Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

chương 110: đông hạ thịnh yến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùng năm tháng năm, ngày lễ Triều thánh. Những tướng sĩ Đông Hạ xa quê hương, tuy không thể lơi lỏng canh phòng và gánh nặng nhưng vẫn phải uống một chén rượu.

“Uống rượu ngon, a ôi a, uống rượu ngon, tình nghìn dặm, đến đây đến đây, các cô nương ơi, hãy múa lên để uống cạn ly, đến đây đến đây, hỡi các anh em, cầm chén lên cùng uống nào, đến đây đến đây, những con cừu như những đám mây trắng, không kể tình nghĩa dài, dài lê thê, a ôi a...”. Lời ca réo rắt không biên giới cứ bay bổng trong không trung lạnh giá. Những người Đông Hạ không làm nhiệm vụ liền ngồi quanh đống lửa, chén sừng bò, miếng thịt to, rượu rót đầy chén, tận tình chúc mừng ngày lễ của mình.

Trong chiếc lều đỉnh vàng, Đông Hạ Vương thiết yến chiêu đãi các thủ lĩnh của các bộ tộc. Liễu Tích Âm đeo mạng che mặt, mặc áo vũ tay dài, để lộ ra một vùng eo trắng như tuyết. Trên váy có đeo mười tám chiếc chuông vàng, đi chân trần múa, tiếng chuông leng keng, ánh mắt mỉm cười, như hoa xuân nở rộ, đất trời ấm áp. Đẹp đến nỗi khiến người khác ngừng thở, đẹp đến nỗi khiến người khác hận không thể móc hai con mắt mình ra dính lên người nàng.

“Người đẹp, múa đẹp, dáng đẹp”. Đông Hạ Vương thấy ai ai cũng mất hồn phách vì mỹ nhân của ông ta, trong lòng càng thêm đắc ý.

Liễu Tích Âm múa một bài, quay người nhấc lên một chiếc bình vòng để ở bên cạnh, tay áo dài đáp lên nắp bình, lắc lắc nhè nhẹ, sau đó eo liễu lắc nhẹ, bước chân như hoa, dưới ánh mắt của mọi người, liền bước đi về phía vương tọa, đến trước mặt Đông Hạ Vương, kính lên một chén rượu đầy, nói với giọng dịu dàng tán dương: “Cả trời, thần Phật phù hộ, chúc Đại Hãn anh minh nhất như ánh mặt trời buổi sáng, mãi mãi soi chiếu vào con trai con gái Đông Hạ; cầu mong Đại Hãn vĩ đại nhất sớm phá được vòng vây, người dân Đông Hạ sống những ngày càng hạnh phúc hơn.”

“Tất nhiên!”. Mọi người vỗ tay cười lớn: “Đại Hãn! Uống rượu của mỹ nhân mời đi, nhất định đuổi hết đám cừu bông đó!”.

Cuộc chiến giữa đại Hoàng tử và Hoàng tử Y Nặc càng ngày càng quyết liệt. Hai người như nước với lửa, nhờ Liễu Tích Âm hiến kế, để Đông Hạ Vương thu lại tất cả quân quyền vào trong tay mình, lấy hiệu lệnh của ông ta là tối thượng, cuối cùng cũng trấn áp được sự tranh đấu giữa hai người, để ổn định lại thế cục. Ông ta thấy Liễu Tích Âm lúc nào cũng nghĩ thay cho ông ta, nghĩ thay cho Đông Hạ, nên sự sủng ai với cô ngày càng tăng, bây giờ uống rượu đến nỗi đỏ mặt tía tai, nghe người đẹp chúc rượu, sao không uống cạn được chứ?

Ông ta không những uống, còn lệnh cho Liễu Tích Âm: “Mời rượu tất cả mọi người!”.

Liễu Tích Âm vâng lệnh, cầm bình rượu, hát bài tửu ca, đi từng bàn một chúc rượu. Mọi người thấy đôi tay trắng nõn của người đẹp, hồn bay phách lạc, chỉ hận một điều không thể uống hai chén. Chỉ có Hoàng tử Y Nặc thấy hành vi của cô ta công khai giúp đỡ đại Hoàng tử, trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ, không muốn uống rượu của cô ta, đợi bình rượu bưng đến trước mặt, nghĩ nghĩ, cuối cùng đặt xuống, lắc đầu nói: “Đại Tần đang để mắt, không được uống say”.

