Nhạc Dao tìm một chỗ tương đối bằng phẳng trải đệm, ngồi xếp bằng xuống: "Mọi người mau tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống thế này. Đừng cách xa tôi quá là được tránh tình trạng không nghe thấy tôi nói gì, nắm tay giống như tôi nữa."
Nhóm người viện trưởng Lưu ngồi xếp bằng đối diện Nhạc Dao, mỗi người cách Nhạc Dao chừng 2m, xếp thành một hình bán nguyệt như xòe quạt. Bọn họ đều nhận được tin tức Nhạc Dao gửi tối hôm trước nên đã rửa tay và rửa mặt sạch sẽ.
Nhạc Dao nói: "Được rồi, giờ hãy thả lỏng cơ thể mình, sau đó ngẩng cao đầu, cổ để thẳng, cằm hơn thu lại... Mọi người chú ý đầu lưỡi của tôi, phải để như vậy... Lưỡi để lên hàm trên... Ổn định hô hấp, tĩnh tâm lại... Tốt lắm, nhắm mắt lại nào. Có thể nhắm hoàn toàn hoặc hé nhìn cũng được... Sau đó hít vào thở ra, nhớ đếm số từ một tới năm..."
Trừ Tục Nghiêu thì tất cả mọi người đều ngồi theo chỉ dẫn của Nhạc Dao. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, tư thế của bọn họ không khác cậu là mấy.
Nhạc Dao nói tiếp: "Lắng nghe tiếng hít thở của mình, làm cho đầu óc thư thái không chứa tạp niệm. Hít thở phải chú ý thở sâu, thở nhẹ, thở đều, phải ghi nhớ không được gấp. Mọi người trong lòng đếm vài tần từ một tới năm rồi mở mắt, có vấn đề gì thì hỏi tôi. Nếu ai cảm thấy không thoải mái, xin hãy thông báo cho tôi đầu tiên."
Khoảng chừng 1′ sau, người mở mắt đầu tiên là Yến Kiệt: "Cậu Tiểu Nhạc, tôi mới đếm qua hai lần cũng thấy mệt rã rời rồi."
Nhạc Dao đáp: "Hôm qua anh ngủ muộn đúng không? Tư thế cũng không chuẩn. Ngồi xuống hơi nghiêng về phía trước, eo lưng duỗi thẳng ra."
Yến Kiệt: "Vâng, tốt hơn một chút rồi ạ."
Nhạc Dao: "Vậy thì tiếp tục đi, hòa mình vào tự nhiên. Nếu thấy sai thì dừng lại tự điều chỉnh, một lần nữa vào vòng mới."
Tục Nghiêu dựa vào một thân cây nhìn vợ bé nhỏ mang theo mấy cấp dưới của anh lầm bầm. Anh không quấy rầy, chỉ đứng một bên xem. Ban đầu chỉ đứng nhìn, không có gì làm thì gửi tin hỏi thăm Đường Diệp đi tới đâu rồi. Thấy mọi người yên tĩnh thì anh cũng tò mò, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh không mang nệm nên ngồi xếp bằng trên đất. Anh học theo Nhạc Dao co chân lên, nắm chặt tay, theo lời Nhạc Dao điều chỉnh hô hấp, chậm rãi đếm...
Đếm được hai vòng thì cảm thấy xung quanh bắt đầu xa vời dần, nội tâm cũng trở nên yên tĩnh. Anh tình cờ nghe được âm thanh giống tiếng nước chảy, lại giống như hô hấp của chính mình. Anh cảm thấy mình như thành một phần của thiên nhiên, không cảm giác được thân thể mình đang tồn tại, muốn bay lên.
Nhạc Dao tiếng vào trạng thái vô ngã y như thói quen ăn cơm uống nước, vậy nên cậu muốn nhập thì nhập, xuất thì xuất. Cậu mở mắt ra vốn để xem ai làm chưa đúng để sửa, thế nhưng lại phát hiện Tục Nghiêu cũng ngồi cạnh, hơn nữa nhìn sắc mặt và hô hấp, rất rõ ràng. Nếu như trong đám người này hỏi xem có ai thành công, chỉ có Tục Nghiêu thôi.
