Hành lang vắng vẻ, chẳng còn mấy ai qua lại. Khoảng tối mịt nơi hành lang quanh co khuất khủy được thắp sáng bởi ngọn đèn cung đình leo lắt.
Cung nữ đã thôi đi lại trong hành cung phục vụ chủ nhân. Những căn phòng khác đều đã sớm tối lửa tắt đèn.
Hành cung rộng lớn chỉ còn vài binh lính tuần tra thỉnh thoảng qua lại.
Dạ Tuyết trở về từ buổi tiệc nho nhỏ của mấy huynh đệ tỷ muội thì đã khuya như vậy. Nàng vừa vào hành cung liền gặp phải một đội lính tuần đêm.
Binh lính tuần đêm nhìn nàng rồi lại nhìn Phong Lãnh Nguyệt đã say bí tỉ được nàng bế ngang trở về. Đội lính dừng lại hành lễ, hiển nhiên biết thân phận nàng, đợi nàng đi qua rồi mới tiếp tục tuần tra xung quanh.
Dạ Tuyết bế Phong Lãnh Nguyệt vào phòng.
Phòng y lúc này vẫn còn sáng đèn, A Thất gục đầu trên bàn ngủ gật, ngủ quên trong lúc đợi chủ tử mình trở về.
Dạ Tuyết đặt y nằm trên giường, đắp chăn cho y rồi mới đi đến cạnh bàn. Nàng dùng ngón trỏ gõ xuống mặt bàn, bấy giờ A Thất mới giật mình tỉnh giấc. Nhìn đến người trước mặt là Dạ Tuyết thì vội đứng bật dậy không khỏi căng cứng mặt.
"Tướng... Tướng quân?"
Dạ Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn "Chuẩn bị nước nóng cho chủ nhân ngươi đi."
A Thất vâng vâng dạ dạ vội chạy đi. Chỉ trong chốc lát hắn đã trở lại với chậu nước ấm trong tay.
A Thất thận trọng đi qua Dạ Tuyết, đi đến bên giường xem tình hình chủ nhân của mình.
"Ngươi tên A Thất nhỉ?"
Nghe tiếng Dạ Tuyết, A Thất vội quay người lại, cúi thấp đầu "Thưa tướng quân, có gì răng dạy."
Dạ Tuyết cười khẽ nhưng nhìn nàng chẳng có bao nhiêu ý cười "Xem ra vương phủ còn không có dạy tốt được ngươi rồi."
A Thất hoảng hốt vội quỳ xuống thỉnh tội "Là nô tài sai xót! Xin tướng quân tha tội!"
"Lỗi hôm nay ngươi mắc phải không phải dễ dàng tha như vậy. Nếu như mất mạng rồi thì làm sao tha được tội?"
A Thất càng sợ hãi cúi thấp đầu, hôm nay hắn mắc phải điều tối kị nhất của người tập võ, lại thả lỏng bản thân mà ngủ sâu như vậy, nếu đêm nay chủ nhân của hắn vì lỗi này của hắn mà gặp chuyện thì cái chết chắc chắn không thoát khỏi!
Tuy nói hắn là người của tam vương phủ đào tạo nhưng tướng quân đã chọn hắn thì hắn chính là người của tướng quân. Quyền sinh sát chính là ở trong tay vị nữ tướng quân nghiêm khắc này!
Dạ Tuyết nhìn thoáng Phong Lãnh Nguyệt trên giường, nàng khoát tay "Đến đây cũng chẳng tìm ai khác thích hợp chăm sóc y nữa. Đợi đến khi trở về lại tính tội trạng ngươi vậy."
Dạ Tuyết dừng một chút lại nghiêm nghị nói "Đây cũng không phải lý do để người thả lỏng bản thân. Trong thời gian này ta sẽ quan sát, nếu ngươi còn có thể ở lại được trong phủ... Vậy nhớ kĩ lần này. Nhắc nhở bản thân cả đời cũng đừng có lần hai. Nếu lần hai xảy ra, chỉ sợ ngươi đã không còn mạng nhận lỗi."
A Thất cuống quýt dập đầu "Tạ tướng quân khai ân, nô tài nhất định sẽ nhớ mãi lỗi lầm, tuyệt đối không có lần hai."
Dạ Tuyết thoáng thở dài nói thêm một câu rồi "Ngươi chăm sóc y đi."
A Thất thầm lau mồ hôi trên trán.