Đại Hoàng tử cười chế nhạo: “Nam nhi Đông Hạ, cầm chén rượu lên uống, đặt chén rượu xuống là giết người. Phụ hoàng năm xưa say rượu còn dẫn quân lính đánh bộ tộc Bố Lỗ Khắc, giết ba nghìn quân địch, anh dũng vô cùng?! Sao lại sinh ra cái đồ nghiệt chủng như ngươi chứ?!”.

Hoàng tử Y Nặc vô cùng tức giận, đập bàn đứng dậy, sau đó lại nghĩ lại, rồi lại ngồi xuống. Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, sắc mặt như thường, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt lại nổi lên cả gân xanh.

Liễu Tích Âm lên trước rót rượu, nhưng bị cậu ta hất đi.

Chiếc bình vàng rơi xuống đất, rượu thấm ướt chiếc da cừu.

Cô sững sờ đứng đó, hai mắt ngấn lệ, lẩm bẩm nói: “Hoàng tử tha tội”.

“Có tội gì cơ chứ?”. Đại Hoàng tử thấy thế càng tức giận: “Cậu ta không đánh thắng trận, lại còn ức hiếp phụ nữ, thật là bản lĩnh quá”.

Hoàng tử Y Nặc không thể nhịn được nữa: “Tôi coi trọng anh là huynh trưởng, nhịn hết lần này đến lần khác, anh còn coi tôi là em trai nữa không?!”

Đại Hoàng tử cười nhạt: “Sao ta lại không yêu thương em trai chứ? Năm nào ta cũng thắp vài nén hương cho trai Ba Âm, cầu cho cậu ấy ở bên kia được hạnh phúc”.

“Đủ rồi! Còn cãi nhau nữa ta sẽ cho mỗi đứa vài cái roi!”. Đông Hạ Vương thấy bọn họ càng nói càng chẳng ra gì, liền ngăn hai anh em lúc nào cũng tranh cãi nhau lại. Bỗng nhiên thấy mình say càng nặng hơn, liền vẫy tay gọi Liễu Tích Âm lại hầu hạ, đỡ lấy trán, dựa vào trường kỷ, mất một lúc, Liễu Tích Âm thì thầm bên tai ông ta, nhẹ nhàng nói: “Đại Hãn, chi bằng về phòng rồi nghỉ ngơi ạ”.

Hơi thở của mỹ nhân thơm như hoa, mỗi một từ mang theo sự mê hoặc, đôi tay trắng như ngọc, không chịu nằm yên cứ du lạc trên người ông ta. Đôi mắt đẹp như con cáo nhỏ, cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông ta, hình như đang chuyển tải tình ý vô bờ.

Đêm đã sâu, lời ca đã tắt, rượu đã cạn, Đông Hạ Vương thấy bụng mình nóng nóng, chắc đã đến lúc về phòng nghỉ ngơi.

Mấy người thủ lĩnh thấy hai vị Hoàng tử làm cho mất vui, tâm trạng của Đông Hạ Vương trở nên tồi tệ, cũng không muốn ở lại lâu, liền nháy nhau đứng lên cáo từ hết, trở về doanh trại lại uống tiếp. Liễu Tích Âm dìu Đại Hãn, trở vào lều trong, thả rèm xong, nới lỏng dây eo, đuổi hết thị nữ đi.

Trong lều ánh xuân quyến rũ, không dám lọt ra ngoài.

Hoa lê hoa hải đường, rên rỉ từng trận, mồ hôi túa ra.

“Liễu Nhi” sung sướng không biết thời gian trôi thế nào, quấn lấy nhau đến nửa đêm, Đông Hạ Vương bỗng thấy mệt mỏi mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Mi mắt của ông ta rất nặng rất nặng, thần trí mơ hồ, hình như cả người đang trôi trên mây vậy, thấy những ngôi sao đang bay vòng quanh mình, đâu đâu cũng là sự sung sướng không thể nói thành lời, nhưng đến động ngón tay cũng thấy mệt mỏi: “Ta rất thoải mái, giống như đang mơ một giấc mơ không tỉnh dậy được vậy”.