Người không tìm nổi cảm giác là Yến Kiệt và Hàn Mặc, một người thì nhíu xoắn cả lông mày, một người thì cựa quậy đổi tư thế kiểu gì cũng không chuẩn.
Đây là gì? Vô tình trồng liễu, liễu xanh hả?
Nhạc Dao tiếp tục quan sát, Tục Nghiêu thật sự rất có thiên phú, hoặc Tục Nghiêu hoàn toàn không có áp lực không như mọi người mang theo mục tiêu học tập, vậy nên tiến nhập cảnh giới nhanh hơn?
Nhạc Dao không lên tiếng, những người khác cũng mở mắt ra. Bọn họ thấy Tục Nghiêu cũng luyện tập thì thấy thú vị, thú vị dần thành kinh ngạc.
Tục Nghiêu: "Các người không tập đi, nhìn tôi làm gì?"
Tục Nghiêu không hề mở mắt!
Đừng nói năm vị đồ đệ, thậm chí Nhạc Dao cũng ngây dại: "Anh, anh làm sao biết được mọi người đều đang nhìn anh?"
Tục Nghiêu mở mắt, tùy ý nói: "Trực giác."
Nhạc Dao nhớ tới, đúng rồi, người này không thấy vong linh nhưng lại nhận ra sự tồn tại của vong linh. Người này cực kì mẫn cảm với bất kì địch ý nào, gần như không một ai có thể theo dõi anh từ trong bóng tối mà không bị phát hiện. Kể cả Kỷ Phong Vũ hay Tống Hòa cũng không thể.
Viện trưởng Lưu: "Thật sự rất khó đạt được trạng thái đầu óc trống rỗng, nếu trống rỗng thì giống như sẽ ngủ mất vậy."
Yến Kiệt: "Đúng vậy, nếu không tự nhắc nhở bản thân đang làm gì thì tôi cũng ngủ mất."
Hàn Mặc ngược lại không nói gì, cực kì ảo não. Trần Ứng Vi quay qua hỏi Tục Nghiêu: "Thủ trưởng vừa thành công rồi ạ?"
Tục Nghiêu: "Chắc thế."
Nhạc Dao: "Không có, nhưng phương thức không sai. Chúng ta cùng thử một lần nữa, lần này kéo dài thời gian, mọi người hết sức thả lỏng, không tạo áp lực. Còn nữa, nếu muốn không phân tâm, muốn ngồi yên tĩnh tâm, tĩnh linh, trời sập cũng đừng cử động."
Tất cả mọi người nhắm mắt lần nữa.
Nhạc Dao quan sát từng người, nhìn bọn họ nỗ lực thả lỏng, cậu cũng thả lỏng nhắm mắt lại. Ai biết được trong chốc lát, cậu luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm. Cậu còn tưởng là học đồ, mở mắt ra thì đối diện với một đôi mắt nho nhỏ! Hình – hạt – đậu!
Nhạc Dao hét ầm lên, nhảy tới chỗ Tục Nghiêu điên cuồng lăn lộn, tim nhảy lên cuống họng, lúc cậu hét thì mọi người cũng mở mắt theo. Tục Nghiêu vội vàng ôm người vào lòng, Yến Kiệt đi tới bắt rắn. Khoảng cách này thật sự quá gần, Nhạc Dao bị dọa sợ chết khiếp. Cậu nằm nhoài trong lồng Tục Nghiêu thở gấp, sắc mặt tái nhợt, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Tục Nghiêu vỗ vỗ sau lưng cậu: "Không sao không sao, em đừng sợ."
Nhạc Dao cơ thể cứng đờ, đầu lưỡi cảm giác như muốn cong lên cũng không nổi. Cậu nói: "Xin lỗi mọi người, tôi cần nghỉ một chút, một vài phút thôi."
Tục Nghiêu mặc kệ dù có người ở cạnh hay không, dùng sức ôm lấy Nhạc Dao: "Không có chuyện gì, hôm nay dừng ở đây thôi, tôi cùng em về nhà."
