Diệp Chiêu chú ý đến Tây Hạ vương trước mặt, gương mặt người dị tộc thâm túy, để râu quai nón, mặc kim giáp lang văn. Nhìn mình với ánh mắt không rõ là ý gì. Cảm giác nhìn có chút quen mắt, nhưng Diệp Chiêu xác định chính mình chưa từng thấy qua người như này.
Ô Ân nói:
"Tích Âm là biểu muội của Tướng quân, hiện nay đã gả vào Thác Bạt gia của chúng ta, chúng ta coi như là người một nhà."
Diệp Chiêu xem thường nói: "Người nào là người một nhà với ngươi!"
"Tuy là nổi lên chiến sự, bất quá lúc này cũng muốn hòa đàm, Diệp tướng quân không cần khách khí như vậy."
Không xem Diệp Chiêu trào phúng, Ô Ân kéo Liễu Tích Âm ngồi vào ghế chủ tọa, chỗ ngồi thật rộng, hai người ngồi còn dư.
Y Nặc ở bên dưới nhìn thấy mà nhíu mày, để một nữ tử người Tống ngồi trên ghế chủ tọa còn ra thể thống gì.
Liễu Tích Âm vẫn cuối đầu, không có đáp lại Diệp Chiêu dù chỉ là ánh mắt. Diệp Chiêu thấy Liễu Tích Âm như vậy, nhanh chóng nhận ra được tình huống khác thường.
"Ta muốn cùng biểu muội đơn độc nói chuyện một chút, không biết Tây Hạ vương có thể tránh đi hay không." Diệp Chiêu có ý định thăm dò, mở miệng nói, khẩu khí không kiên nể.
Yêu cầu vô lễ như vậy, Ô Ân cũng không để ý, chỉ nhìn hướng Liễu Tích Âm, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của nàng.
Diệp Chiêu thấy Ô Ân như vậy, cảm thấy lạnh rùng mình, Tây Hạ vương biết rõ thân phận của Liễu Tích Âm nhưng lại tin tưởng nàng như vậy, chỉ có thể rõ ràng một việc, đó là lập trường của biểu muội không nhất định là đứng ở bên này Đại Tống.
Nếu là biểu muội hướng về Tây Hạ kia, Diệp Chiêu đến đây lần này là vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến tình huống này, Diệp Chiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng có chút hối hận vì đã không nghe Triệu Ngọc Cẩn, là nàng tin nhầm Tích Âm sao?!
Liễu Tích Âm buông đôi mắt xuống, Ô Ân liền hiểu, hiện tại nàng cũng không muốn đơn độc đối mặt với Diệp Chiêu. Thấy Liễu Tích Âm lãnh đạm với Diệp Chiêu, trong lòng Ô Ân mừng thầm, xem ra Tích Âm đã buông nàng thật rồi.
Ô Ân đối với Diệp Chiêu nói:
"Trước hết nên để việc tư qua một bên."
Diệp Chiêu thấy biểu muội vẫn luôn cúi đầu, cũng đã biết được thái độ của Liễu Tích Âm, vô lực ngồi xuống, trăm ngàn lần nàng không nghĩ tới, thế nhưng biểu muội lại đứng ở bên Tây Hạ kia! Nhìn đường nhìn của Ô Ân , cũng dần sắc bén.
"Tuy rằng ta không biết Hoàng đế các ngươi rốt cục có đồng ý điều kiện của ta hay không, bất quá phía Kỳ vương gởi thư nói cho ta biết một chuyện thực thú vị."
"Trước hết, ta muốn nghe một chút về cái nhìn của Diệp tướng quân về việc hòa đàm lần này."
Diệp Chiêu nói: "Ta là một quân nhân, cũng nghĩ nên có ý kiến gì hay không."
Tuy rằng ở trước mặt địch nhân nói như vậy là tốt nhất, nhưng mà đối với Diệp Chiêu tương đối cứng nhắc lại bình thường trước chuyện này, Ô Ân có chút thất vọng.
"Kỳ vương nói cho ta biết, Tả tướng Đại Tống các ngươi, tại nơi phương Bắc do chúng ta chiếm lĩnh sở hữu hơn mười vạn mẫu ruộng đất, Hữu tướng các ngươi cũng có bốn năm vạn mẫu, còn có Xu Mật Viện sự, Tham Tri chính sự..."
Ô Ân không kể tiếp, nhưng người thông minh hẳn là đều sẽ hiểu, vì vậy nói tiếp:
"Sắp nhanh đến tháng chạp, các ngươi thiếu lương thảo, chúng ta cũng thiếu, các binh sĩ thiếu dược liệu thiếu lương thảo. Nếu lần này hòa đàm không thành công, sẽ dẫn đến khai chiến lần hai, ta cũng không đành lòng."
"Nói vậy này đại thần mỗi tháng nộp lên trên ngân phiếu, là chắc sẽ không nghĩ đến vì sự hi sinh tướng sĩ cùng bách tính. Không biết Diệp tướng quân vì bách tính mà khai chiến hay vì vài mẫu ruộng đất của triều đại quyền quý đương thời?"
Ô Ân cười như không cười nhìn Diệp Chiêu.
Vấn đề này có thể nói vô cùng có tâm, Diệp chiêu thay đổi sắc mặt.
Khi nghe nói tin tức Tây hạ muốn nghị hòa, Diệp Chiêu cảm thấy may mắn, nàng có thai ngoài ý muốn, nếu tiếp tục chiến tranh, bị buộc rơi vào đường cùng rất có khả năng phải để hài tử hi sinh, đó là nàng cùng Ngọc Cẩn mong đợi thật lâu mới có hài tử.
