Trong Vinh An đường, Tiểu Phương thị và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh đều có mặt.
Bùi Lão phu nhân nhìn thấy Tô Nhược Nhị thì nhanh chóng ra đón, "Lão thân bái kiến vương phi."
Tô Nhược Nhị hơi né người sang bên cạnh, không dám nhận lễ của Bùi lão phu nhân, tiếp theo nàng vội vàng bước lên đỡ bà, "Lão phu nhân đừng như thế, người làm vãn bối như con sẽ ngại lắm."
Ngay sau đó, Tiểu Phương Thị và Bùi Nhàn Bùi Ninh sau lưng Bùi Lão phu nhân cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ với Tô Nhược Nhị, nhưng rõ ràng thái độ của Tô Nhược Nhị không hề thân thiết như đối với Bùi lão phu nhân, tuy nhiên vẫn giữ được hòa khí, dù sao đây cũng là mẹ chồng và em chồng của đại tỷ mình, dù cho nàng không thích các nàng ta giống như các nàng ta không thích đại tỷ, nhưng mà thể diện thì phải cho bọn họ một chút.
hiện giờ, Tô Nhược Nhị vô cùng cảm động và nhớ nhung Vương gia nhà nàng đã mang đến cho nàng thân phận cao quý như thế, ít nhất, trong nhà này, người nào đối xử tốt với đại tỷ của nàng, nàng sẽ cho người đó mặt mũi, về phần những người khác thì phải xem tâm tình nàng thế nào, dù sao tục ngữ nói rất đúng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi thấp hèn.
Lão phu nhân, Bùi bá mẫu, các người không cần đa lễ như vậy, nếu không thì đại tỷ sẽ không cho ta tới đây, tránh cho ta giày vò các người."
"Nên làm nên làm mà, lễ nghi là không thể bỏ." Bùi lão phu nhân cười tủm tỉm, "Vả lạ Vương phi tới làm chúng ta vui mừng còn không kịp, có chỗ nào bị giày vò đâu, ta thấy U Nhi rất vui vẻ khi các tỷ muội đến, sao lại không cho đến nữa được."
Theo lời Bùi lão phu nhân, Tô Nhược Nhị dí dỏm xoay người nhìn Tô Nhược U, "Đại tỷ, Lão phu nhân nói thật hả?"
Tô Nhược U làm sao không biết tiểu muội nhà mình đang cho nàng mặt mũi để hả giận chứ, tiểu cô nương này thật là, từ khi gả cho Phụ Chính vương gia, nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu nổi, trong lòng Tô Nhược U vừa cảm khái vừa cười nói với Tô Nhược Nhị, "Ta nói không cho muội đến lúc nào, có điều tổ mẫu và mẫu thân đừng đa lễ với Nhị Nhi, nàng là một tiểu cô nương, chuyện này nàng không đảm đương nổi đâu."
"Đúng thế, chúng ta đều là người một nhà, để người ngoài nhìn vào người ta sẽ đánh giá ra sao?" Tô Nhược Nhị tiếp lời, mọi thứ đến đây dừng lại là được rồi.
Tiểu Phương Thị thấy Tô Nhược Nhị được lợi mà còn khoe mẽ, trong lòng thị rất ấm ức, bây giờ thì nói lời dễ nghe, nếu như chân tâm thật ý thì sao lúc trước khi mẹ con thị hành lễ không nói ra, không phải chỉ may mắn một chút thôi sao, gả cho một Phụ Chính vương dưới một người trên vạn người, bằng không với thân phận là con gái của một tiểu thương hộ thấp kém, ngay cả tư cách xách giày cho thị cũng không có chứ đừng nói tới diễu võ dương oai giống hôm nay.
Tuy nhiên những lời này Tiểu Phương Thị chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, ai bảo hôm nay Tô Nhược Nhị là Vương phi có tiếng có miếng, địa vị mạnh mẽ hơn người, không phục cũng không được.