Nhạc Dao giống như gật đầu nhưng cậu chỉ giật giật hai cái, cơ thể cứng đơ gật đầu cũng lao lực. Cậu túm chặt vạt áo Tục Nghiêu, Tục Nghiêu muốn gỡ ra để ôm người lên nhưng kết quả đầy bất ngờ, gỡ không ra.
Viện trưởng Lưu thấy không đúng, đây không phải bệnh trạng của người bị hù dọa thông thường. Ông nói: "Mau lên! Mau đưa cậu Tiểu Nhạc tới bệnh viện!"
Phi hành khí trực tiếp đỗ trước nơi tiếp nhận bệnh nhân phòng cấp cứu, nhân viên đã nhận được thông báo từ lâu mang cáng ra đón. Tục Nghiêu bế Nhạc Dao đặt lên cáng đưa vào trong.
Nhân viên y tế muốn gỡ tay Nhạc Dao nhưng không thành công. Bác sĩ cấp cứu nói: "Mau vào lấy kéo cắt góc áo thủ trưởng xuống."
Nhạc Dao mắt nhắm nghiền, dường như vì nghe thấy câu nói kia nên tay nắm càng chặt hơn, miệng lẩm bẩm: "Không, không được cắt."
Thanh âm nhẹ cực kì, răng đánh lập cập vào nhau, Tục Nghiêu lại nghe thấy được.
Tục Nghiêu rõ ràng thấy bàn tay bé nhỏ kia càng bấu chặt hơn, hơn nữa còn mang theo cảm giác bất an cực kì rõ ràng. Anh nắm chặt tay Nhạc Dao: "Ừ ừ, không cắt không cắt."
Anh quay sang bác sĩ cấp cứu: "Tôi ở lại, em ấy quá khẩn trương."
Bác sĩ cấp cứu không nhiều lời. Bọn họ đều là những người từng làm việc trên chiến trường, tố chất tâm lý đương nhiên không tồi, không để ý việc Tục Nghiêu đứng đó tiếp tục việc cần làm. Bác sĩ cấp cứu lại nói: "Tiêm bắp 2ml peptide pineyl... Chờ đã, dùng tinh chất lá bộc lộ tuyến đi."
Y tá bận rộn chuẩn bị rồi chích thuốc cho Nhạc Dao. Nhạc Dao lúc này mới dần lấy lại sự tỉnh táo, nét mặt giãn ra, tay cũng buông dần, tim dập bình thường lại. Bàn tay túm góc áo Tục Nghiêu vẫn nắm chặt, đợi tầm 10′ sau chìm vào giấc ngủ mới buông, cũng làm người ta cảm thấy cực kì bất đắc dĩ.
Thế nhưng các chỉ tiêu cũng dần khôi phục lại trạng thái bình thường, bác sĩ báo cáo lại cho Tục Nghiêu: "Xin thủ trưởng yên tâm, phu nhân đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm rồi ạ, nguyên nhân vì sao rơi vào trạng thái co giật do sợ hãi thì cần phải chờ kết quả xét nghiệm tỉ mỉ. Tình huống trước mắt cho thấy không có vấn đề bài trừ về tâm lý ạ."
Tục Nghiêu đáp: "Được rồi, chờ có kết quả thì báo cáo lại cho tôi."
Tục Nghiêu từ phòng cấp cứu đi ra, tiến tới hỏi viện trưởng Lưu: "Viện trưởng Lưu, peptide pineyl và lá bộc lộ tuyến hơn kém nhau chỗ nào?"
Viện trưởng Lưu trả lời: "Đều là thuốc giảm triệu chứng co giật thôi ạ. Peptide pineyl hiệu quả nhanh hơn, sau khi dùng sẽ rất ít xuất hiện tác dụng phụ, thế nhưng lại hơi độc, sau 3-5 ngày mới có thể bài tiết hết ra khỏi cơ thể. Tinh chất lá bộc lộ tuyến sau khi sử dụng người bệnh sẽ xuất hiện tình trạng chóng mặt buồn nôn, cảm thấy khó chịu nửa ngày nhưng lại là thuốc không có độc. Tại sao ngài lại hỏi cái này ạ?"
