Sáng hôm sau, Liễu Tích Âm thay Ô Ân mặc trung y, đắp chăn.
Chính mình cũng mặc quần áo nón nảy chỉnh tề, đi ra khỏi cửa phòng.
Đối với cung nữ đứng chờ ngoài cửa nói: "Nhị Hoàng tử nói muốn nghỉ ngơi thêm một chút, các ngươi không cần vào quấy rầy nàng."
"Vâng!"
Thị vệ đứng ở bên ngoài sân thấy Liễu Tích Âm đi ra, cũng đi theo.
Đi tới ngoài chính điện của Tây Hạ vương.
"Ngày hôm nay cử hành yến tiệc mừng lễ, ta trước là đến chuẩn bị một chút, các ngươi ở chỗ này chờ đi."
Thị vệ đi theo vào cũng không tốt, liền ở bên ngoài chờ.
Ha Nhĩ Đôn ở phía sau chính điện chờ, rốt cục cũng thấy Liễu Tích Âm chậm rãi đi tới, bước nhanh ra đón mỹ nhân.
Liếc mắt thấy vết tích màu hồng trên cổ Liễu Tích Âm.
Nghe nói ngày hôm Ô Ân trở về, vết tích này...
Ha Nhĩ Đôn hận cắn chặt răng.
Liễu Tích Âm nói: "Tối hôm qua Nhị Hoàng tử quá chén, hôm nay nàng sẽ không đến để gây trở ngại cho chúng ta."
Đại Hoàng tử cầm tay nàng, cảm động nói: "Liễu Nhi, đợi ngôi vị hoàng đế về tay ta, ta nhất định không phụ ngươi."
Liễu Tích Âm ẩn tình đưa tình nói: "Chỉ cần có thể cùng ngươi cùng một chỗ, tan xương nát thịt cũng không sợ, chút này thì có làm sao?"
Đại Hoàng tử thề với trời: "Hậu cung Tây Hạ sau này, ta để ngươi nếu không phải Hoàng hậu, cũng quý tựa như Hoàng hậu."
Liễu Tích Âm cúi đầu, nhìn góc áo, e thẹn không ngớt.
Ha Nhĩ Đôn mang Liễu Tích Âm đi tới gian phòng nhóm vũ cơ thay quần áo, quay qua phân phó chúng vũ cơ:
"Một hồi lên biểu diễn, các ngươi đều phải nghe Liễu Nhi cô nương an bài!"
Đám vũ nữ nhìn thấy Liễu Tích Âm, nào dám từ chối, mấy cái đầu nhát gan cũng không dám ngẩng lên.
Đến giờ dậu, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Trong vương cung của Tây Hạ vương, Tây Hạ vương triệu tập các đại thần cùng các thủ lĩnh của các bộ tộc đến dự tiệc.
Theo tiếng đàn tranh, đàn tỳ bà, khèn nhạc vang lên, nhóm vũ nữ cũng nối đuôi nhau mà vào.
Mọi người sớm đã nghe nói Đại Hoàng tử có một nhóm vũ cơ người Hán, rất mỹ mạo. Trong lúc nhất thời, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm liền sôi nổi nhìn xuống giữa sân.
Khác với vũ đạo đại khí cuồng dã của Tây Hạ, vũ đạo Đại Tống ôn nhu, nổi bật, mang theo vẻ đẹp văn nhã.
Chúng vũ cơ nhảy chỉ chốc lát, tách thành hai hàng, Liễu Tích Âm xuất hiện chính giữa. Trên mặt mang theo một cái khăn che mặt, một thân váy đỏ như quả lựu thật diễm lệ.
Nhẹ nhàng liên bước , phất phất tay áo, chậm khởi vũ.
Eo nhỏ như cành liễu, làn mi như khói, diễm áp hơn hoa thơm cỏ lạ.
Sóng thu trong vắt, thủy quan lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.
Ngoại trừ tiếng nhạc cùng tiếng bước chân vũ cơ giậm châm tại chỗ, trong điện không có một tiếng độngnào vang lên.
Dưới khăn che mặt là đôi môi dỏ mọng như ẩn như hiện, dáng người quyến rủ trêu chọc tiếng lòng của Tây Hạ vương.
Bên trong phủ của Ô Ân, Kỳ Mộc Cách vội vã đi đến biệt viện, nàng vừa mới ở Tĩnh Châu gấp gáp trở về, đi đến chính điện thì không thấy Nhị Hoàng tử ở đó.
"Nhị Hoàng tử còn ngủ ở bên trong."
Thị nữ gật đầu.
