Edit: YooMi
Beta: tồn tồn.
Sáng sớm lúc Tô Nhược U tỉnh dậy, Bùi Hạo còn chưa có tỉnh, Tô Nhược U muốn đưa tay vuốt ve đôi chân mày đen như than chì của Bùi Hạo, nhưng suy nghĩ một chút, nàng sợ đánh thức hắn, đôi tay đang giơ ra liền hạ xuống, rốt cuộc chiều hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tối qua hắn ngủ không ngon chắc là vì chuyện này…
thật ra Tô Nhược U đoán không sai, buổi chiều hôm qua trong doanh trại truyền đến tin tức, gần đây phía bắc có chút kỳ lạ, hơn nữa mấy năm Bùi Hạo đi theo đoàn ngựa thồ này, hắn không phải đơn giản chỉ buôn bán ngựa, hắn và Lý Dụ hợp tác với nhau mở rộng Thiên Cơ Đường ở những nơi hắn đã đi qua, hiện tại, ngay cả Man Quốc ở phía Bắc và thủ đô phía tây cũng có căn cứ Thiên Cơ Đường của bọn họ.
Buổi chiều hôm qua tướng lãnh trong Kiêu Kỵ Doanh đến bẩm báo động tĩnh của phía Bắc, sau khi Bùi Hạo nghe xong, kết hợp với tin tức Thiên Cơ Đường truyền đến mấy ngày trước, vì vậy hắn mới đến doanh trại sắp xếp một chút, nào ngờ hắn lại về muộn như thế.
Buổi tối sau khi trở về, Bùi Hạo thật sự rất thương yêu Tô Nhược U, hắn không đành lòng giày vò nàng đâu, nàng mảnh mai như vậy, hắn không thể tiếp tục giả vờ không biết, hắn cũng không phải là cầm thú. Nương tử của mình đương nhiên hắn phải yêu thương. Vì thế, sợ đánh thức Tô Nhược U, Bùi Hạo nhẹ nhàng dỗ nàng ngủ, không ngờ rằng cuối cùng khi Tô Nhược U ngủ một cách ngon lành còn hắn thì không ngủ được.
Người trong lòng xinh đẹp quyến rũ, lại là tiểu cô nươnghắn nhớ mong đã lâu, thời gian lâu dài, Bùi Hạo đã bắt đầu bứt rức không yên, nhưng lý nói cho hắn biết phải lập tức dừng lại, có điều tay của hắn lại không nghe theo lý trí. Thế là hơn nửa đêm Bùi Hạo phải ra ngoài tắm nước lạnh.
Bây giờ thời tiết hanh khô, không cẩn thận một chút là hỏa hoạn ngay, kiềm chế sẽ chết người đấy!!!
Tô Nhược U đánh giá Bùi Hạo một lát, tia nắng ban mai chiếu lên mặt Bùi Hạo làm hắn có thêm mấy phần ngây thơ của thiếu niên, trong thời gian này hắn phải ra vào doanh quân, không còn trắng trẻo như ngày xưa, nhưng càng tăng thêm vài phần khí khái, khi nhìn gần lông mi của hắn thật dài, giống như hai cây quạt nhỏ, che lại đôi mắt đen to như bồ đào.
Tô Nhược U nhớ tới lúc đôi mắt ấy nhìn chằm chằm mình, cho dù hắn bá đạo nàng cũng không thể giận hắn lâu được. Nàng không nhịn được tức giận mắng Bùi Hạo đang ngủ say một câu, "Đại vô lại."
Hôm nay là ngày lại mặt nhà nàng, Tô Nhược U suy nghĩ một chút, nàng không đành lòng gọi Bùi Hạo dậy sớm nên nàng nhẹ nhàng đi xuống giường trước.
Ngoài cửa đàm người Thanh Nhạn và Thanh Loan đã đợi từ sớm, hôm nay là một ngày quan trọng, lão phu nhân đã chuẩn bị lễ vật xong từ lâu, những lễ vật vượt qua của hồi môn của Tô gia nên mọi người cảm thấy rất vinh dự,chủ tử của mình được coi trọng thì người làm hạ nhân như các nàng mới không bị chèn ép trong danh gia vọng tộc này.
hiện tại toàn bộ già trẻ lớn bé trong Bùi phủ, ai không biết Thiếu phu nhân nhà mình không chỉ có được trái tim của thiếu gia, mà ngay cả lão phu nhân cũng rất yêu thương, hạ nhân trong Bùi phủ, ai gặp người trong Quân Trúc Uyển mà không khách sáo, đương nhiên các nàng cũng biết thân phận của mình, sẽ không làm ra cái chuyện ỷ sủng mà kiêu, mắt chó coi thường người khác.
Lúc Thanh Loan đang trang điểm cho Tô Nhược U trước gương đồng, Bùi Hạo đã thức dậy, Tô Nhược U nhìn qua gương đồng thấy người nào đó đang ngồi trên giường, nàng không nghe ai nói tính khí rời giường của hắn rất xấu, sao mới sáng sớm đã sụ mặt ra vậy.
