Sau khi phi thuyền vững vàng cất cánh, nó nhanh chóng hòa mình vút bay trong thiên hà mênh mông. Tại trụ sở Phi Lang trời cũng đã sáng nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyến đi, vì họ rời đi từ nơi khuất sáng.
Nhạc Dao tỉnh dậy đặt 5 con búp bê trước cửa sổ để bọn họ có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, kết quả bọn họ không hẹn mà hô lên vài tiếng.
"Wow!"
"Wheeeee!!"
"Wow wow~"
Phải trái là lớn, kẹp giữa là nhỏ, nhìn từ phía sau còn có chút đáng yêu. Đại khái chẳng ai nghĩ tới "sống" tới lúc này vẫn còn có cơ hội ra ngoài vũ trụ, dù lớn hay nhỏ thì đều tương đối kích động. Bé gái Bối Thưa Dạ hỏi: "Chú Nhạc Dao ơi, chú thử nói xem liệu con có thể bay lượn bên ngoài không ạ?"
Nhạc Dao đáp: "Không được nha, Thưa Dạ ở bên ngoài sẽ không theo kịp chúng ta, quá nguy hiểm."
Bối Thưa Dạ không hề thất vọng, nở nụ cười: "Cũng đúng nha. Cha con nói phi thuyền bay nhanh lắm."
Nhạc Dao bóc kẹo cho Bối Thưa Dạ, Bối Thưa Dạ nếm được vị ngọt thì tò mò: "Chúng ta còn bay bao lâu nữa thì tới Tarot tinh ạ?"
Nhạc Dao: "Không nhầm thì còn ba ngày nữa."
Cậu quay đầu hỏi lại: "Chồng nhỉ?"
Tục Nghiêu "ừm" một tiếng.
Bối Thưa Dạ tuy tính cách vẫn là đứa nhóc nhưng chẳng biết đã vất vưởng cõi âm bao nhiêu năm, ba ngày đối với bé cũng chẳng dài, nhìn ngắm không gian ngoài cửa sổ không biết chán. Nhạc Dao vừa định nói cho bé biết hai năm nữa tốc độ di chuyển từ tinh cầu này tới tinh cầu khác sẽ nhanh hơn, chưa kịp mở miệng thì tự dưng Tục Nghiêu nói một câu không đầu đuôi: "Thời điểm gì cơ?"
Hiển nhiên Leslie đang do dự xem có nên nói cho mọi người cùng nghe không, cuối cùng lựa chọn cách thức trực tiếp truyền tin cá nhân cho Tục Nghiêu.
Tất cả đều yên lặng, Nhạc Dao nhìn Tục Nghiêu với ánh mắt nghi hoặc.
Tục Nghiêu nắm chặt tay Nhạc Dao, dường như anh đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau anh nói: "Chắc chắn người đưa đi là nó?"
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: "Được rồi, nhớ cẩn thận, đừng để mất dấu."
Nhạc Dao nhìn biểu cảm của Tục Nghiêu thì biết anh đã nói xong, tò mò hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tục Nghiêu đáp: "Ban nãy có người báo Nhạc Thiên Ngọc bị đưa lên phi hành khí cỡ lớn rồi."
Nhạc Dao: "Vậy thì sao hả anh?"
Tục Nghiêu: "Nếu chỉ đi lại trên Tarot tinh thì không thể dùng phi hành khí cỡ lớn. Hiển nhiên có người muốn Nhạc Thiên Ngọc rời khỏi Tarot tinh rồi. Trước đó mỗi ngày Giang Hân Đóa mua cho Nhạc Thiên Ngọc đủ thứ, em có thấy quen không?"
Nhạc Dao thấy quen thật, trước khi cậu tới Hua tinh chẳng phải mẹ con nhà nó cũng mua cho cậu một đống thứ còn gì. Tuy nói Giang Hân Đóa chẳng có ý gì tốt với cậu, nhưng một người làm bất kì thứ gì đều liên hệ với tiềm thức. Trước đấy Giang Hân Đóa mua đồ cho cậu, giả thiết đặt ra là Nhạc Thiên Ngọc phải xa nhà thì Giang Hân Đóa cũng sẽ mua cho nó, hơn nữa còn mua rất nhiều.