Hắn nhìn mỹ nam tử trên giường không hề hay biết những chuyện xảy ra từ nảy giờ, hắn thầm nhủ nhất định phải chăm sóc tốt vị chủ tử này... Chỉ có vậy mới cứu vớt được tính mạng hắn đang bị tướng quân nắm trong tay.
Ngày thứ ba của cuộc săn bắn mùa đông.
Trên quảng trường lớn trải đầy bàn ghế và thảm nhung. Xung quang quản trường dựng lên lan can bao bọc cao tới hông người trưởng thành.
Mà lúc này đối diện quảng trường, binh lính đang lắp những bia ngắm cùng rào chắn bao bọc khoảng sân lớn phía trước đài quan sát. Hai bên dựng lên những giá binh khí, thương đao, cung tên đều có đủ.
Ngày thứ ba của cuộc săn chính là buổi đọa tài của các vị tướng sĩ, vương gia còn nhỏ tuổi.
Mặt trời dần lên cao, sân đấu so tài cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Những người tham gia cuộc săn bắn năm nay lần lượt có mặt, chủ yếu vẫn là các vị thế gia công tử, mấy vị quan võ và một số thành viên tầm nhược quán của hoàng thất.
Hoàng đế vẫn chưa đến, vẫn giống phong thái của một quân vương chủ trì, đến thời điểm mấu chốt mới có mặt.
Lúc hoàng đế đến thì hầu hết mọi người đều có mặt đầy đủ.
Hôm nay hoàng hậu và quý phi cũng đến cùng hoàng đế. Phía sau hoàng đế còn có nhị vị hoàng tử của Phong Nguyệt vương triều Sở Quân, Sở Uyên. Đi phía sau hoàng hậu là trưởng công chúa Phong Nguyệt Tử Hàm.
Hầu như tất cả thế tử, thế nữ hoàng thất tầm độ tuổi nhược quán đều tụ tập đầy đủ vào ngày hôm nay. Cũng đúng thôi, hôm nay chính là ngày đám trẻ tuổi bọn họ thể hiện tài năng.
Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn miễn lễ cho tất cả mọi người trên quảng trường. Hắn ngồi vào vị trí chủ tọa phía trên cùng.
"Các khanh cũng không phải lần đầu tham gia cuộc săn bắt mùa đông. Năm nay vẫn vậy thôi, các khanh không cần câu nệ lễ tiết. Bắt đầu đi."
Không văn vẻ, vòng vò thêm, cuộc so tài bắt đầu.
Mở màn là cưỡi ngựa bắt cung.
Hơn hai mươi con ngựa được dẫn ra. Đám con cháu quan lại cùng mấy vị tướng trẻ mới nhậm chức háo hức trông đợi vào cuộc so tài này. Nếu bọn họ thể hiện tốt trong cuộc so tài, rất dễ để hoàng thượng nhìn tới, như vậy không phải là một bước lên mây sao?!
Phong Nguyệt Nhất Sinh không biết từ đâu chui đến bên cạnh Dạ Tuyết. Hắn thúc tay nàng "Biểu tỷ không lên sao?"
Dạ Tuyết lắc đầu "Ta đã là tướng quân lên làm gì? Để cơ hội cho mấy thanh niên các ngươi thì hơn"
Nàng mà lên còn không hạ cho bọn họ kêu cha gọi mẹ hay sao?!
Cuộc so tài chia ra làm ba lĩnh vực chính: cưỡi ngựa bắn cung, luận võ và cuối cùng là luận về cầm kì thi họa.
Hai lĩnh vực so tài đầu tiên dành cho nam tử và một số nữ cường tập võ từ nhỏ. Dạ Tuyết năm mười ba tuổi cũng một lần so tài trong cuộc săn bắn mà thành danh, danh chính ngôn thuận vào quân doanh của hoàng gia.
Lĩnh vực thứ ba lại chia cầm, kỳ, thi, họa thành từng mục khác nhau để so tài. Mỗi người đứng đầu mỗi mục sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
Thế gia công tử theo học văn nho trong cuộc thi này có thể thể hiện tài văn chương của bản thân. Nhớ năm đó đã từng có một thiếu niên nhà quan lại nhỏ trong mục luận thơ văn khiến hoàng đế chú ý, ngay sau đó được tuyên vào cung làm quan. Hiện tại người kia còn rất được hoàng đế tin dùng.
So tài về cầm kì thi họa ở hàng cung mỗi mùa đông cũng là nơi tìm ra đệ nhất tài năng kinh thành mỗi năm.