Kế tiếp, Tô Nhược Tuyết, Khương Di, Khương Dao và Từ Huệ bốn người nhanh chóng hành lễ với Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương thị, bởi vì các nàng đều là vãn bối, hơn nữa đây là lần đầu gặp mặt, Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương Thị đều cho lễ gặp mặt.
"Tuyết Nhi, ta nhớ con và U Nhi, Nhị Nhi ba người là sinh ba đúng không." Bùi lão phu nhân nhìn Tô Nhược Tuyết, bà có vẻ rất hào hứng hỏi nàng.
trên mặt Tô Nhược Tuyết cũng không thể hiện gì nhiều nhưng thái độ rất cung kính, kiếp trước nếu không có Bùi lão phu nhân hết sức giúp đỡ thì con đường tình cảm của đại tỷ và đại tỷ phu rất nhấp nhô, vì thế nàng kính trọng Bùi lão phu nhân từ tận đáy lòng, "Hồi lão phu nhân, đúng vậy ạ."
"U Nhi và Nhị Nhi đều đã gả đi, Tuyết Nhi cũng đã cập kê rồi, trong lòng đã có tính toán gì chưa?"
Câu hỏi của Bùi lão phu nhân không được hàm súc cho lắm, chỉ còn kém chưa nói "Có muốn ta giới thiệu cho con một chút không?" Tô Nhược Tuyết cũng giật mình, ngay cả Tô Nhược U cũng không chịu nổi sự nhiệt tình này, lời nói của tổ mẫu có ý gì đây?
Bùi lão phu nhân nhìn một loạt các cô nương đã bị mình ‘Dọa sợ’, bà âm thầm thở dài, bà cũng không muốn đâu, có điều hôm nay bà được người ta nhờ vả, trả lại người ta chút ân tình mà thôi.
‘Ngày hôm nay đúng lúc U Nhi và Nhị Nhi cũng ở đây, ta thấy ba tỷ muội các con người nào cũng như hoa như ngọc, U Nhi và Nhị Nhi đã gả cho người, trong ba tỷ muội chỉ còn lại một mình Tuyết Nhi, ta nhìn Tuyết Nhi thì càng nhìn càng thấy thương, trong lòng ta nghĩ sau này không biết nhà nào sẽ được lợi đây, vừa đúng lúc ta nhớ tới một người, người này là huynh đệ kết nghĩa với Hạo Nhi -- Nhị công tử Lý Dụ, cháu đích tôn của Vĩnh Định Hầu phủ, ta thấy chuyện này thân sẽ càng thêm thân, không phải tất cả đều vui vẻ sao?’
Chuyện của nhị muội nhà mình, Tô Nhược U không thể không thận trọng, ‘Tổ mẫu...’
Lời Bùi lão phu nhân còn chưa nói hết, Tô Nhược Nhị đã cắt ngang, ‘Lão phu nhân đang nhắc đến kim khoa trạng nguyên năm nay?’
Nghe thấy lời Tô Nhược Nhị, Bùi lão phu nhân cười càng vui vẻ, ‘Chính là người đó.’
Tô Nhược Nhị đã nghe Vương gia nhà mình vô tình nhắc tới người này mấy lần, hơn nữa ngữ khí khi nói tràn đầy ý thưởng thức, nếu như người này có ý với nhị tỷ nhà mình, nhất thời trong lòng Tô Nhược Nhị ngổn ngang trăm mối, nàng lập tức sôi nổi bắt chuyện với Bùi lão phu nhân, nàng nhất định sẽ tìm cho nhị tỷ một lang quân như ý.
Mà bên này, Tô Nhược U vừa nghĩ đã xù lông, nói nhảm, muốn ghép trạng nguyên gia cho muội muội trầm mặc ít nói nhà mình, không cảm thấy giống vẽ gió trong tranh sao, đương nhiên Tô Nhược U không có ý chê bai Lý Dụ, dù sao có thể đứng đầu trong ngàn vạn nho sinh, văn chương không cần phải nói, tối thiểu tốt hơn vị biểu ca nhà mình kia không biết bao nhiêu lần, có điều hình tượng trạng nguyên gia trong miệng người nào đó hết sức tươi đẹp rõ nét, Tô Nhược U nhớ đến chuyện nhị muội nhà mình có tình cảm với Khương biểu ca lúc trước, khí chất hai người chênh lệch quá nhiều, nàng sợ nhị muội nhà mình sẽ không tiếp thu nổi.