Có cần phải như vậy không? Chỉ vì vụ việc video đã vội tiễn nó đi? Hay như lời Tục Nghiêu nói, Nhạc Phỉ Sơn chột dạ rồi?
Sau khi Nhạc Thiên Ngọc upload video xin lỗi thì sự việc dần hạ nhiệt, thế nhưng câu chuyện xoay quanh thân thế của nó vẫn được đồn thổi, giống như không tìm ra kết quả thì không hé lời nào. Nhạc Dao không chắc chuyện này có phải do chồng mình nhúng tay vào không, nhưng chắc chắn đã ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng họ Nhạc, đặc biệt là Nhạc Phỉ Sơn.
"Anh Bối là Nhạc Phỉ Sơn thì anh sẽ làm gì?" Chẳng hiểu tại sao, lời này Tục Nghiêu lại hỏi Bối Hồng Lợi.
"Phải xem thật giả ra sao trước đã. Nếu lời trên internet là thật, thế thì tốt nhất đừng để ai tìm ra Nhạc Thiên Ngọc. Nếu là giả, chẳng có lý do gì lão ta phải hành động như vậy."
"Tôi đã nhờ bạn bè trên tinh cầu mẹ điều tra, mẹ đẻ Nhạc Dao chết do bệnh tật là thật. Thế nhưng cái chết của chồng cũ Giang Hân Đóa thì hơi đáng nghi." Tục Nghiêu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, "Đương nhiên, nếu coi như cái chết của ông ta không có gì bất ngờ, chỉ cần chuyện Nhạc Thiên Ngọc là thật thì Nhạc Phỉ Sơn cũng không thể tránh khỏi kiện tụng."
"Ý mọi người là..." Nhạc Dao nói, "Nhạc Phỉ Sơn và Nhạc Thiên Ngọc thật sự có quan hệ ruột thịt ư? Vậy thì bọn họ định ném nó tới nơi nào?"
"Ừ nhỉ, đưa đi nơi nào?" Tục Nghiêu nở nụ cười, không hé thêm lời nào.
Thế gian này sẽ có nơi vĩnh viễn không ai tìm ra? Có chứ, một là thiên đường, hai là địa ngục. Hiển nhiên, đối với Nhạc Phỉ Sơn, phương pháp an toàn nhất không phải dẫn Nhạc Thiên Ngọc đi mà là lấy luôn mạng nó. Nhạc Thiên Ngọc dù sao cũng là đứa con khá được cưng chiều, Nhạc Phỉ Sơn cam lòng ư?
Tục Nghiêu cực kì hoài nghi chuyện này.
Ban đầu Nhạc Thiên Ngọc biết người nhà muốn nó đi ra ngoài giải sầu, nó không đồng ý ngay. Nó chấp nhận ngu ngốc ở trong nhà, không đi đâu cũng không gặp gỡ ai. Sau đấy mẹ nó nói sẽ đưa nó tới tinh cầu Đức Lan Tùng xem ốc sên huỳnh quang, nó đồng ý.
Tinh cầu Đức Lan Tùng rất nhỏ, là một tiểu hành tinh thuộc Tarot. Nơi này không có khoáng sản hay tài nguyên quý giá gì nhưng lại tồn tại một sinh vật đặc biệt không có ở tinh cầu mẹ là ốc sên huỳnh quang. Hằng năm người không giàu thì cũng là quý tộc sẽ tới nơi này nghỉ dưỡng, mục đích là để xem ốc sên huỳnh quang đủ màu sắc.
Trước kia Nhạc Thiên Ngọc muốn đi xem nhưng nhà không đồng ý, không yên tâm cho nó đi. Lần này vất vả lắm mới được, không biết còn cơ hội thứ hai nữa không, nói với người nhà chuẩn bị phi hành khí lên đường.
Thật ra cũng có tâm lý trốn tránh.
Thế nhưng khi phi hành khí rời đi được 4 tiếng, nó mới thấy có gì đấy không đúng lắm.
"Đây là đâu?!" Nhạc Thiên Ngọc hoảng sợ nhìn đội trưởng đội vệ binh Triệu Du ngồi trước mặt, "Phi hành khí của chúng ta đi đâu?!"
