Đời người chuyện muốn làm rất nhiều những chuyện muốn làm nhất thì luôn có vô vàn thử thách và khó khăn, nếu không kiên trì sẽ mất đi việc cả đời này mình muốn theo đuổi.
Giống như An Hy bây giờ bản thân đã cố gắng trở thành một bác sĩ vì vậy chuyện cô ấy cả đời này không bao giờ muốn bỏ qua là chữa bệnh.
Có lẽ vì thế mà đôi khi là cố chấp, nhưng là cố chấp mang đến hy vọng mang đến niềm tin mang đến cơ hội cho người bệnh.
Tự ti, mặc cảm cái cảm giác khi bản thân mình vốn sinh ra đầy đủ khỏe mạnh nhưng rồi tai ương ập xuống khiếm khuyết một phần cơ thể.
Lãnh Mặc chính là cảm giác đó, hàng ngày nghĩ về bản thân mình bao quanh là ý nghĩ vô dụng, đôi chân bại liệt thì có thể làm được gì chứ.
Năm năm chân chưa một lần có cảm giác, chưa một lần nhớ rằng cảm giác đứng dậy ở đôi chân là thế nào.
Để rồi chuyện hắn ghét nhất là ai đó động vào chân mình nó như một nỗi đau đơn hàng ngày Lãnh Mặc đối diện với bản thân.
“ Cô mà còn cố tiếp cận ta nữa, ta sẽ không ngần ngại giết cô đâu.”Khuôn mặt giận giữ,ngữ khí âm u lạnh lẽo, đôi đồng tử đã ám một màu đen tăm tối, cơ thể không ngừng run lên, lưỡi kiếm kề sát cổ nữ nhi trước mặt không một chút do dự.
“ Ta biết rồi, nhưng hình như chân ngươi bị thương mà, ta băng bó cho ngươi xong rồi sẽ đi.” An Hy nuốt khan, run rẩy nhìn Lãnh Mặc nói.
An Hy vừa định chạm vào vết thương thì Lãnh Mặc như phát điên ấn mạnh lưỡi kiếm vào cổ An Hy, máu từ từ đọng trên lưỡi kiếm, chảy dài xuống thấm vào ga trải giường.
“ Bình tĩnh, ta đâu có ý làm hại ngươi, ta là bác…sĩ….
à không phải đại phu mà.” Khuôn mặt trắng bệnh, cảm giác như các xung thần kinh muốn nổ tung ra, cảm giác đau đớn truyền tới não bộ, đôi mắt nhắm chặt nói.
Không gian yên ắng, ngột ngạt vô cùng, đến việc hít thở không khí thôi cũng cảm giác sợ hãi.
Như Mây bước vào không nghĩ sẽ là cảnh này, vội vàng quỳ xuống hoảng hốt van xin Lãnh Mặc.
“ Cút.” Nghe được từ này An Hy cảm thấy như mình được sống rồi, dù cho nghe từ đó phát ra từ miệng Lãnh Mặc vô cùng u ám, sắc nhọn cứ thể như sắp cứa vào tim gan một nhát.
“ Tiểu thư hồi phòng trước đã.” Như Mây vội vàng đến, kéo An Hy đi nhanh lập tức, tưởng như hai người đang bay về phòng chứ không phải đi nữa.
Căn phòng nhỏ nằm đằng sau một hành lang dài phía sau Cung Anh viện, cây cối mọc um tùm xung quanh, bên trong chỉ có cây cỏ khô với những lọ dung dịch xếp đầy trên kệ, một chiếc bàn và một chiếc giường có vách ngăn, vài ngọn nến đang cháy dở.
“ Tiểu thư người mau đi tắm đi, trời đã khuya lắm rồi” Như Mây vừa thắp thêm mấy ngọn nến vừa nói.
“ Phòng tắm ở đâu?.” An Hy ngơ ngác hỏi“ Tiểu thư người sao vậy, ở lối đó người đi vào sẽ thấy.”“ Ừ, ta trêu em chút cho vui thôi.”Hòa mình vào dòng nước ấm áp, trút bỏ những chuyện khiến bản thân kinh ngạc, sợ hãi vừa mới trải qua là một cảm giác vô cùng dễ chịu.
An Hy đột nhiên vẩn vơ với những suy nghĩ trong đầu cô có cảm giác mình sẽ chữa trị được cho Lãnh Mặc.
Chuyện muốn làm đã có ở nơi đây, nhưng thực hiện được chắc cần một tinh thần thép không sợ dao kiếm.