Ngày hôm nay tổ mẫu nhà mình lại nhắc đến chuyện này, nghĩ một chút thì biết đây là ý của Vĩnh Định Hầu phủ, nhưng dù vậy, trong mắt Tô Nhược U không xem đó là chuyện quan trọng, hiện giờ Tô gia các nàng không thiếu quyền thế, lại càng không thiếu bạc, trong các tỷ muội chỉ có mình Tô Nhược Tuyết chưa gả, hơn nữa nhị muội từng trải qua một đoạn tình cảm không có kết quả, bây giờ không có gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của nhị muội, chỉ cần nhị muội nhà mình không muốn, cho dù phải đắc tội với Vĩnh Định Hầu phủ, mạo hiểm đắc tội với trưởng công chúa, Tô Nhược U cũng sẽ từ chối.
Trong lòng Tô Nhược U gấp gáp nên không chú ý đến biểu hiện khác thường của Tô Nhược Tuyết, hơn nữa chỉ cần là cô nương nhà lành, khi nhắc đến hôn sự của mình đều xấu hổ, cho dù là cô nương hung dữ, không đúng, cho dù là cô nương lạnh nhạt như nhị muội nhà mình đương nhiên cũng không ngoại lệ.
‘Tổ mẫu, mấy người chúng ta không thể tự làm chủ như thế được, bát tự còn chưa xem mà, con và Nhị Nhi đã gả đi, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình nhị muội phụng dưỡng phụ thân, nhất định phụ thân cũng không nỡ để nhị muội xuất giá đâu.’
Sau khi Bùi lão phu nhân nghe lời Tô Nhược U nói xong, bà cũng không nói gì thêm, dù sao ngày hôm nay bà chỉ là người dò đường mà thôi, thăm dò ý kiến một chút, hôn sự này khẳng định phải thông qua sự đồng ý của Tô phụ mới được.
‘Ô kìa, U Nhi nói như thế ta mới nhớ tới ông thông gia, lần này nhất định ông ấy không nỡ gả con gái đâu, vậy thì chắc có người sẽ sốt ruột rồi đây.’
Bùi phu nhân mở miệng trêu ghẹo, mọi người ngồi đây đều hiểu được, chỉ sợ trạng nguyên gia nhìn trúng Tô Nhược Tuyết, nên mới nhờ Bùi lão phu nhân thăm dò ý kiến trước đây mà?
Mặc kệ trong lòng mọi người có cảm giác gì khi nghe tin tức này, bầu không khí trong phòng vẫn luôn náo nhiệt, chưa từng tẻ nhạt.
Chờ thêm hai khắc nữa, Bùi lão phu nhân mới mở lời để Tô Nhược U và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh dẫn khách khứa đi dạo hậu hoa viên Phù Dung các, ngắm hoa phù dung, hiện tại đúng mùa phù dung khoe sắc, là một nơi thích hợp để dạo chơi.
Sau khi mọi người đi hết Tiểu Phương Thị mới ngẩng đầu nhìn Bùi lão phu nhân: ‘Nương, sao người lại ghép Lý nhị công tử cho nhị cô nương Tô gia? Người biết rõ sang năm Nhàn Nhi cũng cập kê rồi...’
Từ khi Tiểu Phương Thị trở về kinh thành, đầu tiên thị muốn tìm cho con trai một danh môn khuê tú, hai là chọn cho con gái lớn một lang quân như ý, chuyện thứ nhất cả nhà đối nghịch với mình thị đã không biết làm thế nào, chuyện thứ hai nhất định thị sẽ không nhượng bộ nữa, Lý Dụ chính là lang quân như ý mà thị đã chọn cho Bùi Nhàn trong số các người được đề cử.