Xuất phát cha mẹ không đi chung, chỉ phái theo duy nhất 1 người hầu và 8 vệ binh, tính cả nó tròn 10 người. Giờ đây đối diện nó chỉ có đội trưởng đội vệ binh, còn không phải phi hành khí ban đầu! Nó cảm giác mình đang bị nhốt trong hộp, còn là một cái hộp đứng yên một chỗ!
Người hầu không thấy, vệ binh cũng không!
Vệ binh hiện tại là đội phó, cũng là cấp dưới của Vương Hạo. Vương Hạo sau khi trở về từ Hua tinh trắng tay thì không còn được Nhạc Phỉ Sơn trọng dụng nữa, lần này không để Vương Hạo đi theo.
"Thiếu gia, xin hãy bình tĩnh." Triệu Du cười nói, "Phi hành khí của chúng ta gặp vấn đề, phải chờ một lát."
"Xảy ra vấn đề gì, tại sao tôi lại không biết?" Coi như Nhạc Thiên Ngọc là đồ ngu, nó cũng sẽ không tin lời Triệu Du. Kí ức nó không có chút gì về sự cố gặp phải, hơn nữa nó đang xem phim giết thời gian thì bị váng đầu...
"Tôi, cha mẹ tôi biết chưa?" Nhạc Thiên Ngọc trốn về sau theo bản năng. Tuy nó là thiếu gia nhưng cũng chỉ là Omega trói gà không chặt. Đối diện nó là Alpha. Không gian chật chội chỉ có hai người, cảm giác này làm nó cực kì hoảng loạn.
"Đã biết, tôi giúp ngài liên lạc với phu nhân." Triệu Du dứt lời, lấy máy truyền tin đặc biệt gọi cho Giang Hân Đóa.
"Mẹ!" Nhạc Thiên Ngọc nghe thấy giọng Giang Hân Đóa thì thở phào nhẹ nhõm, "Triệu Du nói phi hành khí trục trặc, phải làm thế nào bây giờ ạ? Mẹ tới đón con chứ?"
"Mẹ không thể tới đón con. Nhưng con yên tâm, Triệu Du sẽ đưa con tới nơi an toàn." Giang Hân Đóa nói, "Trên đường nghe lời cậu ta, đừng hồ đồ rõ chưa? Chờ con hạ cánh an toàn, mẹ sẽ liên lạc lại sau."
"Con không thể!" Nhạc Thiên Ngọc từ chối sự sắp xếp của Giang Hân Đóa, "Mẹ bảo cha đón con nhanh lên được không? Xung quanh nơi này không có gì, con..." Nhạc Thiên Ngọc chưa nói hết Giang Hân Đóa đã cắt tín hiệu, lập tức nghe "ầm" một tiếng.
Ba ngày sau, trên tinh cầu Tarot truyền tới thông tin chấn động. Con riêng Nhạc Thiên Ngọc của Thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn trên đường đi du lịch gặp tai nạn, nhân viên cứu hộ chỉ tìm thấy xác phi hành khí. Trước mắt, lực lượng cảnh sát kết luận nguyên nhân do đạo tặc tinh tế gây nên.
Cùng ngày loan tin, vợ chồng Tục Nghiêu cũng hạ cánh xuống Tarot. Vốn bọn họ định tới bái kiến Côn Tháp đế và Đế hậu nhưng Đế hậu nghe tin thì bảo cậu nên về Nhạc gia một chuyến.
Trời mới biết Nhạc Dao không muốn quay về tí nào, lúc này không về thì người ngoài sẽ đồn thổi cậu là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa nghĩ tới thuốc Giang Hân Đóa cho Nhạc Thiên Ngọc sử dụng, về một chuyến cũng được.
Tất nhiên, Tục Nghiêu sẽ cùng đi với cậu.
Lúc này, trong nhà họ Nhạc dày đặc mây đen. Nhạc Phỉ Sơn đi vắng, một vài thân thích họ Giang ở cạnh Giang Hân Đóa. Giang Hân Đóa thấy Nhạc Dao quay về, mụ ta bật dậy từ ghế salon.
