Phủ tướng chưa bao giờ có một loại không khí căng thẳng đến mức này, ai cũng thấy lo sợ cho An Hy, tướng quân người nổi tiếng với những chiến công ngoài biên ải, giặc chết dưới tay người không biết tính bao nhiêu là cho đủ, vậy mà bị một nữ nhân nhỏ bé ra sức làm càn trước mặt.
“Bỏ ta ra, Phu nhân từ lúc người xuất hiện sao cứ một mực nói ta này nọ trong khi chuyện chính là nha đầu của người bỏ độc vào thức ăn của viện ta?” An Hy nhìn thẳng vào mắt phu nhân nói.
“Tiểu thư An Hy nô tì biết cô không vừa mắt nô tì, những chuyện hạ độc chủ tử là chuyện cấm kị nô tì có thể bị mất mạng, nếu nô tì có sai gì mong cô bỏ qua, đừng vì thế mà ép nô tì vào con đường chết.”“Thật độc ác, chuyện này cũng nghĩ ra được, đúng đấy xem thái độ của cô ta đi, xem cô ta nói chuyện với tướng quân và phu nhân bằng giọng điệu gì kìa…"Một đống âm thanh hỗn loạn, An Hy nhìn một lượt những gương mặt ở đây, ai cũng thấy Mai Nhi đáng thương, còn cô trong mắt họ vô cùng vô lí, ồn ào, độc ác.
Tướng quân dường như sức chịu đựng đã đến giới hạn, người đập mạnh tay xuống bàn, lần này cái bàn gãy làm đôi vang lên khô khốc lăn lóc trên sàn nhà.
Gia nô cúi gằm mặt, không ai dám lên hó hé gì nữa.
Tức giận phẩy áo choàng, ngồi xuống ghế, vô cùng uy nghi.
“ Hôm nay ta sẽ cho cô tâm phục khẩu phục, từng người có mặt trong nhà bếp lúc đó thuận lại những gì các ngươi biết, ai không nói lôi ra chém đầu cho ta.
"Những tưởng lúc này công lý đã xuất hiện nhưng không An Hy trợn tròn mắt, từng người nói cứ như thật, thêm mắm dặm muối, mọi lời nói như ám chỉ đến cô là người gây chuyện, An Hy bất ngờ đến nỗi cô đứng hình.
Một lúc nữa thì quỳ xuống, vô hồn nhìn tướng quân, đám hạ nhân không hiểu vì sao lại nhao nhao lên nói, hùa vào với nhau.
An Hy không hiểu đang là tình huống gì nữa, có lẽ đây là chuyện nực cười nhất trong cuộc đời cô, chẳng thể hiểu vì sao nó lại diễn ra như thế này.
Người ta nói “ trong cái rủi có cái may” còn đối với An hy “ trong cái rủi còn có cái đen hơn nữa”.
“Cô còn gì chối cãi nữa không? Ta chinh chiến bao năm cũng chưa bao giờ gặp loại người độc địa, bỉ ổi như cô, lòng dạ hẹp hòi đố kị đến thế, thật vô phúc khi sẽ có một cô con dâu như cô.”“Lão gia người đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, sức khỏe.”“Phu nhân xem, ta còn không tức giận được sao, nhất quyết đòi phải trái cuối cùng lòi đuôi cáo ra, còn tỏ vẻ đáng thương.”Những ánh mắt đổ dồn về phía cô, là sự căm ghét, khinh bỉ, An Hy quệt nước mắt đứng dậy, không thể tin được cuối cùng sự việc bị đổi trắng thay đen như vậy, cô là quá hấp tấp vội vàng rồi, phải là hồ đồ mới đúng.
“Các người nếu có lương tâm sẽ sống trong tội lỗi cả đời này, vì nhân phẩm của ta chính các người vấy bẩn.”“Dám đối đầu với bổn phu nhân, còn non lắm.” Đoàn Thu phu nhân chả biết đi đến từ lúc nào nhẹ nhàng gằn giọng vào tai cô, rồi ôm lấy cô.
“An Hy con xem ta có hà khắc với con cũng chỉ là muốn tốt cho con, sao con không nhớ được gì hết lại để bản tính trỗi dậy gây chuyện tày đình như thế này.”“Phu nhân diễn còn nét trân giả lắm, phải thảm thiết hơn nữa cơ.” An Hy nhẹ nhàng nói từng chữ.
“ Nhưng người cần tin thì đã tin vào điều đó rồi.”“ Vì phu nhân ăn may lấy được phu quân tốt đấy, hay là ta bây giờ chết trước mặt phu nhân rồi làm ma ám phu nhân nhỉ!”“Cô chết lần sau ai ngăn đồ của Lãnh Mặc bị bỏ độc.”Đoàn Thu phu nhân bỏ An Hy ra, quỳ xuống trước mặt tướng quân van xin tha tội cho cô.
Nói dù gì cũng do bà ta dạy dỗ, tuổi còn nhỏ còn chưa biết suy nghĩ, chỉ nên trách phạt, từ từ dạy bảo lại.
An Hy cảm thấy bất công, là một mùi vì vô cùng khó chịu, chuyện cuối cùng đi đến nước này.
