương thấy nàng không tin “Trẫm đã phái người tra, chuyện đút lót là có thật.”

“Thần thiếp cho rằng trong đó nhất định còn có nguyên do khác. Nhị thúc sẽ không bởi vì nhận hối lộ mà giúp người thuận tiện lên chức.” Mặc dù là thị sủng mà kiêu cũng không thể dùng trong chuyện này, Tương Như Nhân khẳng định. Tô Khiêm Dương mi mày vừa động, nhướng mày nhìn nàng “Nàng khẳng định như vậy?”

Tương Như Nhân gật đầu “Thần thiếp khẳng định.”

Tô Khiêm Dương ngả mình về sau, hai tay khoanh trước ngực “Dùng cái gì để khẳng định?”

“Nhị thúc một đường làm quan quả thực chưa từng làm ra chuyện nhận đút lót này, hiện thời thân là Lại bộ Thị lang càng là sẽ không, thỉnh hoàng thượng xem xét.” Tương Như Nhân quỳ xuống. Tấu chương nêu chút ngân lượng này thực sự là không đáng.

Tô Khiêm Dương đưa tay đỡ nàng, cũng là khẳng định với nàng “Nhưng bạc này quả thật là Tương gia có thu vào.”

Tương Như Nhân nhỏm dậy một chút “Hoàng thượng có biết là Tương gia ai thu?”

“Theo hồi báo đều là mấy phu nhân quan viên đi Tương gia, thẩm vấn một người trong đó nói là giao cho Tương gia Nhị phu nhân.” Tô Khiêm Dương nâng nàng dậy, trên vẻ mặt nhìn không ra là tức giận hay cao hứng “Tương gia Nhị phu nhân thu thì vẫn là nhận hối lộ.”

Tương Như Nhân vừa nghe vậy liền rõ ràng “Thần thiếp cả gan xin hỏi mấy vị quan viên trong tấu chương, lên chức hay không thì Lại bộ sớm đã có dự tính, khi họ đưa bạc đi thì kỳ thực Lại bộ đã có quyết định?”

Khóe miệng Tô Khiêm Dương giơ giơ lên, bản thân đề điểm vài câu nàng đã nghĩ đến mấu chốt rồi “Nàng đoán đúng. Quan viên thăng chức sớm đã định ra, Lại bộ thượng thư cùng Tương thị lang đều biết rõ.”

Giờ phút này trong đầu Tườn Như Nhân lửa bốc phừng phừng. Xem tình cảm của Nhị thúc với Nhị thẩm thì việc Nhị thúc nói qua về việc quan viên nào có lên chức hay không là có khả năng. Hay rồi, Nhị thẩm liền ngồi chờ thu bạc, nói là trượng phu ta giúp các ngươi thăng tiến cần bạc. Đợi khi thông báo định ra thì xác thực.

Không phải Nhị thúc tiếp khách mà cũng không phải Nhị thúc thu bạc, Nhị thúc đương nhiên không biết rõ. Mấy thứ này trong quan trường đương nhiên cũng không có ai nói thẳng, ai ngốc a. Vì ghế mà tổ phụ cùng phụ thân cũng đều không hay biết.

Bây giờ thì tốt rồi, để người ta theo dõi. Nói ra cũng không ai tin được tất cả đều là một cái phụ nhân trong nhà bày tính. Tất cả cũng là chỉ hướng vào Tương gia, đồn đãi ra ngoài chính là hiện tại Tương gia đến quan vị cũng dám bán.

“Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp viết gửi tổ phụ một phong thư. Nhị thúc sẽ không phải người biết pháp còn phạm pháp. Tổ phụ và phụ thân nếu biết cũng sẽ không thể dung túng loại chuyện này.” Tương Như Nhân vừa muốn quỳ, Tô Khiêm Dương đã nhanh tay giữ lại, cũng không tức giận “Gấp cái gì, trẫm tin lời nàng.”

“Hoàng thượng thánh minh.” Tương Như Nhân thật lòng cảm tạ. Hoàng thượng không nói, cái vị trí Lại bộ Thị lang này Nhị thúc còn ngồi được bao lâu thì Nhị thẩm còn thu bạc bấy lâu, đến lúc có một ngày không thể cứu vãn. Khẩu vị người ta là càng dưỡng càng lớn, đến lúc đó tấu chương tham Tương gia cũng không phải là một hai bản thế này.

Tô Khiêm Dương nhìn nàng một mặt cảm kích “Cứ như vậy?”

Tương Như Nhân ngẩn ra, phản ứng lại chính là kinh ngạc. Hoàng thượng là đang thừa nước đục thả câu nàng?

Trần Phụng sớm đã lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Tườn Như Nhân liếc nhìn tấu chương kia một cái, nghĩ nghĩ rồi nói “Hoàng thượng tốt với thần thiếp như thế, thần thiếp thập phần biết ơn.”

Nửa ngày, thanh âm miễn cưỡng của Tương Như Nhân truyền đến “Rồi sao nữa?”

Còn có cái gì, Tương Như Nhân nhìn hắn tựa vào kia, đi lại gần mềm giọng lấy lòng “Hoàng thượng có mệt hay không? Thần thiếp bóp vai cho ngài. Hoàng thượng còn muốn ăn cái gì, thần thiếp liền sai người đi chuẩn bị.”

Tô Khiêm Dương im lặng hưởng thụ một phen nàng hầu hạ. Một lát sau lại chậm rãi mở miệng “Còn gì nữa không?”

Tương Như Nhân có chút quẫn bách. Hoàng thượng đây là đang trêu nàng a. Không để nàng viết thư ngay cho tổ phụ, còn đòi này kia. Nàng buông tay “Không bằng hoàng thượng nói ra để thần thiếp làm theo là được.”

Tô Khiêm Dương nghiêng người ép nàng vào đệm lưng “Như thế có vẻ nàng không nhiều thành ý.”

“Làm sao có thể. Hoàng thượng nói, thần thiếp tận lực đi làm, đây cũng là thành ý a.” Tương Như Nhân nghiêm cẩn nói. Để nàng đoán làm sao mà đoán được, cũng không phải là sâu trong bụng.

Tô Khiêm Dương lắc một chút hoa tai trên vành tai nàng, khẽ ừ một tiếng xem như đồng ý với cách nói của nàng. Sau đó sát lại lỗ tai nàng, thì thào “Mấy hôm trước trẫm đọc thoại bản của dân gian, dựa theo trên đó nói, không bằng ái phi nàng lấy thân báo đáp.”

“. . .”

Thoại bản dân gian, Tương Như Nhân thốt lên “Hoàng thượng còn cả đọc cái này?”

Tô Khiêm Dương dùng một tay ôm bờ vai nàng kéo vào lòng mình, ngả người lại sau nói giọng tùy ý “Hiểu biết dân tình. Trẫm muốn xem nơi trà lâu hẻm nhỏ là nói cái gì. Nếu là thoại bản khiến dân tâm náo động, trẫm cũng kịp thời cho người đi xử lý.”

Lý do này đã đủ. Về thoại bản dân gian thì ở Chiêu Dương cung có Phục Linh, còn là một thuyết thư cơ.

“Vậy hoàng thượng xen cái gì? Tương Như Nhân tò mò hỏi.

Tô Khiêm Dương ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói “Một vị quan lớn có thân phận đại hiệp, chạy đi đánh sơn phỉ cứu người. Cứu một nhà nàng kia, nữ tử vì muốn trả ơn nên lấy thân báo đáp.”

Truyện Chữ Hay