"Mày còn có mặt mũi quay về à?!" Giang Hân Đóa trợn trừng con mắt đỏ au vì khóc quá nhiều, "Đồ sói mắt trắng! Nếu không phải mày quay lại video ấy, Nhạc Thiên Ngọc sẽ bị người ngoài chửi rủa kinh khủng vậy sao? Nếu không phải nó bị chửi đến buồn bực, tao cũng sẽ không cho nó ra ngoài giải sầu! Đều tại mày hết! Mày là đồ yêu tinh hại người!" Giang Hân Đóa vừa gào vừa khóc, đẩy mạnh về phía Nhạc Dao, "Mày cút đi! Nơi này không ai hoan ngênh mày đâu!"
"Bà điên rồi à!" Tục Nghiêu nhìn mụ ta thật sự dám xồ tới người Nhạc Dao, hét ầm lên cản lại, "Nhạc Thiên Ngọc chết liên quan gì đến Nhạc Dao? Là các người cho nó đi, không phải Nhạc Dao!"
Tục Nghiêu rống đủ thì quay lại vuốt ve an ủi Nhạc Dao: "Có sao không? Có bị dọa sợ không?"
"Em không sao." Nhạc Dao dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Giang Hân Đóa. Khi nhìn tin tức cậu sớm đã đoán được Nhạc Thiên Ngọc không chết, nhưng nhìn biểu cảm phẫn nộ bi thương của Giang Hân Đóa thì đây không phải giả. Chẳng lẽ cậu tính nhầm?!
"Tục tướng quân, cô cô của tôi cảm xúc không ổn định, xin anh đừng để ý." Người nói chuyện là cháu trai cả của Giang Hân Đóa, cũng là trưởng tôn họ Giang. Lời nói với Tục Nghiêu, nhưng ánh mắt gã lại dán chặt vào khuôn mặt Nhạc Dao.
"Nhạc Thiên Ngọc mới chết, tôi đương nhiên sẽ không chấp nhặt với bà ta. Nhưng nếu anh không đem mắt chó của mình rời khỏi người vợ tôi..." Tục Nghiêu nở nụ cười nắm chặt vai cậu cả họ Giang, "Tôi sẽ rất để ý đấy."
"A a a a a a!" Cậu cả họ Giang gào khóc thảm thiết.
Tục Nghiêu lợi dụng tiếng kêu như sói tru kia, quay sang nói với Giang Hân Đóa: "Nếu bà không hoan nghênh Nhạc Dao, vậy thì chúng tôi cũng không ở lại lâu."
Nói xong anh buông bờ vai bị bóp sắp nát vụn hết xương cốt của cậu cả họ Giang ra, nở nụ cười vỗ vỗ lên rồi quay lại: "Đi thôi cục cưng."
Nhạc Dao do dự liệu nhìn vào phòng ngủ mới nghĩ xem có nên vào không, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua. Cậu vừa quay người lại thì thấy Nhạc Phỉ Sơn về. Vẻ mặt lão âm trầm, bên cạnh là gã Aldrich bị cậu mắng chửi mỗi ngày.
Trên diễn đàn cư dân mạng cứ Al đẹp trai này Al đẹp trai nọ đến là hăng say, cậu còn tưởng gã Aldrich này lớn lên đẹp trai thế nào, kết quả vừa nhìn đã muốn quay đầu lại. Nhạc Dao kéo kéo cánh tay Tục Nghiêu, trong lòng phun ra một câu: Mặt thì dài y như mặt ngựa, không thấy xấu hổ khi so sánh với sếp Tục nhà bố à? Buồn nôn!
"Hai đứa về khi nào thế?" Nhạc Phỉ Sơn hỏi.
"Chắc được 5 phút nhỉ." Nhạc Dao đáp, "Nhưng có người không hoan nghênh, nên bọn con định đi luôn."
"Con nói gì đấy! Nơi này cũng là nhà con, ai không hoan nghênh con về? Lại nhắc tới trong nhà xảy ra chuyện lớn vậy, thân là con cả chưa ở nhà đỡ đần chưa tính, vừa đến đã định đi là sao?" Nhạc Phỉ Sơn trừng Nhạc Dao, trong mắt nói ở đây có người ngoài, mày có biết nói chuyện không vậy?!
