Dương thị thường xuyên chạy đến chỗ Liễu Tích Âm, kheo ra Quận vương cùng Diệp Chiêu phu thê tình thâm, khen con trai Diệp Chiêu hiểu chuyện đáng yêu, đối Liễu Tích Âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, châm chọc khiêu khích.
Tâm tình Liễu Tích Âm vốn không tốt, đầu tiên là không thể hiểu được, sau lại thông suốt vấn đề như các đốt ngón tay.
Mở miệng châm chọc nói: "Thân phận ngươi như vậy, cũng xứng cùng ta tranh giành tình nhân sao?"
Dương thị tức giận chân tay run rẩy, chỉ vào Liễu Tích Âm, đang muốn nói năng lỗ mãng, lại nghĩ đến chính mình không thể nói gì Liễu Tích Âm, có lẽ chỉ để chính mình không nói nên lời, đi tìm Diệp Chiêu cáo trạng!
Vài lần xuất sư bất lợi, cuối cùng Dương thị cũng dự định tìm đến chỗ An Thái phi đó hành động, đối với Thái phi nói gần đây bên ngoài có chút nghị luận về Vương phủ, lời nói vô cùng khó nghe, nói cái gì tuyệt sắc mỹ nữ cùng Quận vương phong lưu đều có.
Mặc dù Liễu tích Âm rất ít ra ngoài, cũng vẫn là có người nhìn thấy Nam Bình Quận vương phủ có một nữ tử tuyệt sắc xuất nhập, nha hoàn gã sai vặt trong phủ miệng mồm cũng không có giữ kẽ gì, dần dần ở bên ngoài xa gần nhân gia bắt đầu nói dài nói ngắn.
An Thái phi cũng cảm thấy kỳ quái, nhi tử này của nàng đang êm đẹp lại tự nhiên để một mỹ nhân trong phủ, cũng không thấy muốn nạp thiếp thông phòng, lại không để nhân gia rời đi khỏi phủ, này không phải là làm lỡ cô nương nhân gia sao.
Nếu là trước đây, An Thái Phi nhất định sẽ rất bằng lòng nếu con trai nạp một nữ nhi đoan trang nhu thuận giống Liễu Tích Âm làm thê tử, nhưng mà Diệp Chiêu lại sinh cho hắn một tiểu tử thể trạng cường tráng béo ú, An Thái Phi nhìn Diệp Chiêu càng ngày càng thuận mắt.
Ôn nhu hiền lành thì có lợi ích gì? Có thể sinh ra cháu trai mạnh khỏe mới là điều quan trọng với An Thái Phi.
An Thái Phi có tìm Triệu Ngọc Cẩn nói qua vài lần, uyển chuyển khuyên hắn không cần phải có mới nới cũ nhanh như vậy, ham mê sắc đẹp, cũng phải chiếu cố quan tâm đến cảm xúc của Diệp Chiêu nhiều hơn. Nói đến phía sau Triệu Ngọc Cẩn mới hiểu được, mẫu thân đây là đang nói Liễu Tích Âm a.
Triệu Ngọc Cẩn đối với cái biểu muội của Diệp Chiêu này là cũng không thích gì, Diệp Chiêu bị bắt làm tù binh nguyên nhân lớn nhất cũng là vì nàng, có lần cùng Hồ Thanh uống rượu, hắn không nhanh không chậm, nói vì sao không hiểu được Diệp Chiêu vì cái gì mà lại coi trọng cái biểu muội kia, nhất định phải để nàng dưới mí mắt.
Hồ Thanh đem ngọn nguồn sự tình nói cho hắn biết, kết quả là Triệu Ngọc Cẩn càng nhìn Liễu Tích Âm càng thấy không thuận mắt. Tuy nói rằng, nhìn qua người Liễu Tích Âm thích chính là Tây Hạ vương kia, nhưng ai biết trong lòng có Diệp Chiêu hay không.
Diệp Chiêu có tật xấu đó là thích nhìn mỹ nhân Triệu Ngọc Cẩn đều rõ ràng nhất, Liễu Tích Âm này học thức khuôn mặt đều muốn đẹp hơn chính mình, vạn nhất tình cũ không rủ cũng đến thì làm sao?