Liễu Tích Âm nhẹ nhẹ vuốt lên bộ ngực trần của ông ta, thì thầm bên tai hỏi: “Có phải là nhẹ tênh không, từ đầu đến chân, đến cả ngón tay cũng rất thoải mái”.

Đôi mắt của Đông Hạ Vương lờ đờ, trả lời một cách vô ý thức: “Đúng vậy, Liễu Nhi, sao nàng biết?”.

Liễu Tích Âm dịu dàng vuốt vuốt mái tóc hoa râm của ông ta, mỉm cười nói: “Truyền thuyết có một loại cỏ tên là Túy tiên, ngửi thì quên đi ưu phiền, khi khai hoa kết quả, quả như hương rượu, uống vào như bước đến miền cực lạc, mười ngày mới tỉnh, Đại Hãn, người say rồi”.

Đông Hạ Vương bỗng nhiên có cảm giác gì đó không hay, ông ta chần chừ nhìn mỹ nhân bên cạnh.

Dưới ánh nến, đôi mắt như rắn độc, hình như đang thè chiếc lưỡi đỏ ra.

Không cần che giấu sát ý, cứ thế mà để lộ ra.

Tại sao người của Kỳ Vương lại giết mình?

Đông Hạ Vương nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, ông ta muốn gọi người, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng giống như tiếng rên sau khi say rượu. Ông ta chỉ biết vùng vẫy nhìn Liễu Tích Âm đứng lên, lấy con đao cong mà ông ta luôn mang theo người.

Chiếc đao cong được từ từ rút ra từ chiếc vỏ dát đầy ngọc, ánh đao sắc bạc, chiếu lên cơ thể đẹp đẽ của người thiếu nữ, lan tỏa những quầng sáng đẹp đẽ nhất.

“Tại... tại sao? Giết ta rồi cô cũng...”. Đông Hạ Vương không hiểu, ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao phải làm cái việc ra sức lấy lòng như thế.

“Đại Hãn à, người quên rồi sao?”. Liễu Tích Âm nở nụ cười quyến rũ nhất, cầm cây đao cong, đặt bên cạnh cổ ông ta, lấy ngữ khí khiêm nhường nhất để dò hỏi: “Ông có hai đứa con trai tốt, một người trung dũng hậu đáo, được bộ lạc cũ hỗ trợ. Một người thiên tư thông mình, được bộ lạc mới ủng hộ. Bọn họ đều là trái tim là da thịt của ông, nhưng ông chết rồi, mà di chiếu vẫn chưa lập, rốt cuộc nên để lại ngôi báu cho ai chứ? Ôi, thật là đau đầu những Đại Hãn của chúng ta chết mất”.

Đông Hạ Vương chết, quân vương mới là ai chứ?

Là Ha Nhĩ Đôn? Hay là Y Nặc?

Hai đứa con thế lực ngang nhau, hai đứa con căm ghét lẫn nhau, hai đứa con xé da mặt nhau.

Sự mâu thuẫn giữa bọn họ, đã đến mức không thể chấp nhận sự tồn tại của nhau.

Vốn dĩ vẫn còn thời gian để dần dần hòa hợp, từ từ giải quyết.

Nhưng cùng với cái chết của Đông Hạ Vương, cái mâu thuẫn đỉnh điểm sẽ tới trước ở một thời điểm mà không ai có thể chịu đựng được.

Đông Hạ diệt vong.

Một nguy cơ còn kinh khủng hơn là cái chết thoáng qua, trong mắt Đông Hạ Vương ánh lên những cái nhìn tuyệt vọng.

Hối hận thì đã quá muộn.

Lưỡi đao vút qua, cắt vào cổ họng, máu tươi bắn phọt ra.

Liễu Tích Âm tay cầm đao sắc, cười sung sướng trong lều, tiếng cười đắc ý nhưng lại chứa đầy sự tuyệt vọng.

“A Chiêu, đến lúc tấn công rồi”.