"Con chẳng hiểu nhà có tang thế này, con ở lại thì giúp được cái gì chứ? Hơn nữa, hiện tại con không thể ở nhà chính hỗ trợ đúng không? Ai kia đỡ phải ngứa mắt, thấy con thì trong lòng khó chịu này nọ." Nhạc Dao nói, "Dì Giang mới mắng con là yêu tinh hại người đấy, còn muốn đẩy con ngã. Tình huống của con hiện tại, không chịu nổi dọa nạt của mụ đâu."
"Mày!" Giang Hân Đóa nào ngờ Nhạc Dao còn có thể mách lẻo trơn tru tới vậy, biện minh cho mình, "Em không có đẩy nó!"
"Được rồi! Giờ này còn có tâm tư!" Nhạc Phỉ Sơn dứt lời, nhìn về phía Tục Nghiêu, "Trở lại thì vào ngồi một lát đã."
"Hôm nay tới đây thôi thủ trưởng. Ngài có khách mà. Nhạc Dao hiện đang mang bầu, tôi không muốn em ấy phải chịu thêm thích." Tục Nghiêu đáp, "Nếu quả thật có chuyện gì cần chúng tôi giúp thì đừng ngại liên hệ với tôi, tôi và Nhạc Dao sẽ ở lại tinh cầu mẹ lâu hơn mọi lần."
Nhạc Phỉ Sơn hiển nhiên không hài lòng với cách đối đáp này, chẳng biết lão nghĩ gì lại gật gật đầu: "Được rồi, cậu đưa nó về trước đi."
Tục Nghiêu từ đầu đến cuối không thèm nhìn Aldrich, nghe vậy thì đưa Nhạc Dao ra ngoài.
Aldrich cũng không nói gì, mãi tới khi vợ chồng Tục Nghiêu ra ngoài mới nói một câu với Nhạc Phỉ Sơn: "Cái thằng Tục Nghiêu này vẫn vậy, chẳng coi ai ra gì."
Sắc mặt Nhạc Phỉ Sơn càng đen hơn. Thật ra lão không có ý định dẫn Aldrich về, Aldrich nói có chuyện muốn thương lượng với lão nên mới không nỡ từ chối. Tuy Aldrich là bề dưới nhưng gã là người nhà Davis, vẫn phải chừa mặt mũi cho lão già Davis.
Giang Hân Đóa chẳng buồn phản ứng lại ai. Thế nhưng mụ nhìn thấy Aldrich, quay người chạy thẳng lên nhà. Mụ không quên nổi con trai và người này thoát không nổi có quan hệ! Lúc trước nếu không phải có người so sánh Aldrich với Tục Nghiêu thì Nhạc Dao cũng không lên phản pháo, càng không dây dưa ra chuyện về sau. Nếu Aldrich đối xử tử tế với con trai mụ một chút, con trai mụ cũng sẽ không u sầu cả ngày.
Nhạc Phỉ Sơn nói: "Bà ấy tâm trạng không tốt, để tướng quân Davis chê cười rồi."
Aldrich đáp: "Không có gì."
Nói xong gã nhìn về phía cửa, ánh mắt ánh lên tia ảo não.
Nhạc Dao tới nơi này, lên phi hành khí của hai người cũng chưa vội đi luôn. Phi hành khí khởi động, nhưng tốc độ bay không nhanh. Nhạc Dao đặt búp bê Kỷ Phong Vũ đối diện, nhỏ giọng thì thầm: "Phong Vũ, giờ tôi thả cậu ra nhé."
Kỷ Phong Vũ trả lời: "Ô kê."
Bọn họ chọn buổi tối tới, vì buổi tối là thời gian thuận tiện hành động nhất.
Dung Quý nói: "Từ từ, hay để lão đi cho."
Nhạc Dao: "Ngài đi á?"
Dung Quý: "Lão bay đi bay lại được rồi, không sợ biến mất. Nếu lão không ở đây, thằng nhóc họ Kỷ còn có thể giúp đỡ cậu."
Nhạc Dao nghe xong hơi do dự, Dung Quý lại bồi thêm: "Đừng có lăn qua lăn lại, chốc nữa phi hành khí bay xa lão lại mệt mỏi bay về nhà họ Nhạc, cứ quyết vậy đi."
Nhạc Dao biết Dung Quý có lòng tốt, nghĩ một chút rồi đồng ý. Cậu ngừng thở, rút bùa phong ấn trong búp bê Dung Quý ra.