Triệu Ngọc Cẩn đối với mẫu thân nói: "A Chiêu muốn học cáo mệnh phu nhân làm một hiền thê, cho nên muốn vì ta mà tìm thiếp phòng, bất quá ta cũng không muốn cưới, thân thể của ta nương cũng biết, nào có cần nhiều tiểu thiếp thông phòng như vậy." Nói xong nhìn vẻ mặt của An Thái Phi một chút, quả nhiên vừa nhắc đến thân thể của bản thân, An Thái phi liền khẩn trương đứng lên.
"A Chiêu cũng là muốn tại trước mặt các quý phu nhân kia tranh khẩu khí cho người, để cho tất cả mọi người đều biết người có một con dâu hiếu thuận. Không bằng nương đi khuyên nhủ A Chiêu đi?"
Triệu Ngọc Cẩn cũng muốn để An Thái phi đi khuyên nhủ Diệp Chiêu để Liễu Tích Âm rời khỏi phủ, từ từng góc độ mà phân tích, nói lại muốn để Liễu Tích Âm ở tại quý phủ, đối với danh tiếng của đại gia đều không tốt.
An Thái Phi cùng Triệu Ngọc Cẩn liên tiếp khuyên bảo, trong lòng Diệp Chiêu cũng bắt đầu do dự, nghĩ biểu muội gần đây tâm tình cũng tốt lên khá nhiều, chính là tính tình càng ngày càng lãnh đạm, nếu như cứ giam giữ như thế xác thực cũng không đành lòng.
Dương thị lại một lần nữa đi tìm Liễu Tích Âm gây phiền phức, vừa vặn đúng lúc đụng tới Liễu Tích Âm đang cầm kiếm đứng trong sân.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Dương thị liền khóc hô chạy ra khỏi sân, làn váy bị mấy nhát kiếm làm cho thành phế phẩm, khóc nước mắt ướt mặt chạy đi tìm Diệp Chiêu cáo trạng.
Lần thứ hai Diệp Chiêu bước chân vào tiểu viện đã lâu không vào nơi này.
Liễu Tích Âm đang múa kiếm, lúc này thấy Diệp Chiêu đang tiến đến, cũng không có như trước đây dừng lại đuổi khách. Diệp Chiêu thầm nghĩ, có lẽ biểu muội đã nghĩ thoáng rồi?
Liễu Tích Âm múa kiếm cũng không có giống như nữ tử khác xinh đẹp linh động, trái lại ý kiếm mang theo sắc nhọn, mở rộng ra không gian tụ hợp lớn như tồn tại kinh tâm động phách phóng khoáng mỹ cảm. Mỗi một bước đạp như là trống trận đánh xuống, mũi kiếm cắt không khí, mang theo tư thế hào hùng khí phách.
Diệp Chiêu giống như đang về lại với chiến trường, tay nàng cầm đại đao nặng mười tám cân trên chiến trường chưa từng có trước đây.
Liễu Tích Âm thu kiếm vào vỏ, mũi kiếm phát ra âm thanh vù vù.
Diệp Chiêu phục hồi tinh thần, cười nói:
"Biểu muội đối với múa kiếm quả nhiên là thiên phú hơn người."
"Tìm ta có chuyện gì?"
Diệp Chiêu xấu hổ nhìn thoáng qua, chỉ lo nhìn Liễu tích Âm múa kiếm mà quên luôn Dương thị đang khóc.
"Người một nhà có cái gì có thể nói thẳng, cần gì phải động đao động thương."
Liễu Tích Âm rót ly trà, uống xuống cũng không có đáp lại nàng.
Diệp Chiêu cũng không hề vòng vo, bất quá nàng đến vì chuyện của Dương thị chỉ là mượn cớ, tả hữu một ít sự tình, nàng càng nên quan tâm một ít gì đó.
"Dương thị, ngươi ra ngoài trước đi."
Dương thị thấy Diệp Chiêu vì nàng mà bênh vực kẻ yếu, ủy khuất nhìn Diệp Chiêu. Nhìn nửa ngày, thấy Diệp Chiêu không có sửa chủ ý, không thể làm gì khác hơn là hành lễ rời khỏi.
Tiếng nói thanh thanh, Diệp Chiêu nói:
"Biểu muội sau này có dự định gì?"
Liễu Tích Âm trả lời:
"Phụng dưỡng thúc phụ với thím, trừ việc này ra không có dự định gì." Thần sắc Liễu Tích Âm nhàn nhạt, cũng không nhìn ra được gì.