Mỗi một người đánh bại hết thảy những người tham gia ở mỗi lĩnh vực, đứng đầu bảng đều có thể đưa ra một nguyện vọng. Những nguyện vọng không phải điều bất khả thi thì hoàng thượng này đều chấp thuận cùng ban thưởng.
Năm đó, Dạ Tuyết đứng đầu lĩnh vực luận võ đã đưa ra nguyện vọng muốn vào quân doanh của hoàng thất. Nàng vốn là con gái của tam vương gia, nguyện vọng đấy nhanh chóng được chấp thuận.
So tài về lĩnh vực cưỡi ngựa bắn cung nhanh chóng kết thúc. Lúc kết thúc thì đã vừa vặn gần đến giữa trưa.
Lĩnh vực đầu tiên có hai mươi tám người tham gia, trong đó có một nữ nhi con nhà tướng võ.
Đứng đầu lĩnh vực cưỡng ngựa bắn cung là con trai thứ của một vị quan võ. Nữ tử duy nhất tham gia lĩnh vực này đứng thứ ba, đứng thứ hai là trưởng tử phủ lục vương gia, chính là người hôm qua đầu bảng khi săn bắn.
Mắt thấy đã đến giữa trưa, hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn lệnh cho mọi người nghỉ ngơi một chút, dùng bữa rồi lại tiếp tục cuộc so tài thứ hai-luận võ.
Luận võ trôi qua khá nhanh, không quy định người tham gia cụ thể. Cách thức khá giống đấu võ đài, người sau đánh bại người trước, nếu không còn người lên đài thì người đó sẽ thắng chung cuộc.
Luận võ kết thúc khá nhanh, mặt trời còn chưa ngã về tây thì luận võ đã chấm dứt.
Người thắng chung cuộc là một thiếu niên lạ mặt. Có lẽ chỉ khá lạ mặt với Dạ Tuyết, dù sao nàng rời kinh đã lâu, nhìn người cũng có chút lạ.
Thiếu niên là nhị tử của một quận vương khác họ đất phong phía bắc. Năm nay vừa nhược quán, lần này về kinh theo ý chỉ của hoàng đế.
Thiếu niên cầm loan thương đứng thẳng tắp trên đài. Mồ hôi theo xương quai hàm hắn nhỏ giọt xuống như phát họa khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của hắn. Hắn giơ tay tùy tiện lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười làm điên đảo bao thiếu nữ.
Hoàng đế Phong Nguyệt Phủ Hàn không khỏi vỗ tay khen ngợi đôi câu. Thiếu niên chỉ cười, khách sáo đáp đôi ba câu đầy lễ nghĩa không ai soi mói được.
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn thiếu niên cẩn trọng bên dưới khẽ cười "Vậy luận võ kết thúc ở đây thôi! Các khanh trở về nghỉ ngơi chốc lát."
"Hoàng thượng!"
Thiếu niên quỳ xuống khấu đầu trước hoàng đế "Thảo dân may mắn được đứng đầu trong lần luận võ này. Từ lâu đã nghe nói người đứng đầu có thể nêu ra một nguyện vọng không biết có phải thật không ạ?"
Phong Nguyệt Phủ Hàn thoáng dừng chốc lát nhìn thiếu niên "Ồ, khanh có nguyện vọng gì?"
Thiếu niên cười vô hại, chấp tay thưa "Từ lâu đã nghe danh Dạ Tuyết tướng quân nơi đông nam biên cương trí dũng song toàn. Thảo dân một lòng mong có thể cùng Dạ Tuyết tướng quân luận võ giao lưu. Hôm nay có cơ hội, thảo dân thật không thể chờ đợi được, mong hoàng thượng ân xá cho thảo dân có thể để Dạ Tuyết tướng quân chỉ điểm cho thảo dân."
Dạ Tuyết ngồi trong đám hoàng thất bị chỉ đích danh có chút mơ hồ ngẩn đầu.
Phong Nguyệt Phủ Hàn có chút ngẩn ra "Chuyện gì, hóa ra muốn cùng Dạ Tuyết luận võ. Việc này trẫm không thể định đoạt được, còn phải xem Dạ Tuyết có ý thế nào?"
Nói đoạn hắn nhìn về phía Dạ Tuyết trong đám đông.
Thiếu niên cũng nhìn theo ánh mắt của Phong Nguyệt Phủ Hàn.