“Mùng năm tháng năm, là lúc tấn công, thu hồi lại sơn hà, kết thúc chiến tranh”. Diệp Chiêu mặc áo giáp dài, nhìn bầu trời vẫn còn chưa sáng rõ, bước ra ngoài quân doanh, đứng trước mặt toàn quân, phát ra hiệu lệnh đối với tất cả tướng lĩnh, sau đó quay người đem theo vài người thân tín, trở về lều chuẩn bị lần cuối, người đang ở trong lều đợi cô là người thay thế cho cô... Hồ Thanh.

Trước khi Hạ Ngọc Cẩn xuất phát, đã xem xét chu đáo các tình huống nguy hiểm có thể phát sinh, những người mang tới đều là dùng để che giấu cho Diệp Chiêu.

Miêu Tiên Nhi của Đấu Thái Lầu ở Thượng Kinh, năm nay tuổi gần ba mươi, mới vừa bị tụ xuống từ vị trí Hồng hoa khôi. Ngoài tuyệt kỹ vẽ tranh ra, thì còn có khả năng hóa trang đá thành vàng, vẽ mèo vẽ hổ, vẽ nam vẽ nữ, vẽ người đẹp, chỉ cần hai người có khuôn mặt không khác xa nhau mấy, là cô ta có thể hóa trang giống đến tám chín phần. Chiến trường hiểm nguy, con gái lại yếu ớt, vốn dĩ không muốn, mặc dù Hạ Ngọc Cẩn đã có ngay ngàn vàng trao tay nhưng vẫn còn phải hứa giúp cô ta thoát khỏi thân phận thấp hèn nữa mới miễn cưỡng đi cùng. Bây giờ cô ta tận mắt chứng kiến sự hổ lang của Đông Hạ, đoàn kết một lòng với mọi người, còn trào lên lòng yêu nước, dùng hết tài nghệ của mình để hóa trang Hồ Thanh thành Diệp tướng quân.

Cũng được mời đến còn có Hoắc Ngọc Lang ở Bách Hỷ Lầu ở Thượng Kinh, diện mạo xinh đẹp, lại thiện về khẩu kỹ, có thể nói đủ thứ giọng. Lúc bị cường quyền ức hiếp, được Hạ Ngọc Cẩn giải cứu, có ơn thì phải trả nên đồng ý cùng đi tới Giang Bắc, mạo hiểm ở bên cạnh Diệp tướng quân giả, chịu trách nhiệm thay “cô ta” nói.

Mùng năm tháng năm, là lúc Đông Hạ Vương chết, Đông Hạ nội bộ loạn lên, ngày hôm sau tấn công là thời cơ đẹp nhất.

Diệp Chiêu tin vào thủ đoạn của Liễu Tích Âm, nhưng cũng tin vào sự biến đổi.

Vì kế hoạch của cô ấy, khi việc chưa thành thì tin tức này tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài.

“Đông Hạ Vương đã chết, Ha Nhĩ Đôn hữu dũng nhưng vô mưu. Y Nặc hai lần bị ta đánh bại, lòng căm hận rất sâu sắc, trong lúc hỗn loạn, khó mà ra phán đoán chính xác được. Do Hồ tham tướng dẫn mười vạn đại quân, lấy thân thế của ta, hướng về cửa Tây, có thể thu hút được sự chú ý của đại quân chủ lực Đông Hạ”. Diệp Chiêu lần nữa nhắc lại kế hoạch của ngày hôm nay: “Kỳ Vương không thể kiên nhẫn, sai quân đi thăm dò, đã bị Thu Lão Hổ chặn lại. Hôm qua là lễ Triều thánh của Đông Hạ, lương thực của bọn chúng đã kiệt quệ. Ngô tướng quân lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực, đem theo bảy tám cao thủ trà trộn vào trong thành, cùng phối hợp với mật thám đã bố trí sẵn, nhân lúc hỗn loạn chạy ra cửa phía Đông. Tối nay, ta dẫn ba nghìn tinh binh, đứng ở ngoài cửa Đông, đợi tín hiệu trong thành vang lên, sẽ tân công cửa phía Đông”.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Khả năng của Ngô tướng quân còn chưa đủ để mở cửa thành sao?”.