Vì nước vì nhà, cho dù hi sinh, Diệp Chiêu vẫn không một câu oán hận. Cường thế một phương, điều kiện Tây Hạ đưa ra kỳ thực cũng hợp tình hợp lý, vốn dĩ chuyện này không phải là điều mà một võ tướng như Diệp Chiêu muốn suy xét, nhưng Tây Hạ vương nói cũng không phải là không có đạo lý, nàng dẫn theo đám binh sĩ, chặt đầu chảy máu, da ngựa bọc thây, thế nhưng lại là vì một chút của riêng của các văn thần hay sao?
"Hiện nay hai phương chúng ta thế lực ngang nhau, đánh tiếp chỉ sợ không có cái dăm ba năm thì sẽ không đánh xong, dù sao thì thanh xuân của nữ tử được bao nhiêu năm, Diệp tướng quân giằng co với Liêu quốc đã tám năm, hiện nay lại muốn __ __"
Diệp Chiêu bị Ô Ân đã kích không có kiên trì, trực tiếp chen vào nói:
"Tây Hạ vương muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần nói lòng vòng!"
"Vậy được rồi." Ô Ân chỉ thử miệng, không ngờ lại đạt đến hiệu quả ngoài ý muốn a. "Ngươi hãy đem ý tứ của Hoàng đế các ngươi nói nghe một chút."
Diệp Chiêu đứng lên, lấy ra thánh chỉ, đọc:
"...khi Tây Hạ bỏ đi chiếm lĩnh chư thành phương Bắc, song phương rút binh; từ nay về sau không được vi phạm cướp bóc, đào phạm, không che giấu lẫn nhau; dọc theo hai biên thành trì của hai triều, tất cả đều như thường, không thể xây công sự. Hằng năm Đại Tống sẽ cung cấp cho Tây Hạ Chi phí giúp quân lữ ngân mười hai vạn, lụa hai mươi bảy vạn, đến Hùng Châu giao hàng. Biên cảnh hai bên thiết trí các tràng, triển khai buôn bán..."
Ô Ân cùng Y Nặc liếc mắt với nhau, thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Y Nặc đứng lên, đem chén trà nắm trên mặt đất, lớn tiếng nói:
"Lão nhi hoàng đế các ngươi thực sự không biết xấu hổ, cấp cho ăn mày hay sao?" Nói xong, tức giận rời khỏi.
Lời Y Nặc nói ra thực khó nghe, sắc mặt Diệp Chiêu cũng khó coi, mắt thấy đàm phán sắp bị phá vỡ, Diệp Chiêu bất động thanh sắc hướng về phía vài tên thân binh cùng vào với mình vài bước, tay kia đặt lên trên roi Huyền thiết.
Ô Ân vẫn ngồi trên chỗ ngồi, bất động thanh sắc tính toán thời gian, ngón trỏ liên tục gõ lên tay vịnh ghế, nàng cũng có chút khẩn trương, đặc biệt Liễu tích Âm vẫn còn ở nơi này.
Đột nhiên ngoài cửa có một gã Tống nhân chạy vào, hoảng loạn nói:
"Tướng quân! Chúng ta bị bao vây!"
Không có khả năng! Đây chính là phản ứng đầu tiên của Diệp Chiêu, địa điểm đàm phám là nơi tương đối bằng phẳng, trong vòng mười dặm nếu có xuất hiện dị động, đại quân phía sau liền có thể thấy được rành mạch, nàng cùng Hồ Thanh đã bàn bạc qua, chỉ cần đối phương có biến, liền đốt pháo khói báo động, toàn quân xuất kích.
"Thương!" Mấy nghìn binh sĩ đồng loạt rút đao, trong ngoài lều lớn, mọi người bắt đầu giằng co.
Ô Ân đứng lên, đem Liễu Tích Âm ra sau người, nói:
"Đội quân phía sau ngươi hiện tại là ốc còn không mang nổi mình ốc, Diệp Chiêu ngươi nên bỏ đi, nể mặt Liễu Tích Âm, ta sẽ không đối với ngươi như vậy, đến làm khách Tây Hạ ta vài ngày, đợi lão nhi hoàng đế các ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ngươi muốn đi nơi nào thì đi."
"Muốn Diệp Chiêu ta bó tay đầu hàng, không có khả năng!" Nói, Diệp Chiêu lấy roi Huyền thiết trên lưng xuống.
"Như vậy, ngươi không tính muốn hài tử của mình sao?" Ô Ân nhàn nhạt nói.
Sắc mặt Diệp Chiêu trắng bệch, như thế nào mà Tây Hạ lại biết chính mình đang mang thai! Số người ở Đại Tống biết được một bàn tay cũng không thể đếm hết. Chớ nói hiện tại nàng đang mang thai, nếu không mang thai, xông ra khỏi vòng vây cũng là cửu tử nhất sinh.
Thân binh Diệp Chiêu nghe xong cũng cho nhau cái ánh mắt, cũng khó có thể tiếp thu chuyện này.
"Ta còn câu nói kia, ngươi là muốn chết trận vì bách tính Đại Tống, hay vẫn là mấy mẫu ruộng đất kia? Ý ta là muốn cầu hòa, không nghĩ sẽ gây chiến." Ô Ân khuyên nhủ.
Cầm kẻ trộm trước cầm vương, con đường sống duy nhất lúc này, liền ở trước mắt!
Ô Ân vừa dứt lời, Diệp Chiêu liền rút roi ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Ân: Vì sao miệng ta không có nào là hảo sự?
Diệp Chiêu: Ngươi cho rằng ngươi là Uzumaki Naruto?