Triệu Ngọc Cẩn âm dương quái khí châm chọc nói: "Nghe nói Tây Hạ đều là những dũng sĩ chiến đấu không sợ chết, không nghĩ tới Tây Hạ vương lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, đánh không lại A Chiêu, bắt nàng phải phát lời thề như vậy."
Liễu Tích Âm không muốn nghe người khác nói Ô Ân như thế, "Là ta nghĩ ra biện pháp, bằng không A chiêu cũng chỉ có thể vẫn bị giam cầm, ngươi bằng lòng để A Chiêu sinh hài tử ở trong ngục sao?"
Nàng không muốn nói cho Triệu Ngọc Cẩn, nếu không phải nàng, khả năng Ô Ân sẽ không thả bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn hắn không sống sót mà ra khỏi địa lao. Nàng không hy vọng người khác dùng nàng đánh vào nhược điểm của Ô Ân.
Y Nặc cùng Ô Ân nháo lật, Triệu Ngọc Cẩn cùng Diệp Chiêu lại gây sự như vậy.
Mỗi buổi tối, Ô Ân đều lặng lẽ xoay người, giấc ngủ của Liễu Tích Âm không sâu, nàng có thể cảm nhận được, đã lâu Ô Ân không có một giấc ngủ an ổn. Nàng không muốn để cho Ô Ân có thêm bất luận phiền não gì, hiện tại nàng mong muốn nghị hòa nhanh chóng kết thúc, quay về Hưng Khánh phủ, rời xa nơi hỗn loạn này.
Triệu Ngọc Cẩn lại không có hé răng.
Diệp Chiêu nghe được Liễu Tích Âm bảo vệ Tây Hạ vương, trong lòng càng phát ra buồn bã.
Biểu muội, ngươi đã quên rồi mình là con cháu tướng môn sao.
Nguyên bản Diệp Chiêu do dự nhưng lúc này tâm đưa ra quyết đoán.
"Hảo, Diệp Chiêu ta đối với trời thề, sau chiến sự lần này, cuộc đời này tuyệt đối không tham gia vào chiến sự giữa Đại Tống và Tây Hạ." Âm thanh của Diệp Chiêu có chút run run.
Phát thề xong, cổ họng Diệp Chiêu giật giật, như muốn nói cái gì đó.
Liễu Tích Âm nói: "A Chiêu, sau đó..."
Cũng không biết nên nói cái gì, sau này các nàng, mỗi người một phương, không liên quan nhau.
Liễu Tích Âm liền muốn ly khai, Diệp Chiêu nắm hàng rào sắt tay càng ra sức cố nắm chặt lấy, ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Tích Âm. Tới cuối cùng cũng nói ra câu nói kia.
"Biểu muội, khi ta rời khỏi, ngươi tới đưa tiễn ta đi."
Liễu Tích Âm quay đầu, Diệp Chiêu cúi đầu, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Diệp Chiêu.
"Hảo."
Như vậy, liền xong hết mọi chuyện.
Qua vài ngày, tâm tư Ô Ân thấp thỏm đi vào lều trại của Y Nặc.
Cẳng chân Y Nặc còn đang bọc băng gạt ngồi trên ghế, tay cầm sách xem.
"Y Nặc..." Ô Ân cảm thấy có chút xấu hổ.
Y Nặc làm ra dáng mắt ngơ tai điếc, coi như không có tồn tại cái người Ô Ân này.
"Ngày hôm qua là ta bị ngươi dọa phát hoảng, ngươi cái gì cũng không nói liền muốn giết người, dưới tình thế cách bách ta mới..."
Không hề phản ứng.
Ô Ân cảm thấy nếu hiện tại bày ra cái bộ dáng Tây Hạ vương, khẳng định Ô Ân sẽ không để ý. Ý vừa chuyển, lại bước vài bước sát vào Y Nặc nói:
"Đệ đệ, ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!"
Hai mắt Y Nặc vẫn như trước nhìn chằm chằm vào trong sách.
Ô Ân khẽ cắn môi, kiên trì mở miệng:
"Đúng không __ __"
"Đại vương, sứ giả Tống quân đã tới."
Ngoài lều vải truyền đến âm thanh cấp thiết của Kỳ Mộc Cách.
Y Nặc nghe xong, ném sách sang một bên, lấy gậy liền vượt qua mặt Ô Ân đi ra ngoài.
Thật vất vả mới có dũng khí toàn tâm toàn ý tức khắc tiêu tan thành mây khói, Ô Ân suy sụp thở dài. Quên đi, Y Nặc còn đang nổi nóng, chờ hắn hết giận, mới hảo hảo cùng hắn xin lỗi.
Đợi Ô Ân đi đến chủ trướng nghị sự tất cả mọi người đều đã đến, các thủ lĩnh bộ tộc đứng ở hai bên, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào sứ giả Đại Tống.
Sứ giả Đại Tống không kiêu ngạo cũng không tự ti, đối với Ô Ân hành một lễ theo nghi thức Đại Tống, sau đó đưa lên công văn hòa đàm, đứng thẳng lưng.
Kỳ Mộc Cách tiếp nhận công văn, đưa cho Ô Ân.
Dứt bỏ vẻ nho nhả nhiều lời vô ích, lúc này Tống đáp ứng tất cả yêu cầu của Tây Hạ, chỉ nói ra một điều kiện, đem Diệp Chiêu trở về.