Cảm thấy có gì đó không ổn, đẩy cửa phòng đi vào. Bên trong phòng ngủ, Nhị Hoàng tử nằm trên giường không nhúc nhích, nếu ngực không có phập phồng, Kỳ Mộc Cách thiếu chút nữa còn cho rằng Ô Âm bị giết chết.
"Nhị Hoàng tử! Tỉnh! Tỉnh lại!
Trên đầu Ô Ân toàn là mồ hôi, nhìn chung căn bản là không giống như đang ngủ.
"Nhanh đi gọi đại phu."
Trong thời gian một chén trà, đại phu cũng đã tới nơi, không kịp nghỉ dưỡng khí, Kỳ Mộc Cách để đại phu nhanh chóng nhìn xem Ô Ân.
Nhìn đôi mắt cùng lưỡi của Ô Ân, rồi bắt mạch.
Môi đại phu run lên:
"Nhị Hoàng tử trúng độc!"
Kỳ Mộc Cách hoắc mắt đứng lên, nhớ đến trong nhà ấm toàn trồng là độc thảo, chẳng lẽ là Liễu cô nương!
Lại quan sát một chút, đại phu bổ sung:
"Độc tính của độc này rất yếu, để Nhị Hoàng tử đắp chăn đổ mồ hôi, ngày mai hẳn là sẽ tỉnh lại."
Kỳ Mộc Cách trách mắng:
"Để Nhị Hoàng tử chính mình mau tỉnh lại? Kia ngươi có thể dùng bất cứ thứ gì!"
Biết chính mình nói sai, đại phu khom lưng gật đầu.
"Vâng, vâng, để lão phu đi lấy thuốc."
Đại phu thở hổn hển chạy về y quán trong cung, lấy thuốc, liền kêu người đến giúp đỡ. Tức khắc y quán cùng phủ của Nhị Hoàng tử đều trở nên hỗn loạn.
Yến tiệc cử hành đến đêm khuya, Tây Hạ vương có chút mỏi mệt, định uống vài chén xong liền trở về nghỉ ngơi.
Tổng quản vương cung đi đến bên cạnh, kề sát lỗ tai Tây Hạ vương, nói:
"Đại vương, nữ tử Tống nhân vừa múa lúc trước nói muốn gặp ngài."
"Nga?"
Nhiều năm như vậy, này thủ đoạn của nữ tử hậu cung, không có cái gì Tây Hạ vương không gặp qua! Ý cười sâu xa.
"Ngươi mang nàng đến tẩm cung của ta."
"Vâng!"
Trong tẩm cung, Tây Hạ vương cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, đợi không được bao lâu, đã cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, hắn gấp gáp muốn nhìn gương mặt dưới chiếc khăn che mặt kia, sẽ là một gương mặt như thế nào?
Ngoài phòng thông báo, người đã được mang đến.
Tây Hạ vương nhắm mặt hít sâu một hơi thở, trợn mắt nói: "Ngẩng đầu lên."
Liễu Tích Âm thoải mái ngẩng đầu.
"Tiểu nương tử gọi là gì?"
Âm thanh Liễu Tích Âm ôn nhu trong trẻo mang theo sự kiên quyết:
"Dân nữ tên là Liễu Nhi, là vũ cơ."
"Liễu Nhi sao? Tên nghe rất hay."
Tây Hạ vương nhìn mỹ nhân còn mang theo khăn che mặt, mất kiên nhẫn, đưa tay tới gần, muốn tháo khăn che mặt nàng ra.
Nào biết mỹ nhân lại nghiêng người trốn, né tránh cánh tay hắn. Đang muốn tức giận.
Chuông bạc cùng tiếng cười vang lên, Liễu Tích Âm cầm lấy chén rượu trên bàn, dịu dàng nói:
"Nếu đại vương muốn Liễu Nhi tháo khăn che mặt xuống, trước hết cần uống một chén rượu."
Cầm lấy chén rượu trên bàn của Tây Hạ vương, đổ đầy, ngón trỏ nhiễm đỏ tươi giáp hoa vói vào dính chút rượu. Lại nhẹ nhàng tách cái khăn che mặt, đem ngón trỏ trụ ở hàm.
Ngoan ngoãn chiều ý mỹ nhân, tiểu mỹ nhân có chút tính bạo gan như vậy thật là hiếm có, dục vọng trong mắt Tây Hạ vương càng ngày càng sôi trào.
"Không phải chỉ là một chén rượu thôi sao, bản vương sẽ uống!"
Nhận lấy chén rượu trong tay Liễu Tích Âm, một ngụm uống cạn.
Chén rượu rơi xuống đất, Tây Hạ vương lại muốn đi đến tháo chiếc khăn che mặt Liễu Tích Âm.