Tục Nghiêu nói: "Bác sĩ phụ trách ban đầu chỉ định dùng peptide pineyl sau đó lại đổi sang tinh chất lá bộc lộ tuyến."
Viện trưởng Lưu: "Chắc hẳn đã cân nhắc tới kì dục kéo dài của cậu Tiểu Nhạch, nếu không bài trừ sẽ ảnh hưởng tới khả năng mang thai. Phản ứng của bác sĩ cấp cứu chỗ chúng ta vẫn rất nhanh nhạy."
Có thể trở thành bác sĩ cấp cứu ở đây, đương nhiên đầu óc phải nhạy bén và phản xạ phải nhanh nhẹn. Tục Nghiêu nhìn các y bác sĩ nhanh nhẹn xét nghiệm cho Nhạc Dao, trong đầu lóe lên nghi ngờ: Tại sao Nhạc Dao lại sợ rắn tới vậy?
Trước đó cũng vậy, anh giết con rắn xong Nhạc Dao vẫn kè kè bên cạnh, một lúc sau mới dám rời đi. Lần này càng rõ ràng hơn, bị dọa tới mức cả người cứng đờ.
"Buổi học hôm nay hoãn lại đi đã, Yến Kiệt và Trần Ứng Vi về trước đi, việc gì cần thì giải quyết cho xong." Tục Nghiêu nói, "Cái khác đợi Nhạc Dao tỉnh lại rồi nói."
"Vâng." Yến Kiệt suy nghĩ một hồi thấy mình cũng chẳng giúp được gì mấy, chẳng lẽ xin chỉ thị diệt sạch rắn trong khu sinh hoạt? Hay chế tạo xà phòng rồi thuốc gì đó. Nếu không cứ xảy ra tình trạng này cũng quá dọa người.
Viện trưởng Lưu và bác sĩ Triệu trước giờ vẫn luôn túc trực tại bệnh viện nên không có rời đi, bọn họ theo Tục Nghiêu đợi tới khi Nhạc Dao xét nghiệm xong rồi đưa Nhạc Dao vào phòng bệnh, báo cáo tình hình Nhạc Dao phải ngủ thêm nửa tiếng nữa mới tỉnh rồi theo các bác sĩ vào nghiên cứu chi tiết kết quả xét nghiệm.
Tục Nghiêu ở cạnh Nhạc Dao, thấy Nhạc Dao vẫn ngủ thì nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tay cậu, chẳng hề hay biết mấy vị y bác sĩ trong phòng làm việc kích động đến phát điên rồi.
"Mẹ tôi ơi, quá lợi hại!? Ba đứa!"
"Hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thấy túi thai... Chỉ sợ không phải như vậy cũng có à?"
"Hix, hai vị..." Bác sĩ cấp cứu tuy rằng cũng cảm thấy việc này đáng để ăn mừng, thế nhưng viện trưởng Lưu và bác sĩ Triệu đây có phải hơi quá kích động không?
"Haiz Tiểu Hứa chẳng hiểu gì cả. Gene của sếp nhà chúng ta vượt xa người thường, người bình thường muốn có con của ngài ấy xác suất cũng khó." Viện trưởng Lưu nói, "Kết hôn cũng chưa chắc đã có con. Cậu nhìn mà xem, sếp làm một phát ba đứa, không đáng ăn mừng thì gì?"
Trước khi Tục Nghiêu tới Tarot ông là người thúc giục anh nhất định phải kết hôn với Nhạc Dao nhiều nhất, mã gene của bọn họ cực kì xứng đôi! Lúc ấy sếp không ưng đâu, hoàn hảo cuối cùng vẫn cưới đấy thôi!
"Nên ăn mừng một chút." Bác sĩ Hứa cười nói, "Quá lợi hại, chúng ta có nên đi đòi lì xì không?"