“Tiểu thư, giờ làm sao đây?”“ Ngươi có thấy chuyện này Lãnh Mặc giải quyết được không, nếu được thì chưa chết đâu hắn hứa với ta rồi mà.”An Hy nói vậy thôi chứ gương mặt bắt đầu cứ thẫn thờ nhìn vô định, rồi ngẩng đầu nhìn tướng quân.
Cuối cùng người vô cùng quân tử, chính trực nhất, dũng mãnh nhất cũng bị che mắt bởi sự lấp liếm của những kẻ tiểu nhân.
An Hy đến giờ mới hiểu Đoàn Thu phu nhân trong phủ tướng này chỉ dưới một người, dù bà ta có làm chuyên gì tướng quân cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần bà ta lên tiếng mọi chuyện đều thuận theo ý bà ta.
Đúng là đã quá khinh địch, ngỡ rằng nắm chắc trong tay công lí có thể chiến thắng, nhưng cuối cùng lại là sự bất công.
“Thiếu tướng quân, tiểu thư đang ở Diên Anh viện làm loạn.” Tần Lang gấp gáp nói.
“Hôm nay cô ta dám náo loạn vậy sao?” Lãnh Mặc nhàn nhã đưa chén trà uống một hớp nói.
“Thiếu tướng quân, tướng quân rất giận giữ với tiểu thư, sợ tiểu thư khó sống mất.” Tần Lang khó hiểu nhìn Lãnh Mặc.
“ Không chết được đâu.” Lãnh Mặc vẫn bình chân như vạn, không một lo lắng nào.
“Thiếu tướng quân nhưng tiểu thư sắp chết rồi.”“ Vậy thì ta phải làm ông trời của cô ta rồi.”Sương mù đã giăng dày đặc bao phủ mọi ngóc ngách hòa mình vào đêm tối.
Phủ tướng chưa bao giờ lộn xộn như lúc này, đúng là lời nào cũng có thể nói được, “Phu nhân, tướng quân xin người hãy tha cho tiểu thư nhà nô tì là nô tì không ngăn tiểu thư lại, muốn trách muốn phạt nô tì xin gánh chịu.”Như Mây quỳ xuống, giọng nói gấp gáp, đầy sợ hãi, nhưng không ai quan tâm đến.
“Quỳ xuống nhận lỗi với phu nhân cho ta.”Tiếng tướng quân đầy tức giận nhìn An Hy, bàn tay đã nắm thành quyền.
An Hy bước đến, đứng trước mặt tướng quân.
“Ta biết rằng, quân tử từ trước đến nay đầu đội trời chân đạp đất, chuyện bất bình sẽ ra tay cứu nguy, không có tội mà nhất định phải nhận tội là có lỗi bản thân có lỗi với luôn thường đạo lí.
Nhưng chuyện này ta biết ta đã làm đúng, không thấy hổ thẹn, ta là đang bảo vệ hôn phu tương lai của mình, tướng quân ngài phải nhìn thấy như thế.”Tần Lang ngồi trên mái nhà, nghe không sót một chữ nào, cảm thấy một nữ nhi mà có thể quật cường đến thế, trong lòng có chút cảm phục.
Lãnh Mặc từ từ đi đến, ném hòn đá về phía Tần Lãng, Tần Lang bắt lấy rồi cười thầm “lúc nãy còn nhất mực nói không quan tâm giờ lại tự mình đến đây.”“Thiếu tướng quân người có muốn vào trong không?.
“ Ta chưa có tâm trạng.”Tần Lang đẩy xe giúp Lãnh Mặc vào căn phòng kế bên.
“ Ý ngươi là nếu hôm nay thừa nhận việc hạ độc, ngươi sẽ hổ thẹn với lòng mình, có lỗi vì không bảo vệ được Lãnh Mặc.”“Ý ta là, chuyện này diễn ra một cách quá vô lí để rồi ta bị oan.”“Thật ngang bướng, càng nói càng cố chấp mình đúng.”Tần Lang nóng ruột muốn chạy qua đó giúp An Hy nhưng không biết làm thế nào, cứ chốc chốc lại nhìn Lãnh Mặc.
“ Cô ta vẫn còn đang nói đã chết đâu ngươi nóng vội cái gì, nếu cảm thấy sốt ruột quá ngươi có thể đi chọn áo quan đào sẵn hố đợi cô ta là kịp đấy.” Lãnh Mặc hớp một ngụm trà rồi nhàn nhạt nói.
Bên kia tiếng Như Mây như lạc hẳn đi, nhưng chẳng có ích lợi gì, đám người hầu thì xúm lại mắng chửi, đặt điều về An Hy.
Mỗi lúc đám người hầu lại hung hăng hơn, đẩy cả Như Mây, An Hy đỡ lấy Như Mây ôm vào lòng, rồi đứng bật dậy.
“ Phủ tướng khi ta bước vào vốn đã được chào đón bằng việc ngậm máu phun người ( ngày đầu đến đay trong thân phận An Hy, cô cũng chính là bị Đoàn Thu phu nhân đổ oan chuyện muốn giết chết Lãnh Mặc) thì làm sao có chuyện công bằng.
Nếu hôm nay đến cả chuyện này ta có chứng cứ rõ ràng mà còn bị đổi trắng thay đen thì ở đây mãi mãi không có sự công bằng nào đâu, rồi từ từ từng người không có lương tâm như mấy người sẽ ném trải cảm giác đó.”.