Liễu Tích Âm lùi về phía sau tránh né, Tây Hạ vương lúc này đâu chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, liền đuổi theo bắt lấy.
Thân thể yếu ớt của Tây Hạ vương đuổi bắt Liễu Tích Âm linh xảo, trong tẩm cung ngươi đuổi theo ta chạy trốn, vui cười liên tục, tay áo tung bay, chiếc khăn che mặt cũng lơ đãng mà rơi xuống.
Chính sợ hãi trước dung mạo tuyệt thế của mỹ nhân, Tây Hạ vương chợt thấy bụng mơ hồ đau, không kịp phản ứng, nỗi khổ riêng trong nháy mắt biến thành một trận nóng kịch liệt, cảm thấy bị bỏng từ thấp đến cao, đến cuối cùng một ngụm máu tươi màu nâu từ trong miệng phun ra.
"Ngươi dám!"
Thân thể cao lớn cũng ngã xuống, đụng đổ cái bàn, tất cả những vật trên bàn liền rơi đầy xuống đất.
"Ngươi..." Tây Hạ vương trợn to con ngươi dần dần tản ra.
Mặt không chút thay đổi nhìn Tây Hạ vương không còn hơi thở, nước mắt xẹt qua trên gương mặt Liễu Tích Âm.
"Thúc phụ, thím, thù các ngươi, Tích Âm đã thay các ngươi báo."
Chỉ chốc lát, nghe có động, người đi theo hầu đẩy cửa xông vào.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bầu trời lộ ra ánh sáng trắng xám, mây biến thành màu đen.
Toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Bên trong một tòa nhà cao cửa rộng.
Liễu Tích Âm chộp lấy chén trà trên bàn, ném vào trên người một nam tử mặt mày tuấn tú. Ngón tay hắn, giống như là đang ra sức mắng.
Hình ảnh tối sầm lại, trên một ngọn núi, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hai người Ô Ân quen thuộc đi xuống.
Hồng Oanh đỡ Liễu Tích Âm, hướng miếu chùa mà đi đến.
Bầu trời trắng xám dần dần biến thành màu đỏ sậm, một màu đen mặt đất mênh mông vô bờ, màu trắng của cỏ cây bị gió thổi ngả trái ngả phải.
Hồ nước đen kịt như là dầu mỏ.
Liễu Tích Âm ngồi ở bên bờ hồ, thân thể nàng trắng nõn như sơn dương mới sinh, tóc dài đen kịt ướt sũng rủ xuống trên vai.
Một bên đang siết chặt nắm tay, nhìn hướng Ha Nhĩ Đôn.
Tây Hạ vương trướng.
Thần tử đứng xung quanh cười đến nghiêng ngã, Tây Hạ vương ở trên chổ ngồi nghiêng dựa vào lưng ghế nhìn tất cả ở phía dưới.
Một nam tử ăn mặc như người Hán đang giằng co cùng Liễu tích Âm, nam tử kia bị Liễu Tích Âm nhổ vào trên mặt một ngụm nước bọt.
Thế giới bắt đầu thẩm thấu ra màu đỏ tươi.
Ở chỗ sâu nhất trong đại lao, xích sắt hình gác thượng, quần áo trên người Liễu Tích Âm rách mướp, trên mặt loang lổ là những khối màu đen trắng.
Mạc Bắc, phần mộ tổ tiên của Diệp gia, một khối bia đá, mặt trên viết.
Diệp Liễu Nhi
Hình ảnh bắt đầu rung động kịch liệt, rồi biến mất.
Một trận buồn nôn mãnh liệt xông lên cổ họng.
Nôn.
Hỗn hợp nước thuốc cùng với rượu phun ra.
Kỳ Mộc Cách đỡ lấy Ô Ân.
Nôn đến nước mắt đều chảy ra, thật vất vả mới không còn cảm giác buồn nôn nữa, Ô Ân toàn thân vô lực dựa trên giường.
Ô Ân nhắm mắt hít thở thật sâu mấy hơi.
"Yến hội còn đang cử hành sao?"
"Đã tới giờ tý, sớm đã kết thúc."
Mở mắt ta, thở phì phò nói:
"Phái người đi đến Tĩnh Châu, mang quân đội đến đây, bao vây Hưng Khánh phủ."
Nói xong liền muốn đứng lên, chân mới vừa chạm đất, như là không có một chút sức lực để đứng lên, liền quỳ rạp xuống đất.
Kỳ Mộc Cách vội vàng đến đỡ.
"Gọi thị vệ của chúng ta, theo ta đến đại điện."
Kỳ Mộc Cách định khuyên ngăn.
"Nhanh lên một chút!" Ô Ân mặt mũi dữ tợn rống lên.