"Được! Chúng ta đi nháy cho sếp một câu, xem ngài ấy phản ứng ra sao!" Bác sĩ Triệu nói, "Đi một tẹo thôi, cùng nhau đi."
Tục Nghiêu vẫn rất bình tĩnh, có thể do anh đã trải qua quá nhiều chuyện nên bình thường rất khó có thứ làm tâm trạng anh có biến hóa lớn. Hiện tại bọn họ ai cũng muốn nhìn một chút, thủ trưởng liệu có nổ tung không nhỉ.
Viện trưởng Lưu đi đầu nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, Tục Nghiêu nghe thấy nhẹ nhàng thả tay Nhạc Dao đi ra: "Thế nào rồi?"
Viện trưởng Lưu, bác sĩ Triệu và bác sĩ Hứa bày ra vẻ mặt đau xót. Viện trưởng Lưu mở lời: "Có hai tin tức thưa thủ trưởng. Đầu tiên cơ thể cậu Tiểu Nhạc không gặp vấn đề gì, tình trạng co giật xảy ra do kinh hãi gây nên, cần cân nhắc xem có bóng ma tâm lý nào không. Có thể tổng hợp thông tin qua sinh hoạt hằng ngày, hẳn có thể chữa trị. Còn chuyện khác..."
Tục Nghiêu cau mày: "Cái khác là cái gì?"
Bác sĩ Triệu nói: "Cái khác... Ngài nên chuẩn bị tâm lý thật tốt ạ."
Thanh âm Tục Nghiêu nháy mắt trở nên lạnh lẽo: "Có ý gì?"
Uy thế trỗi dậy làm bác sĩ Triệu sợ hãi tê dại da đầu, lui về sau một bước.
Viện trưởng Lưu: "Cậu Tiểu Nhạc có."
Bác sĩ Hứa giơ ngón tay: "Ba đứa."
Tục Nghiêu: "..."
Khuôn mặt Tục Nghiêu chẳng thay đổi gì sau "chuẩn bị tâm lý thật tốt" tới "vợ tôi có bầu", run run một lúc mới nói: "Mấy người vừa nói gì cơ?"
Viện trưởng Lưu nở nụ cười: "Chúc mừng thủ trưởng, thủ trưởng phu nhân đã có thai, còn là sinh ba. Ngài ấy hẳn đã được thụ tinh vào mấy ngày dục, các chỉ số hiện tại không tệ lắm ạ."
Tục Nghiêu chẳng hiểu hưng phấn thế nào, đi một mạch dọc hành lang rồi quay lại. Anh giống như đang kiềm chế, tạo ảo giác nếu ai dám nói dối sẽ bị đánh chết: "Ý các người là tôi đã lên chức bố rồi?"
Ba vị bác sĩ không hẹn cùng lên tiếng: "Vâng thưa thủ trưởng."
Tục Nghiêu quay đầu nhìn về phòng bệnh nơi vợ bé nhỏ đang say giấc, bên môi nhịn không được treo lên nụ cười thỏa mãn: "Khụ, tôi biết rồi. Về trước đi, tôi muốn ở một mình với em ấy một lát."
Bác sĩ Hứa: "Thủ trưởng thân mến, chỗ này cần được phát lì xì."
Tục Nghiêu rất sảng khoái: "Có, đương nhiên phải có! Lát nữa phiền các vị chia sẻ những thứ tôi cần lưu ý cho Leslie."
Viện trưởng Lưu nở nụ cười: "Trước kia không thấy ngài thích trẻ con, nhìn lại hiện tại thì khác hẳn nhỉ."
Tục Nghiêu nói: "Thích chứ sao không? Chẳng cần nhìn xem ai hoài thai."
Tục Nghiêu đóng cửa, ngồi cạnh Nhạc Dao yên lặng ngắm nhìn cậu.
Dưới tác dụng của thuốc, Nhạc Dao ngủ tương đối sâu. Cậu hô hấp đều đều, cơ thể không cứng đơ như trước, điều này làm Tục Nghiêu yên tâm hơn nhiều cũng cảm thấy hơi xúc động.