Mấy ngày liền viện của thiếu tướng quân đều khiến đám người hầu khiếp sợ, không ai muốn bén mảng đến.
Lãnh Mặc trở nên khó tính hơn, cau có hơn, lúc nào cũng tràn đầy cảm xúc bực tức, đồ đạc đã được thay đi rất nhiều, không biết bao giờ mới không bị ném xuống đất vỡ tung tóe nữa.
Một nô tì xấu số đã đã bị Lãnh Mặc giết chết khi vô tình động đến vết thương ở chân hắn.
Từ lúc vết thương ở chân xuất hiện Lãnh Mặc đã trở nên nhạy cảm vô cùng, đám nô tì lo chuyện y phục cho Lãnh Mặc cứ thế bảo nhau chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây.
“ Tiểu thư người định vào phòng thiếu tướng quân thật hả?.” Như Mây bám lấy một tay An Hy run rẩy hỏi.
“ Vào chứ, vào chữa bệnh.” An Hy ngẫm một hồi lâu, chống hai tay lên hông nhìn phòng Lãnh Mặc rồi đi vào.
Cánh cửa vừa mở, đồ đạc đã bay tới tấp vào mặt cô, An Hy sau một hồi la hét cuối cùng cũng lấy được bình tĩnh, đi vào với khuôn mặt cố tỏ ra là mình ổn.
.
ngôn tình tổng tài
“ Chào phu quân tương lai, người khỏe chứ, tức.
tức giận rất có hại cho sức khỏe đo, ảnh hưởng đến tim, trí óc đặc biệt là tâm trạng, khiến mọi suy nghĩ không thông suốt.” An Hy chấp hai tay vào nhau, vừa đi vừa nói, giọng cố gắng không lộ ra mình đang run.
“ Muốn gì?.” Lãnh Mặc ngẩng đầu, đôi mắt trừng lên nhìn An Hy.
“ Không muốn gì cho mình hết, muốn làm một chuyện cho ngươi.”An Hy đứng yên lại tay đan vào nhau đằng sau nói, không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Lãnh Mặc nhìn chằm chằm vào cô, đợi cô nói tiếp,“ À, chuyện là thế này, ta phát hiện ra một điều là chân ngươi có thể chữa được đó, ngươi có thể đứng dậy được, vui không? và ta sẽ là người làm điều đó?.” An Hy nói một mạch, cơ mặt cô cũng giãn ra, giọng nói vô cùng tự tin.
“ Tốt nhất cô đừng xảo ngôn trước mặt ta làm gì, hay là cô chán sống rồi.” Lãnh Mặc cười khẩy một cái rồi, ngả người ra sau ghế, gương mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Lãnh Mặc cảm thấy An Hy như trò hề trước mặt mình, việc cô chạy đến đây nói những điều không có cơ sở để nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, đến bị thương cảm giác là đau hắn cũng không có.
Chắc chắn cô muốn lấy chuyện này ra làm trò cười cho bản thân mình.
Vốn từ trước đến nay An Hy lúc nào cũng tỏ thái độ với Lãnh Mặc, Lãnh Mặc càng đau đớn càng thảm hại thì An Hy càng vui vẻ.
Lãnh Mặc cứ nhìn An Hy với suy nghĩ chắc nịch thế mà không biết rằng cuối cùng là mình sai lầm.
“ Ta lấy tính mạng của ta cược với ngươi rằng ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” An Hy nắm chặt hai tay sau lưng với nhau lại, cô thấy rằng bây giờ Lãnh Mặc đang hoàn toàn tin rằng mình đã mất đi cơ hội đi lại nên mới nhất quyết từ chối việc chữa trị.
Nếu là người bình thường hy vọng là mình khỏi bệnh chỉ cần ai nói chữa được họ sẽ đặt một sự đánh cược với niềm tin đó.
Lãnh Mặc nhếch mép nhẹ, chán ngán nhìn An Hy, trong lòng còn nghĩ cô bị điên rồi, rảnh rỗi không có gì để làm nên chạy đến đây tính chuyện gây sự với hắn.
Lã An Hy mà hắn biết hoàn toàn chẳng có chút khái niệm nào về y thuật, từ lúc bước chân vào phủ hàng ngày Lã An Hy chỉ mải mê chế biến các loại nước hoa, ngoài ra chuyện gì cũng không biết, giờ đòi làm một chuyện chẳng có chút hy vọng nào, bao nhiêu đại phu giỏi nhất cả Đại An quốc này còn bó tay lắc đầu, vậy mà một nữ nhi mù tịt y thuật lại khẳng khái trước mặt hắn là có thể làm điều đó.