Tô Nhược U hơi nghiên đầu, dù sao Thanh Loan cũng không dám nhắc nhở nàng, khi đôi mắt của hai người chạm vào nhau, Tô Nhược U không kìm lòng được nở nụ cười, thấy nàng cười tâm trạng Bùi Hạo mới tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn không vui như cũ.
Bùi Hạo vẫn làm mặt lạnh ngồi ở đằng kia, tất nhiên cũng không ai dám tiến lên giúp hắn thay y phục, hắn cũng không tự làm, Tô Nhược U bất đắc dĩ mở miệng nói Thanh Loan làm nhanh một chút, đợi nàng chỉnh trang xong thì thầm than một tiếng, mới sáng sớm nàng có chọc ai đâu…
Tô Nhược U cầm lấy y phục đã chuẩn bị từ trướcđi đến trước mặt Bùi Hạo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ‘Sao chàng không mặc y phục?’ giọng nói mềm mại diệu dàng, thật khiến người ta yêu thích.
Nhưng Bùi Hạo vẫn duy trì vẻ mặt tuấn tú kiêu ngạo, chỉ có đôi mắt đen như bồ đào nhìn chằm chằm Tô Nhược U, hắn cũng không mở miệng nói chuyện, trong đôi mắt kia chứa đầy bất mãn và lên án làm Tô Nhược U không hiểu ra sao, nàng đã làm chuyện gì thương thiên hại lý à?
‘Sao vậy? Mới sáng sớm ai đã chọc giận chàng rồi?’
‘Nàng.’ Cuối cùng Bùi Hạo cũng mở miệng, nhưng nàng trêu chọc hắn khi nào? Oan uổng quá!!!
Có lẽ thấy oán giận rõ ràng trong mắt Tô Nhược U, trong lòng Bùi Hạo cũng nghẹn một hơi, hắn không nhanh không chậm nói: ‘Sáng nay lúc thức dậy sao nàng không gọi ta?’
Vì chuyện này?
không phải chứ!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tô Nhược U bị lý lẽ cùn của hắn đánh bại, ‘Thiếp muốn chàng ngủ thêm một lát không được sao?’
Bùi Hạo vươn tay, chậm rãi kéo Tô Nhược U đến trước mặt mình, hai tay vòng qua eo thon, đầu hắn dán vào bụng nàng, ‘Ta thích vừa mở mắt ra là nhìn thấy nàng đầu tiên...’
Nháy mắt hai gò má trắng mịn của Tô Nhược U đỏ bừng vì xấu hổ, trong mắt sương mù mịt mờ, ai nói người này thô lỗ không có văn hóa, rõ ràng thời thời khắc khắc đều ngọt ngào, Ngọt đến nỗi Tô Nhược U chỉ dám trả lời khẽ một câu, ‘Thiếp biết rồi.’
Nhưng Bùi Hạo vẫn nghe thấy, hai người vẫn giữ nguyên tư thế này, nhẹ nhàng ôm nhau một lát, sau đó Tô Nhược U mới lên tiếng, ‘Chàng mau thay y phục đi, hôm nay là ngày lại mặt của chúng ta đấy.’
Hai tay Bùi Hạo xiết chặt, hắn hít sâu một hơi, tiểu nương tử nhà hắn thật thơm, ‘Được rồi, nhưng nàng phải giúp ta mặc y phục.’
Dùng bữa sáng xong, Bùi lão phu nhân dặn dò vào câu mới để Tô Nhược U ngồi lên xe ngựa, lần này Bùi Hạo không ngồi xe ngựa mà hắn cưỡi kỵ mã Xích Diễm của mình, một người một ngựa, khí thế cương quyết bướng bỉnh, vóc người hắn vốn cao lớn, vô cùng anh tuấn, chỉ mới một lát mà không biết đã thu hút được bao nhiêu ánh mắt.
một khắc sau, xe ngựa dừng lại, Bùi Hạo nhìn chằm chằm Tô Nhược U xuống xe ngựa, hắn cố nén lắm mới không đi sang bế nàng xuống, đối với lời từ chối của nương tử sắc mặt Bùi Hạo đen lại, nhưng cũng may hắn còn biết đây là nơi nào, sau khi xoay người sang chỗ khác sắc mặt hắn mới dễ coi một chút.
Tô Nhược Nhị thấy một màn như vậy, nàng không khỏi buồn cười, ‘Đại tỷ, sao tỷ lại từ chối ý tốt của tỷ phu như vậy...’
Tuấn nam mỹ nữ, bá đạo sủng ái, quả thực là xứng đôi!
Hôm nay là ngày thứ ba đại tỷ thành thân, phu quân nhà mình đã đi vào triều, Tô Nhược Nhị một mình ở trung vương phủ to cũng không làm gì, nàng bèn trở về nhà trò chuyện với phụ thân và nhị tỷ, nàng và đại tỷ đều đã gả cho người khác nên trong nhà rất vắng lặng, chắc trong lòng phụ thân không nỡ xa các nàng đâu.