Khi ấy anh tới Tarot không hề nghĩ tới việc đăng kí, ai nghĩ trái tim đặt trên người Nhạc Dao muốn đòi cũng không đòi lại được nữa?
Duyên phận vượt qua 500 năm, cũng chỉ có lần này.
Tục Nghiêu nâng tay Nhạc Dao lên hôn nhẹ, cứ như vậy ở bên cậu tới giữa trưa.
Buổi trưa có người tới báo cáo công tác, thuận tiện hỏi việc mang bữa trưa tới bệnh viện. Tục Nghiêu nói không cần, lúc này Nhạc Dao chậm rãi tỉnh lại. Việc đầu tiên Nhạc Dao làm là mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đấy nhớ tới chuyện đã phát sinh, theo bản năng có chút hoảng loạn. Chủ yếu do phòng bệnh lúc này không có người.
Tục Nghiêu không muốn đánh thức Nhạc Dao, lúc ở hành lang nói chuyện cũng nói rất nhỏ.
Nhạc Dao không nghe thấy, máy truyền tin trên cổ tay cũng bị tháo xuống, chống đỡ cơ thể ngồi dậy. Cậu vốn định xuống giường ra ngoài nhìn một chút, vừa thả được chân xuống thì trời đất quay cuồng, choáng váng buồn nôn trực tiếp nhào xuống mặt đất: "Ai ui!"
Tục Nghiêu vội vàng từ bên ngoài đi vào, thấy Nhạc Dao dưới đất thì giật mình: "Sao lại ngồi dưới đất thế này? Hàn Mặc đâu! Mau gọi bác sĩ tới!"
Nhạc Dao xoa cổ tay: "Không cần không cần, em chỉ hơi choáng thôi. Em không thấy anh nên muốn ra ngoài tìm."
Tục Nghiêu bế Nhạc Dao lên giường: "Là phản ứng của thuốc thôi, viện trưởng Lưu nói tình trạng này kéo dài tầm nửa ngày. Em cứ nằm yên đấy đã, cần gì thì nói với tôi."
Nhạc Dao hỏi: "Máy truyền tin của em đâu?"
Tục Nghiêu lấy ra từ chỗ nào đó: "Vừa nãy xét nghiệm thì cởi ra, không đeo lên cho em."
Nhạc Dao nói: "Xin lỗi, chắc anh lo lắng lắm nhỉ? Thật ra cũng không có gì đâu, em chỉ cực kì sợ mấy thứ như rắn... Xa một tẹo em còn nhịn được, hôm nay quá gần. Em lúc ấy..."
Tục Nghiêu không nặng không nhẹ gãi gãi sau gáy Nhạc Dao: "Ai nói không có chuyện gì?"
Gãi xong nhẹ nhàng chọt bụng Nhạc Dao: "Nơi này đang có ba bạn nhỏ, biết chưa?"
Nhạc Dao ngu ngốc: "Hả?!"
Tục Nghiêu vuốt tóc Nhạc Dao: "Hả? Hả cái gì mà hả?! Em cũng lợi hại phết nhỉ, một lần có hẳn ba đứa cơ... Em làm cái gì thế?!"
Tục Nghiêu chưa nói hết câu thì phát hiện Nhạc Dao ngồi thụp xuống, cau mày làm bộ muốn xuống giường. Vì thế anh đứng ra cản lại: "Muốn đi đâu?"
Nhạc Dao: "Em phải xem có phải em nằm sai tư thế không, chẳng phải em bị rắn dọa sợ chết khiếp hả?"
Tục Nghiêu ấn người nằm xuống giường: "Đừng có quậy nữa, bị dọa sợ là thật, ba bạn nhỏ cũng là thật."
Anh nghiêm túc nhìn Nhạc Dao: "Nhạc Dao Dao, tôi phải làm bố rồi."
Nhạc Dao:"... Không đúng, ý anh là, trong bụng em có trứng của cá lớn à?!"
Tục Nghiêu: Lấy ví dụ kiểu gì đấy = =