“ Nếu cô nghĩ cách đấy để tiếp cận ta, ngày ngày lấy cái cớ chữa bệnh để lấy lại lòng tin của ta thì cô nên bỏ đi, Lãnh Mặc ta ghét nhất loại người nói mà không làm được, cô muốn chết như vậy thì ta nói giúp cô có khả thi hơn đó.” “ Ta mà sợ chết đã không bước vào đây, chân ngươi vốn có thể đi lại sao ngươi lại bỏ qua cơ hội đó chứ, ta đảm bảo với ngươi nếu trong lúc chữa trị ngươi không có tiến triển có thể giết ta bất cứ lúc nào.
Người nhìn chân của ngươi xem bao nhiêu năm rồi vẫn phát triển, bình thường không đi lại cơ sẽ bị teo đi không cân đối với cơ thể.” Thấy An Hy khăng khăng như vậy Lãnh Mặc nghiêng đầu một cái, nhìn bàn chân mình, vốn chẳng tin vào điều đó những cuối cùng Lãnh Mặc nở một nụ cười không mấy nguy hiểm.
“ Được, nếu cô thích làm một việc là sờ chân của ta trước khi chết thì như cô nói ta cho cô chữa nó đấy.” Lãnh Mặc đẩy bàn trước mặt ra, bỏ vạt áo che chân ra, hắn rất muốn xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
An Hy tâm trạng tốt lên hẳn, cô bắt đầu nghiên cứu chân của Lãnh Mặc một lúc khá lâu.
Lãnh Mặc chỉ thấy hành vi của An Hy là vô cùng kì quái, nhàn nhã thu vào ánh mắt của mình.
Như Mây thì chân tay run rẩy không ngừng, đến việc nhìn cũng không dám nhìn, Như Mây cảm tưởng như trong này vô cùng thiếu không khí, đến việc thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
Vẻ mặt của An Hy thì lại vô cùng bình thản, trong đầu bắt nảy lên những tính toán của mình.
“ Lúc nãy ta cược tính mạng mình cũng còn thấy sợ, giờ hết rồi, ngươi phải hoàn toàn tin tưởng ta, nghe lời ta thì ngươi có thể tự do đi lại bằng chính đôi chân của mình rồi.”“ Ồ, tiểu thư An Hy chỉ cần lấy tay, bóp bóp vài cái là khẳng định chân ta có thể chữa khỏi, cô dùng phép thuật hay dùng sự ảo tưởng của mình để ta đứng lên được.” “ Ngươi không phải đại phu, ngươi không chữa bệnh thì làm sao ngươi hiểu được.” An Hy nhẹ nhàng nói.
“ À, vậy thì người ngày ngày đi cứu mấy cây hoa cổ sắp chết thì có thể làm được điều mà đại phu giỏi nhất Đại An quốc không làm được, Tần Lang nghe thấy chưa, ngươi không được nghi ngờ y thuật CAO SIÊU của Lã tiểu thư đấy.” Lãnh Mặc nhấn mạnh hai chữ “cao siêu” cười khẩy một cái, chán ngán nhìn An Hy trước mặt.
“ Ngươi sẽ phải nhận ra đây là sai lầm lớn trong cuộc đời ngươi, vì đã chế giễu đại phu có -- ở đất nước này, người cho ngươi đứng dậy một lần nữa bằng đôi chân mình, ngươi cứ chuẩn bị thấy được cảm giác đứng trên đôi chân một lần nữa đi.”An Hy vốn chẳng để tâm những lời nói đó của Lãnh Mặc.
chỉ thuận miệng cãi lại một câu, khẳng định lại điều mình đã nói được sẽ làm được.
Cô biết sẽ vô cùng khó khăn để Lãnh Mặc tin tưởng vào chuyện cô muốn làm này, chẳng ai đặt niềm tin vào một người xa lạ, hay biết thói quen sở thích, việc họ hay làm hàng ngày cả.
Khẳng định mình chưa bao giờ là chuyện dễ làm, muốn là được đâu.
Gió đã nổi lên rồi, người cũng đã bắt đầu chuẩn bị thay đổi rồi, cuộc đời này vốn là một bức tranh với rất nhiều gam màu, có những người sẽ bắt đầu là gam màu sáng rồi sa ngã đánh mất bản thân, chìm vào gam màu tối.
Có những người sẽ đi từ gam màu tăm tối trưởng thành bước đến gam màu tươi sáng nhận lấy món quà hạnh phúc, dù là bất cứ con người với điểm xuất phát nào cũng nhất định một điều không được hoài nghi bản thân..