Trong phi hành khí cực kì yên tĩnh, mọi người đều lo lắng việc Dung Quý biến mất. Dù sao Nhạc Dao cũng đã nói qua, trước kia cậu triệu hồi Kỷ Phong Vũ tại đây không có thành công.
Linh thể Dung Quý chầm chậm bay ra từ trong búp bê, lấy tốc độ mắt thường khôi phục hình dạng, quay về dáng dấp ban đầu.
Nhạc Dao vội hỏi: "Lão Dung cảm thấy thế nào?"
Dung Quý đáp: "Rất tốt. Đợi lão bay vòng vòng thử."
Nhạc Dao nói: "Được rồi, trước khi trời sáng sẽ đón ngài về."
Dung Quý lướt lướt, bay xuyên qua vỏ phi hành khí ra ngoài. Nhạc Dao không yên tâm lắm, dùng bùa thử gọi về. Dung Quý đi chưa được bao lâu lại quay về: "Sao lại gọi lão về rồi?"
Nhạc Dao: "Không có gì, tôi thử thôi, không cũng chẳng yên tâm nổi. Ngài đi đi, nhớ đừng để họ phát hiện đấy."
Dung Quý trước kia ở Hua tinh từng nghe trộm đám Hàn Mặc nói chuyện, đây cũng không tính là lần đầu lão đi rình mò. Thật ra lão chẳng sợ gì, bị Nhạc Dao chiêu về trong lòng lại dâng lên cảm giác khác lạ. Lão biết, đứa bé này quan tâm tới lão.
Chẳng lâu sau, Kỷ Phong Vũ lên tiếng: "Nhạc Dao, thả tôi ra nữa."
Nhạc Dao đáp: "Ông chui ra làm gì?"
Kỷ Phong Vũ đáp: "Đương nhiên là dạo vòng vòng thuận tiện đi chung cùng lão Dung hỏi thăm tin tức. Nếu lão có thể ra ngoài thì đương nhiên sẽ không có vấn đề, hai người đi chung còn hỗ trợ nhau được."
Nhạc Dao nghĩ cũng đúng, ngược lại cậu mới là đồ ngốc. Vì thế cậu cùng Tục Nghiêu thu lại toàn bộ bùa phong ấn trong búp bê. Vong bên trong búp bê ào ào bay ra, thoáng cái đã chẳng thấy tăm hơi.
Leslie lúc này mới tăng tốc phi hành khí, bay thẳng về biệt thự của Tục Nghiêu.
Nhạc Dao nói: "Chồng ơi, hay là em tính sai rồi? Em bói ba lần, ba lần đều ra kết quả Nhạc Thiên Ngọc còn sống. Nhưng bộ dạng Giang Hân Đóa không phải giả vờ."
Tục Nghiêu cũng thấy Giang Hân Đóa không giả vờ, có giả cũng không thể giả thành cái dạng ấy, chỉ có một khả năng: "Chắc chắn nó không chết, là Nhạc Phỉ Sơn lừa Giang Hân Đóa nói nó chết rồi."
Tục Nghiêu nghĩ Nhạc Phỉ Sơn có thể xuống tay ác độc, sau đó mới liên lạc với Vương Hạo, từ miệng Vương Hạo biết được người phò tá Nhạc Thiên Ngọc đi "du lịch" là ai. Anh biết người kia là một người Nhạc Phỉ Sơn tương đối coi trọng, những người còn lại năng lực tương đối bình thường, hơn nữa trong nhà không có bối cảnh gì. Nói cách khác, xảy ra chuyện lớn vậy, sẽ không có ai thay họ ra mặt.
Tại sao lại chọn một đám người như vậy bảo vệ Nhạc Thiên Ngọc? Nếu quan tâm nó thật lòng, rõ ràng nên phái nhiều người năng lực tốt hơn mới đúng. Nhưng Nhạc Phỉ Sơn không làm, có hơi mâu thuẫn không?
"Nhưng anh cũng nói rồi, có người lợi hại." Nhạc Dao nói, "Anh giải thích thế nào?"
"Chung quy vẫn phải có người mang theo Nhạc Thiên Ngọc chạy trốn. Chỉ với một đứa học sinh lớn lên trong nhà kính như nó, có thể tự lo liệu cho bản thân?"