Diệp Chiêu chỉ vào địa đồ nói: “Ông ấy chỉ cần gây ra sự hỗn loạn, thu hút sự chú ý của quan binh trấn thành là đủ rồi. Dưới chân thành là một hồ sen lớn, bây giờ mặt băng đã tan dần, trèo lên không dễ, nên lính giữ thành sẽ hơi lơ là. Chỉ cần chuyển sự chú ý của bọn chúng đi chỗ khác nửa khắc, khinh công của ta có thể trèo lên tường thành, thả dây thừng xuống, để những cao thủ còn lại chèo thuyền nhỏ vào. Sau khi lên thành, cùng ta tấn công cửa thành, còn những binh sĩ còn lại ở ngoài chờ sẵn. Sau khi đợi cửa thành phía Đông mở, ta xác nhận tình hình xong sẽ phát ra hiệu lệnh. Mười vạn đại quân lập tức tiến công, trong đánh ra ngoài đánh vào, đánh cho hắn ta không kịp trở tay”.

Hồ Thanh hỏi: “Nếu Liễu Tích Âm không thành công thì sao?”.

Diệp Chiêu nói: “Ba canh giờ nữa mà không nhận được tín hiệu, không phải đợi ta trở về, lập tức chuyển thành đội quân bao vây thành trì duy trì chiến tranh lâu dài”.

Nếu Liễu Tích Âm thất bại, Đông Hạ đã giăng bẫy mai phục chờ sẵn, cô mạo hiểm tấn công vào, chín phần chết một phần sống.

Hạ Ngọc Cẩn chần chừ hỏi: “Liễu Tích Âm vẫn còn sống chứ?”.

Diệp Chiêu: “Khó nói lắm, nếu cô ấy không tự...”.

Hồ Thanh bổ sung: “Nếu cô ấy không tự vẫn, Đông Hạ sẽ tra khảo cô ta người đứng sau là ai, chưa chắc đã để cô ta chết nhẹ nhàng đâu”.

Tội giết vua, thiên đao vạn quả, tra hỏi sẽ còn đau khổ hơn chết.

Diệp Chiêu võ công giỏi nhất, hung danh vang xa, mấy trận chiến lớn, đại quân Đông Hạ nghe thấy đã sợ hãi. Vì cô nói Đông đánh Tây, có thể làm cho kẻ địch trở tay không kịp và tấn công thành là lựa chọn thích hợp nhất. Mặc khác, Hạ Ngọc Cẩn cũng tin, cô ấy vẫn ôm tia hy vọng, muốn nhân lúc hỗn loạn thử cứu Liễu Tích Âm ra.

Liễu Tích Âm vì đại nghĩa quốc gia mà hy sinh, thật đáng khâm phục, thật là một người con gái anh dũng.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ về mình chả có điểm nào tốt cả, tự mình hổ thẹn, trong lòng buồn chán, không dám ngăn cản cách làm của Diệp Chiêu, chỉ có thể mỉm cười vui vẻ, tiễn mọi người lên đường.

Cậu ta lo lắng hỏi Lữ đại phu: “Vợ ta nhảy lên nhảy xuống thế, trong bụng không sao chứ?”.

Lữ đại phu ấp úng: “Chắc... chắc... cũng coi là ổn định rồi...”.

Diệp Chiêu im lặng một lúc, từ từ nói: “Liễu Tích Âm lấy tính mạng mình để đổi lấy thời cơ, bất luận thế nào cũng không được bỏ lỡ. Có những thứ, vẫn nên thuận theo số phận thì hơn”.

Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người đều rất lo lắng, bèn xoa xoa bụng cô, nói với giọng nghiêm túc nhất, nhắc nhở đứa con trong bụng vẫn con chưa ra đời: “Tiểu tử kia, cùng với mẹ người đánh trận bao nhiêu tháng rồi, ít nhiều cũng hiểu một chút quân pháp chứ hả? Quân pháp chính là không được làm phiền mẹ ngươi, nếu không ra đời sẽ bị đánh ba trượng”.

Lời vừa nói xong, phá vỡ bầu không khí nặng nề, mọi người đều nhẹ nhõm đi nhiều.