Dạ Tuyết đứng dậy, hơi mỉm cười "Là nguyệt vọng của một trong những người đứng đầu bảng hôm nay. Nếu nguyện vọng của vị này là muốn giao lưu luận võ với thần, thân là tướng quân thần không thể chối từ rồi. Vậy thần cung kính không bằng tuân lệnh!"
Phong Nguyệt Phủ Hàn cười hòa ái "Được rồi. Các ái khanh ở lại một lát vậy."
Dạ Tuyết rẽ đám đông đi xuống quảng trường lên đài thi đấu. Hôm nay nàng vận bộ thường phục tối màu, khá thuận tiện cho việc đánh nhau.
Dạ Tuyết nhận lấy loan thương từ tay binh sĩ, chấp tay chào hỏi "Dạ Tuyết được huynh đài chú ý quả là vinh dự của Dạ Tuyết!"
Thiếu niên cười tươi tắn, chấp tay "Ta tên Mục Dung, là nhị công tử phủ Mục quận vương ở Bắc biên cương. Năm nay trở về kinh vừa vặn gặp phải tướng quân ngưỡng mộ đã lâu. Xin tướng quân chỉ giáo!"
Dạ Tuyết ngờ ngợ, là Mục quận vương ở phía Bắc? Thảo nào lạ mặt như vậy. Quận vương khác họ ở phía Bắc có ba người, những năm gần đây Mục quận vương có vẻ nổi bật nhất.
Năm trước phía Bắc có nội loạn, là Mục quận vương đứng ra dẹp loạn. Nhị công tử Mục Dung cũng trong trận dẹp loạn đó lập công lớn, được hoàng đế triệu vào kinh.
Dạ Tuyết đúng lễ đáp lời "Mục công tử quá lời, được công tử biết đến là phúc phận của Dạ Tuyết!"
Thiếu niên Mục Dung mỉn cười nâng loan thương lên "Vậy, xin tướng quân chỉ giáo!"
Dạ Tuyết đáp một tiếng, hai người bắt đầu luận võ.
Ban đầu Dạ Tuyết chỉ đùng năm thành lực đối phó với Mục Dung. Dường như Mục Dung cũng nhận ra điều này, hắn tăng thêm lực đạo, dồn ép Dạ Tuyết đến bên mép đài thi đấu.
Dạ Tuyết giương mắt nhìn Mục Dung đang tấn công ở cực li gần, nàng dùng thân giáo chặn lại đòn tấn công của hắn. Lúc này nàng bắt gặp khuôn mặt tươi cười của hắn.
Dạ Tuyết thầm lắc đầu, xem ra Mục Dung này cũng không phải dạng tầm thường. Nàng cũng không mang dáng vẻ tùy tiện nữa, tay cầm thương thoáng tăng lực đạo đánh bật Mục Dung về phía sau.
Bêm dưới đài người vây xem tương đối đông. Họ nhìn hai người tỷ võ trên đài, tung hô không ngớt.
Mục Dung thấy Dạ Tuyết nghiêm túc luận võ thì khẽ cười, lực đạo trên tay cũng tăng dần.
Chưa đến một khắc, có lẽ còn chưa đến năm mươi chiêu Mục Dung đã bị đánh bay xuống đài thi đấu.
Dạ Tuyết hất loạn tóc rối trên trán ra, thu thương dài lại đưa một tay về phía Mục Dung.
Mục Dung cười vô hại nắm lấy tay Dạ Tuyết, mượn lực nàng đứng lên.
"Thật là mở mang tầm mắt! Dạ Tuyết tướng quân thật giống như lời đồn. Mục Dung khó so bì với tướng quân, tự làm xấu bản thân rồi. Mục Dung bái phục! Cũng đa tạ tướng quân chỉ giáo!"
Dạ Tuyết cười trừ "Công tử nhường rồi!"
Ban đầu nàng còn nghĩ Mục Dung có ý đồ gì đó, xem ra là nàng đa nghi rồi.
Mục Dạ chỉ có một lòng muốn cùng nàng luận võ, từ trên đài có thể nhận ra!
Cuộc so tài thứ hai kết thúc, mặt trời đã dần ngã về tây.
Hoàng đế lệnh cho mọi người trở về hành cung nghỉ ngơi, giờ dậu (h-h tối) Lại đến Thập Phương điện-cung điện tổ chức tiệc tùng tại hành cung tham gia yến tiệc, cùng lúc bắt đầu cuộc so tài thứ ba.
__________________
()nhược quán: nam tử hai mươi tuổi.