Với gia thế Vĩnh Định Hầu phủ, hơn nữa cộng thêm thân phận của trưởng công chúa và danh hiệu kim khoa trạng nguyên của Lý Dụ, không có người nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn hiền tế của Tiểu Phương Thị hơn y, dựa vào quan hệ giữa hai nhà, Tiểu Phương Thị vốn cho rằng chuyện này nhất định như ván đã đóng thuyền rồi, con gái lớn nhà mình dung mạo xuất chúng, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, hiền lương thục đức, Lý nhị công tử tướng mạo đường hoàng, tài trí nhanh nhẹn, tiền đồ vô hạn, trong mắt Tiểu Phương Thị, hai người bọn họ chính là một đôi bích nhân trời đất tạo thành, nhưng không ngờ rằng, ngày hôm nay Bùi lão phu nhân lại đưa ra ý như vậy?
Nữ nhân kia đúng là trời sinh ra để khắc thị! Nó dụ dỗ con trai mình không nói, hiện tại, ngay cả muội muội của nó cũng muốn cướp mất mối duyên tốt của con gái lớn nhà mình, quả nhiên không phải người một nhà không bước chung một cửa, toàn dùng những thủ đoạn hạ lưu.
Tiểu Phương Thị vừa mở miệng Bùi lão phu nhân đã biết ý của thị, trước đó không lâu, sao bà lại không có ý tác hợp cho đại tôn nữ của mình và nhị tiểu tử Lý gia. Nhưng tình cảm là thứ người ta có thể khống chế hay sao? Dù cho trưởng bối ép chúng nó ở chung với nhau thì thế nào, hạnh phúc hay bất hạnh sau này chỉ có bọn chúng mới biết.
Vả lại, Bùi Nhàn là đại tôn nữ của Bùi phủ, làm sao có thể để nàng uất ức mình gả cho một người trong lòng không có nàng? Nhàn Nhi là một cô nương tốt, bà không tin trong kinh thành đầy rẫy nam nhân này không thể chọn ra một người tốt hơn nhị tiểu tử Lý gia.
‘Chuyện của Nhàn Nhi trong lòng ta có tính toán, lời nói của con ngày hôm nay dừng lại ở chỗ ta thôi, ta không hi vọng có lần sau.’
Nương! Đó là Nhàn Nhi, sao người có thể như thế?’ nói rồi nước mắt Tiểu Phương Thị rớt xuống, trông rất thê thảm.
Bùi lão phu nhân phiền nhất là thị như vậy, đã nhiều năm tật xấu này của Tiểu Phương Thị không bỏ được cũng không nói, nhưng ngược lại nó càng có xu hướng trầm trọng hơn, nhất thời Bùi lão phu nhân nổi giận, ‘Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa, ta và cha con còn chưa có chết đâu.’
Tiểu Phương Thị sợ tới mức không dám rơi nước mắt nữa, mẹ chồng thật đáng sợ!
Bùi lão phu nhân thấy dáng vẻ của nàng như thế cũng đành nén giận, ‘Con cho rằng hôm nay vô duyên vô cớ mà ta nói như thế sao? Ngay cả Tiểu Ninh Nhi còn hiểu được, đây là Vĩnh Định Hầu phủ ngỏ ý nhờ ta thăm dò, con sống nhiều năm như vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà đầu óc để ở đâu?’
Lời đã nói ra khỏi miệng, Bùi lão phu nhân nhất định phải nói cho rõ, tránh cho người nào đó lại gây ra chuyện không có đầu óc, ‘Tôn nữ Bùi phủ chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để chúng chịu ấm ức, sau này chuyện chung thân đại sự của Nhàn Nhi và Ninh Nhi đã có ta xử lý, con đừng có xen vào, nếu nhàm chán quá thì đến phật đường thắp nhan tụng kinh cầu phúc cho Hạo Nhi đi.’