“Không được”. Miêu Tiên Nhi đang hóa trang cho Hồ Thanh, bỗng nhiên dừng tay lại, so so dung mạo của Diệp Chiêu, rồi thở dài thườn thượt: “Hồ tham tướng và Diệp tướng quân tuy vai rộng như nhau, nhưng thân trên hơi dài, da lại quá đen, mắt lại quá nhỏ, khác xa với Diệp tướng quân. Người không quen biết ở xa nhìn thì còn được, nếu là người quen biết mà nhìn thấy, e là khó mà giấu được.”

Hồ Thanh và Diệp Chiêu chiều cao không chênh lệch mấy, tuy chân ngắn, mắt hơi nhỏ và dài, trợn thế nào cũng không to lên được, khác xa với đôi mắt của Diệp Chiêu. Hơn nữa làn da từ trắng biến thành đen thì dễ, nhưng từ đen biến thành trắng thì lại khó, dung mạo hai người khác nhau rất xa, trước mặt Hoàng tử Y Nặc, khó mà che giấu đến độ không bị phát hiện.

Diệp Chiêu nhìn một lúc vào đôi mắt nhỏ của Hồ Thanh, chán nản nói: “Thay người khác đi”.

Thay ai bây giờ?

Tôn phó tướng eo gấu lưng hổ, trông như hòn núi nhỏ, Thu Thủy chiều cao không đủ, Liêu tham tướng thì lại quá cao.

Kế hoạch ám sát của Liễu Tích Âm là cơ mật, nhằm tránh thông tin bị rò rỉ ra ngoài, không dám để lộ ra một tí nào, đến cả mấy người tướng lĩnh trọng yếu đến phút cuối cùng mới biết được chân tướng, huống hồ Miêu Tiên Nhi? Bọn họ vốn tưởng rằng Hồ Thanh dáng vóc khá giống, đủ để che giấu, hôm nay mới biết là không được. Nếu gần đến lúc rồi mới chọn trong những binh lính bình thường, thì làm sao biết được thói quen của Diệp Chiêu? Làm ra biểu hiện giống với cô chứ?

Diệp Chiêu nhìn Lữ đại phu: “Chiều cao này đủ đây”.

Lữ đại phu ho một cái: “Lão phu già rồi, không biết cưỡi ngựa”.

Diệp Chiêu nhìn nhìn Hoắc Ngọc Lang: “Người này rất giống”.

Hoắc Ngọc Lang than thở: “Tiểu nhân thấp hơn tướng quân nhiều”.

Diệp Chiêu nhìn Lưu Tam Lang, còn chưa mở miệng.

Lưu Tam Lang đã khóc lên: “Tướng quân, trước tiên người hãy nhìn cái tấm thân béo tốt của tôi”.

Trừ phi tất cả những tính toán, điều quan trọng là ở chỗ đứng cách xa Hoàng tử Y Nặc, để hắn ta không nhìn thấy rõ Hồ Thanh là Diệp Chiêu nhỉ?

Hồ Thanh hóa trang xong, cố mở to mắt, biểu hiện dữ tợn, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Diệp Chiêu không dám cá cược.

Hạ Ngục Cẩn yếu ớt giơ tay lên: “A Chiêu...”.

Diệp Chiêu đang cố gắng suy nghĩ tìm ra cách giải quyết, không thèm để ý đến cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn tiếp tục giơ tay: “A Chiêu...”.

Diệp Chiêu an ủi: “Có chuyện gì tí nữa nói”.

Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giơ tay: “A Chiêu...”

Diệp Chiêu dặn dò Tôn phó tướng: “Tìm vài thân binh gầy một chút tới xem thế nào”.

Hạ Ngọc Cẩn không nhịn được nữa, lao ra trước mặt cô, lớn tiếng nói: “A Chiêu, ta đi!”.

Mọi người kinh ngạc, sững sờ nhìn cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn hồi hộp nuốt nuốt nước bọt, lấy hết tất cả dũng khí, nói như tên bắn: “Ta và Diệp Chiêu có tướng phu thê, chiều cao lại khá bằng nhau, chân dài, đều là mặt trái xoan, hơn nữa da ta trắng, có thể biến thành đen, ta biết hành vi cử chỉ của vợ ta, ta còn học xong cưỡi ngựa! Để ta đi, ta sẽ làm được”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Không”.

Chủ soái là vị trí chính mà quân địch tấn công, người chủ soái ngụy trang thành cô ta càng là con mồi thu hút thù hận.