Tô Phụ và Tô Nhược Tuyết vẫn chờ trong nhà, chỉ có Tô Nhược Nhị vừa nghe người hầu bẩm báo xe ngựa Bùi phủ đã đến thì chạy ra ngoài đón.
‘Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.’ Nhìn thấy Tô Phụ, Bùi Hạo vội vàng bước nhanh tới thi lễ.
Tục ngữ nói đúng, nhạc mẫu nhìn nữ tế càng nhìn càng thích, mặc dù trong lòng Tô Phụ rất vui mừng vì nữ nhi có thể tìm được một phu quân tốt, nhưng đóa hoa mình chăm sóc cẩn thận lại bị người ta cướp mất, thật sự không phải buồn phiền bình thường đâu.
Vì vậy, trong lúc nói chuyện Tô Phụ đều thể hiện sự uy nghiêm của một nhạc phụ, trung võ tướng quân thì thế nào, cướp mất áo bông nhỏ của ông, thì phải chịu được sự căm phẫn của ông, ngay cả phụ chính vương gia không phải cũng trở thành con rể của ông sao, đợi chút, cái gì? Phụ chính vương gia cũng đến, Phụ Chính vương gia chính là Tam cô gia của các nàng đây mà.
một lát sau, trong chính sảnh Tô gia, Tô Phụ, Bùi Hạo và Phụ Chính vương Mẫn Hoằng Duệ ba người nhìn nhau không nói gì, mỗi người ngồi một nơi, Tô Phụ không khỏi thở dài, ông muốn làm nhạc phụ đại nhân uy nghiêm mà...
Trong khi đó ở U Lan Viện, trong phòng vẫn bài trí như thường ngày, ba tỷ muội ngồi ở trên sập hóng mát, tỷ một câu muội một câu, kể vể cuộc sống của riêng mình, vừa ra đời các nàng đã trở thành người thân mật nhất trên đời này, các nàng có huyết mạch giống nhau, tướng mạo giống nhau, hiện tại các nàng đều trưởng thành, có người mình yêu, được người mình yêu bảo về, nhưng dù là bất kỳ ai cũng không thể thay thế vị trí của ba người trong lòng các nàng.
Dù sao các nàng cũng mới vừa cập kê, cho dù tiểu muội Tô Nhược Nhị thành thân trước, nhưng tiểu cô nương da mặt mỏng, không ai hỏi những vấn đề xấu hổ kia, có điều thấy đại tỷ nhà mình mặt mày cong cong, hai gò má xuân sắc, nữ nhân vào vừa gả đi cũng xinh đẹp như vậy, làm nàng càng thêm xấu hổ, Tô Nhược Nhị cảm giác mình sắp chết chìm trong hồ nước xuân sâu không thấy đáy của Đại tỷ nhà mình rồi, cuối cùng đại tỷ nàng cũng không phụ lòng ông trời ưu ái, nhìn đi ánh mắt đào, mị nhãn như tơ, hớp hồn người ta lúc nào không biết.
Tô gia ít người, khi dùng bữa mọi người đều quây quần bên nhau, rất có hương vị của bữa cơm đoàn viên, nhìn hai nữ tế đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đại nữ nhi và tiểu nữ nhi, Tô Phụ cảm thấy rất vui mừng, nữ nhi của ông nhất định sẽ hạnh phúc.
À còn có nữ nhi thứ hai chưa gả, sau này ông nhất định sẽ chọn vị hôn phu tốt nhất cho nữ nhi, cháu ngoại trai gì gì đó khiến cho lòng ông bay theo gió ~~
Hôm nay tâm trạng của Tô phụ hết sức phức tạp, tâm trạng phức tạp ông lại muốn kéo hai nữ tế uống rượu, thế là, rượu Phượng Tường thượng hạng rót hết ly này tới ly khác, về sau càng uống càng hăng Tô Phụ chê ly rượu quá nhỏ, uống không đã nên sai người mang chén lớn tới, uống xong một chén, rất sảng khoái!
Trước kia Bùi Hạo theo đoàn ngựa thồ chạy khắp nơi, nam tử hán trong đoàn ngựa thồ đều không rượu không vui, về phương diện này, hắn quả thật có thiên phú, cho nên hiện tại, đối với chuyện nhạc phụ đại nhân nhiệt tình mời rượu, chén nào hắn cũng không từ chối, hắn bưng chén lớn trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch. Ừm, không ngờ nhạc phụ đại nhân lại có rượu ngon như vậy, vô cùng phóng khoáng nhiệt tình, không nam nhân nào có thể từ chối!
Về phần vị vương gia lạnh lùng trước mặt, Phụ Chính vương gia thì thế nào, không phải phải gọi hắn một tiếng Đại tỷ phu à! Ừm, rượu ngon hết cạn rồi, rót thêm nữa đi…