Kỳ thực Diệp Chiêu muốn hỏi Liễu Tích Âm có còn muốn trở về Tây Hạ hay không, nhưng lời này nàng thật sự là không hỏi được. Bất quá nếu biểu muội muốn phụng dưỡng trưởng bối, hẳn là đã bỏ ý niệm muốn quay về Tây Hạ rồi.
Diệp Chiêu không sợ tình cảm của Tây Hạ vương cùng Liễu Tích Âm là là tình duyên nhất thời sương sớm, trái lại là lo lắng hai người yêu nhau thật sự gì gì đó.
Ở bên trong địa lao, khi Triệu Ngọc Cẩn nói cho nàng nghe kế hoạch, nàng không quá tin Tây Hạ vương thật sẽ đuổi theo, một quân vương như thế nào có thể bốc đồng mạo hiểm như vậy, chỉ vì một nữ nhân dị tộc.
Nhưng là cuối cùng Tây Hạ vương cũng tới, chỉ tiếc là không thể giết hắn.
Một năm qua đi, ý loạn mê tình lúc trước hẳn là đã quên lãng!
"Biểu muội, gần đây ta nghe Hồ Thanh nói hắn có quen biết một ít nam tử tài tuấn, ngươi..." Diệp Chiêu thăm dò nói.
Liễu Tích Âm trầm mặc.
Diệp Chiêu nói: "Có muốn tìm một cơ hội gặp một lần hay không, coi như là ra ngoài giải sầu."
Liễu Tích Âm lộ vẻ mặt trào phúng "Ta cũng không phải là hoàn bích, tuổi cũng không thích hợp, gặp qua nam tử tài tuấn này làm cái gì? Tự rước nhục sao?"
Nói xong, Liễu Tích Âm phất tay áo muốn ly khai, Diệp Chiêu thấy chính mình như đụng vào vết sẹo của biểu muội, tự trách không ngớt, bận rộn đuổi theo nói:
"Biểu muội nếu như không muốn, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi."
Liễu Tích Âm vẫn hướng phòng mình đi tới, không để ý tới nàng.
Diệp Chiêu nói: "Nếu như ngươi muốn đi đến chỗ của cậu ở, ta sẽ không ngăn cản ngươi."
Liễu Tích Âm dừng bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Chiêu.
"Tùy ngươi!"
"Bang." Cửa phòng đóng lại
Thấy cửa đã đóng lại, Diệp Chiêu cũng không vui vẻ gì, trái lại là thở dài một hơi. Biểu muội lưu ý nam tử tài tuấn, nói rõ biểu muội không có cố chấp muốn quay về Tây Hạ, chỉ là có chút tự ti mà thôi.
Xét tình hình hiện tại của biểu muội, muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối đích xác thực sự là vấn đề trắc trở, bất quá Diệp Chiêu lại cảm thấy tự tin, xét về diện mạo tài hoa bên ngoài của biểu muội, chung quy lại là có thể tìm được một người thích hợp, đợi qua vài ngày để Hồ ly hảo hảo lựa chọn các nam tử trong thành một phen.
Tướng công cùng bà bà nói rất đúng, nếu để biểu muội chờ trong vương phủ, đối với danh tiếng của nàng chỉ là bất lợi, chẳng phải là họa vô đơn chí.
Nghĩ thông suốt Diệp Chiêu rời khỏi sân, ra ngoài tìm Hồ Thanh.
Bên ngoài sân của Liễu Tích Âm trừ chủ nhân của vương phủ, mấy cái nha hoàn cũng tự do lui tới, một gã nha hoàn khá lớn tuổi ôm một chậu hoa, ở ngoài cửa nói:
"Cô nương, người muốn hoa lan, nô tỳ mang đến cho người."
"Vào đi!"
Tên nha hoàn kia mang chậu hoa đặt vào trong phòng, cấp cho Liễu Tích Âm một cái ánh mắt, liền lui ra ngoài.
Căn bản là Liễu Tích Âm không có muốn hoa lan gì, bất quá chuyện này cũng không phải lần đầu tiên.
Nàng đi qua, dùng cái xẻng nhẹ nhành bới bới đất trong chậu hoa thấy có một cái vết tích không rõ ràng, là một cái bao bố nhỏ.
Mở ra, chỉ là cái bao tay cũ nát, Liễu Tích Âm che miệng, nước mắt nhỏ giọt.
Là cái bao tay nàng phùng cho Ô Ân.