Hạ Ngọc Cẩn thân thể lại quá yếu, nên nguy hiểm càng lớn.

“Để ta đi! Nếu người chủ soái ngụy trang thành nàng mà bị phát hiện, Đông Hạ nhất định sẽ biết được kế hoạch của ta, sẽ tương kế tựu kế để nàng rơi vào thế nguy hiểm. Hơn nữa ta đã sống cùng nàng, biết rõ hành động và thói quen của nàng, nên hơn ai hết ta là người thích hợp nhận vai trò này”. Nghĩ đến chỗ này, đôi tay của Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên không run nữa, trong mắt hiện ra cái nhìn kiên định, chắc nịch nói: “Ta là Quận Vương của Đại tần, phải bảo vệ giang sơn và trăm họ, ta là một người đàn ông, phải bảo vệ vợ và con ta, để ta đi!”.

Diệp Chiêu sững sờ nhìn cậu ta, như mới gặp lần đầu vậy.

“A Chiêu, bố trí chiến cục có các tướng rồi, bảo Hoắc Ngọc Lang giả giọng của nàng phát đi tín hiệu, ta chỉ cần làm tốt vai trò con mồi, kéo dài thời gian, đợi hiệu lệnh của nàng là xong”.

Cậu ta cứ nhất quyết kiên trì.

“A Chiêu, ta mới là người thích hợp nhất”.

Cậu ta lại cầu khẩn.

“A Chiêu, nếu nàng tin ta là hùng ưng, thì để ta đi, đây là khẩn cầu cả đời cả kiếp này của ta đấy”.

Có một con chim không bay, một khi đã bay thì bay vút lên tận trời cao.

Có một con chim không hót, một khi đã hót thì làm người khác kinh ngạc.

Thời gian thay đổi đã đến, phải bước ra chiến trường thôi.

Để bảo vệ vợ con giang sơn của mình, cho dù là một người đàn ông có yếu ớt thế nào đi nữa, cũng không chịu lùi nửa bước.

Chiếc áo giáp mặt thú dát bạc quá nặng, chiếc mũ bạc cửu khúc lông vũ quá nặng, dây lưng đầu hổ, cổ ý bội kiếm, chiếc áo khoác màu đen viền nhung cáo trắng, nhè nhẹ rủ xuống, che đi cơ thể yếu ớt. Đôi tay trắng xanh nhờ sự hóa trang đã biến thành màu mật ong nhẹ, cậu ta nắm chặt cây đao nặng giả tạo, hít thở gấp rút trong cái lạnh tạo ra những luồng hơi trắng nối tiếp nhau, trên trán có hai ba giọt mồ hôi chảy xuống.

Từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp, kêu nô gọi tì, Hạ Ngọc Cẩn từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ chạm đến thứ nào mà nặng mười cân.

Bây giờ lại gánh trên lưng khối lượng không thể gánh nổi này, ép xuống khiến cậu ta thở không ra hơi.

Diệp Chiêu im lặng buộc cái dây cuối cùng trên áo choàng cho cậu ta, trong mắt hiện lên đầy sự lo lắng.

Hồ Thanh dắt Đạp Tuyết tới, đặt dây cương vào tay Hạ Ngọc Cẩn, sau đó vỗ vỗ vào vai cậu ta, rồi quay người rời đi, tình nghĩa của những người đàn ông không phải ở trong những lời nói.

Đạp Tuyết hình như phát hiện ra không phải chủ nhân của mình, có phần sốt ruột, thở phì phì, móng cứ gõ gõ trên đất.

Hạ Ngọc Cẩn vỗ vỗ vào mông nó, miễn cưỡng nở một nụ cười tự tin: “Đạp Tuyết ngoan, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho ta, chạy ổn định một chút, đừng lắc lư. Chỉ cần không làm ta ngã, khi về sẽ tìm cho mày một con ngựa cái xinh đẹp làm vợ”.

Đạp Tuyết hí vang một cái về phía cậu ta, hình như rất khinh bỉ.

Diệp Chiêu vuốt ve đầu nó, nhìn vào đôi mắt nó, dịu dàng an ủi: “Đạp Tuyết ngoan, đừng khó chịu, anh ấy thay ta đánh trận”.