Tất cả đều ở trong dự liệu, Ô Ân lấy công văn đã chuẩn bị từ lâu ra, đối với sứ giả nói:
"Bản vương đồng ý điều kiện của Hoàng đế Tống, ngày mai các ngươi có thể mang Diệp Chiêu rời khỏi."
Như vậy, nghị hòa xem như là đại công cáo thành, ở phía dưới có mấy thủ lĩnh bộ tộc đã lộ ra vẻ mỉm cười, coi như là có đại một mảnh đất lớn cùng bò dê được ban cho.
Sứ giả đang muốn đi tiếp, Y Nặc đột nhiên đứng lên, đá ngã lăn cái bàn trước mặt, bầu rượu cùng mâm trái cây rơi đầy xuống đất, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Trong nháy mắt không khí trở nên ngưng trệ, vẻ mặt tất cả mọi người trở nên đờ đẫn, giống như cái gì cũng đều chưa có phát sinh, sắc mặt Ô Ân trở nên xấu xí, trực tiếp tỏ ý Kỳ Mộc Cách đem công văn đưa cho sứ giả.
Sứ giả không gõ phát sinh chuyện gì, cũng giác không giống như là đang hướng về phía hắn, không xen vào việc của người khác, tiếp nhận công văn,liền hành một lễ cáo từ, tùy ý để binh sĩ dẫn hắn đến nơi nghỉ ngơi.
"Chư vị lập xuống công lao hiển hách, đợi đến khi trở về Hưng Khánh phủ, lại nghị phong thưởng." Nói xong Ô Ân cũng rời khỏi.
Ô Ân vừa đi, các thủ lĩnh bộ tộc lập tức mở ra nghị luận.
"Này lá gan của Y Nặc cũng lớn quá đi, tại nhiều người như vậy cũng không nể mặt mũi Đại vương."
"Đúng vậy, nhất là sứ giả Tống quân còn ở đây, mất mặt này đều ném đến trước mặt Tống rồi."
"Ta còn nghe người ta nói, mấy ngày trước Đại vương còn cùng Y Nặc đánh nhau một trận, tựa hồ là bởi vì một nữ tử."
Sát Ngươi Thác Thứ là thúc thúc của Y Nặc và Ô Ân, mắt thấy đề tài này nói càng ngày càng thái quá, quát lớn: "Một đám đại lão gia ở sau lưng lại nói chút tin tức xằng bậy, còn ra thể thống gì!"
Đồ Ba đối với việc này cũng không có hứng thú, lần này hắn không có cùng Sát Ngươi Thác Thứ tranh cãi, chào hỏi thủ hạ chính là người.
"Đi đi."
Thủ lĩnh bộ tộc Y Khắc cười nhạt, Y Nặc cùng Ô Ân bất hòa đối với hắn mà nói chính là một đại tin tức tốt.
Ô Ân không có đi tìm Y Nặc, cũng có thể lý giải được lý do Y Nặc phẫn nộ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu nàng là Y Nặc, đại khái cũng sẽ phẫn nộ, nhưng ngày hôm nay Y Nặc làm hơi quá đáng.
Chính mình không có lựa chọn, không thể phụ Liễu Tích Âm, lại không thể không vì lợi ích của Tây Hạ, nàng biết thời khắc bắt đầu yêu Liễu Tích Âm, liền đã định không thể lưỡng toàn.
Y Nặc không hiểu, Diệp Chiêu cũng không cảm kích, cảm giác chính mình hơn dặm không phải người.
Trong lều vải Ô Ân bực bội đi tới đi lui, dứt khoát để người ta lấy rượu uống đến say, Liễu Tích Âm không cho phép nàng uống liệt rượu, thế nhưng chỉ cho nàng uống qua ít rượu trái cây, nhưng hiện tại nàng không nghĩ nhiều như vậy , nàng thầm nghĩ muốn uống thật say để hảo hảo ngủ một giấc.
Ô Ân cảm thấy trong lòng ngực một đoàn áp lực thật lớn, Tống, Liêu, Diệp Chiêu, còn có các thủ lĩnh bộ tộc kia, không có cái nào bớt lo, hiện tại lại thêm một cái Y Nặc, thực sự phiền! Phiền phức! Nàng vốn dĩ là một người ngủ thật trầm, hiện tại đã muốn quên không biết cái tư vị một giấc ngủ thẳng đến hừng đông là như thế nào, không hiểu sao nửa đêm lại tỉnh lại, vô số vấn đề phiền phức cứ ép lấy nàng khiến nàng không thở nổi.
Đem rượu trong ly uống cạn, Ô Ân cầm lấy công văn nghị hòa của Đại Tống, tiền phí mà Tống chuộc lại bộ phận lãnh thổ phía Nam kia cũng không ít, cũng đủ để ứng phó cho chiến sự kế tiếp, bất quá Tây Hạ có thể hòa hoãn đến một năm, để đối phó với Liêu quân hẳn là không thành vấn đề.
Rượu càng lúc càng phát tác dụng, Ô Âm cảm thấy nhìn mặt chữ cũng trở nên tốn sức, buông công văn ra, ngã về phía sau.
Trướng đình thoạt nhìn cũng có bóng người, đầu càng phát ra lờ mờ, suy nghĩ Ô Ân trở nên mơ hồ, Tây Hạ nhất định sẽ càng ngày càng tốt, đến lúc đó Y Nặc sẽ không sinh khí với nàng, nàng không có không quản Tây Hạ, nàng không có...