Hình như hiểu được sự lo lắng trong mắt chủ nhân, Đạp Tuyết dần dần bình tĩnh lại.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn kiên trì: “Ta ngày nào cũng cho nó ăn kẹo, thật là có hiệu quả.”

Diệp Chiêu vuốt vuốt bộ bờm trắng như tuyết, khóe miệng nở ra một nụ cười buồn bã.

Đồ ở trên người thực sự quá nặng, Hạ Ngọc Cẩn vặn vẹo một lúc, được sự giúp đỡ của mọi người, lật người lên ngựa, chạy thử vài bước, ổn ổn rồi, chắc không rơi xuống được, cuối cùng cũng yên tâm lại, quay đầu nhìn Diệp Chiêu đang đờ đẫn nhìn mình, trong lòng biết lần này ly biệt, nguy hiểm rất lớn, sống chết khó đoán, hàng trăm mối cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không nói ra được thành lời.

Diệp Chiêu chần chừ: “Ngọc Cẩn...”.

Hạ Ngọc Cẩn lập tức chỉnh ngựa bước đến cạnh cô, cúi đầu, mong chờ hỏi: “Nàng... còn gì muốn nói với ta à?”.

Diệp Chiêu cẩn thận dặn dò: “Kẻ chạy trốn khi ra trận, sẽ bị chặt đầu ngay tại chỗ”.

“Trời ạ!”. Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ngựa, mắt chữ A mồm chữ O một lúc, cầm lấy roi ngựa, chỉ vào mũi cô ta mà mắng: “Khốn kiếp! Tiễn chồng mình ra chiến trường, không thấy sự lưu luyến tạm biệt, không nói những lời ngọt ngào, không thấy nước mắt nghẹn ngào không nói ra lời, không tiễn mười mấy dặm, sao lại nói kẻ chạy trốn khi ra trận sẽ bị chặt đầu tại chỗ?! Bỏ! Không bỏ không được! Đợi ông đây về sẽ bỏ người vợ chết tiệt nhà ngươi!”.

“Được, đợi chàng trở về”. Diệp Chiêu ngẩng đầu, mỉm cười một cái, sau khi cởi chiếc áo giáp lạnh giá ra, cô tiện tay khoác lên cái áo khoác lông cáo màu trắng của Hạ Ngọc Cẩn, chiếc áo rộng rãi che đi chiếc bụng đang lùm lùm, che đi cái dáng hình quyến rũ, thẳng và dong dỏng cao. Cô sờ sờ bụng, mỉm cười rạng rỡ, trong mắt cô, trong đôi mắt màu lưu ly nhạt đó hình như trào lên nhũng giọt nước tinh khiết nhất. Mái tóc dài hơi xoăn, tự nhiên xõa xuống, đôi má bị cái lạnh làm cho hơi đỏ ửng lên, đâu đâu cũng đang trào lên sự dịu dàng như nước, đẹp đến nỗi khiến người khác ngừng thở.

Lúc này đây, cô không phải là tướng quân.

Cô là mẹ, là vợ, là phụ nữ.

Cô đang tiễn cậu ta lên đường, lao vào chiến trường đao kiếm không có mắt, sau đó mong ngóng cậu ta trở về.

“Nhất định ta sẽ trở về”. Hạ Ngọc Cẩn nhìn cô trìu mến, trong lòng có sự ấm áp không nói rõ ra được. Cậu ta đưa tay ra, nắm lấy bàn tay cô, những ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc vào nhau, buồn bã lướt qua, sau đó cả người lướt qua, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế mà đi, lại nhắc lại: “Đợi ông về sẽ giải quyết cô!”.

Cô nói: “Được, trở về, đợi chàng đấy”.

Hai tiếng roi ngựa vút lên, con ngựa nhẹ nhàng lao đi.

Đại quân xuất phát, đi về phía Tây thành Thông Dương.

Diệp Chiêu thay một bộ quần áo đi đêm, chải lại đầu tóc, dẫn theo năm nghìn tinh binh, mắt tiễn đại quân rời đi, lập tức xuất phát từ một con đường nhỏ khác, len lén đi về Đông thành Thông Dương.

Truyện Chữ Hay