Giờ phút này trời đã bắt đầu tối, mưa dần dần dừng lại, tiểu nhị đem nến cầm lên đặt trên bàn bọn họ.
Dương Lương ở dưới ngọn đèn mỉm cười: "Dụng ý sao? Có lẽ là hi vọng tương lai một ngày nào đó, trước khi sự tình đi vào tuyệt cảnh có thể có một lối rẽ, mỗi người đều đều có thể chu toàn đường sống......!Ta cũng không thể nói rõ......"
Trần Tắc Minh cả giận :"Dương huynh càng nói càng thêm mơ hồ ."
Dương Lương từ chối cho ý kiến, chỉ là cầm chén rượu xoay xoay cười khẽ.
Trần Tắc Minh đứng lên, rối rắm nói:"Điện soái trong lời nói có ẩn ý, ty chức nghe tình thế nghiêm trọng, chỉ sợ không đảm đương nổi, khẩn cầu đại nhân nói rõ."
Dương Lương đánh thủ thế, ý bảo y ngồi xuống, ôn nhu nói:"......!Đệ suy nghĩ nhiều quá."
Trần Tắc Minh đứng im bất động, lạnh nhạt nói:"Điện soái là lo lắng ta đối bệ hạ có dị tâm?"
Lời này đại nghịch bất đạo như thế nhưng Dương Lương nghe lại mặt không đổi sắc, hiển nhiên này cũng trong dự kiến của hắn:"Nếu quả thật đệ có dị tâm thì có khả năng làm được gì?"
Trần Tắc Minh cả giận nói:"Huynh !......" Suy nghĩ một chút, chính mình quả thật cũng không có năng lực này, không khỏi uể oải khó tả.
Dương Lương châm cho y một chén rượu:"Nếu không có cách nào khác thay đổi cái gì, không bằng uống rượu trước?"
Trần Tắc Minh bưng lên chén rượu, cười khổ nói:"Này uống rượu càng buồn bực hơn, Dương huynh kỳ thật là vì kích thích ta mà đến sao?" Nói uống một hơi cạn sạch, ngồi xuống.
Dương Lương kinh ngạc nhìn khuôn mặt y dưới đèn, trên mặt có loại thần tình khó thể diễn tả bằng lời.
Trần Tắc Minh cảm giác được nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau làm Dương Lương chợt cả kinh, lập tức lại cười lên che giấu.
"Coi như sai lầm của ta, muốn hay không ta kể cho đệ một vài truyền thuyết phố phường giải sầu?" Hắn chuyển đề tài liền đem phần xấu hổ này xóa đi, không lưu lại chút dấu vết.
Hai người mấy tháng không gặp, giờ phút này lại đã phẩm chất cách xa, Trần Tắc Minh lại cũng bất giác cảm thấy mới lạ, đàm tiếu nhân gian, Dương Lương vẫn là Dương Lương của trước kia, ở trước mặt hắn, tựa hồ khoảng cách cùng thời gian đều ngắn lại .
Mấy tháng sau, tiền phương truyền đến tin tức, Hung Nô cùng Phác Lữ quốc cấu kết, cũng sai sử Phác Lữ quốc phản bội Thiên triều.
Phác Lữ quốc tuy rằng không lớn, nhưng vị trí này chính là con đường trọng yếu tới Tây Vực, phản chiến khiến cho con đường Tây Vực chư quốc đi đến Thiên triều hoàn toàn gián đoạn, Hung Nô nhân cơ hội chinh phục hơn hai mươi nước Tây Bắc.
Hành động này chẳng những khiến cho cống phẩm đến Thiên triều hàng năm giảm mạnh, càng làm cho mặt mũi Thiên triều mất hết.
Hoàng đế giận dữ, mệnh Dương Lương ngay hôm nay xuất binh thảo phạt.
Phác Lữ quốc nơi ấy xa xôi, tất cả mọi người hiểu rõ cuộc chiến này nhất định hao tổn lâu dài, cực hạn vất vả.
Nhưng Thiên Tử phái ra trọng thần, tâm bức thiết muốn thủ thắng có thể thấy được.
Lúc này đây xuất chinh dị thường khẩn cấp, Dương Lương ngay cả cáo biệt cũng chưa kịp mà đã vội ly kinh .
Khi Trần Tắc Minh chạy tới quý phủ của hắn, sớm đã người đi nhà trống, trong viện chỉ còn vài hạ nhân dọn dẹp.
Dương Lương từ sau khi phụ thân chết đi, trong phủ cư nhiên không có thân nhân khác.
Trần Tắc Minh nghe tiếng quét rác xoàn xoạt, ngẩng đầu thấy vài chiếc lá vàng xoay quanh theo gió rơi xuống, đột nhiên giật mình phát giác thì ra giờ phút này đã là đầu thu .
Hoàng đế lại bắt đầu cách dăm ba ngày triệu y yết kiến, Dương Lương rời đi tựa hồ khiến hắn thêm phần cô đơn.
Hắn vẫn là như vậy hỉ nộ vô thường, để người cân nhắc không ra, tìm kiếm các loại phương thức khiến Trần Tắc Minh cảm giác quẫn bách, cũng coi đây là vui.
Trần Tắc Minh chịu đựng , cũng không phản kháng, nhưng y có thể cảm giác được, phần cảm giác e ngại trước kia khiến y suýt nữa tan vỡ dần dần biến mất, phát hiện này khiến y vui sướng vạn phần, cũng khiến y có nguồn sức mạnh để có thể tiếp tục duy trì.
Có lẽ là bởi vì y thấy được phía sau mặt cường đại cũng có một đoạn quá khứ như vậy......!Điều này nói ra không thể không kể đến công lao Dương Lương.
Ấm ấm mang thai, Trần Tắc Minh xa xa nhìn nàng chống bụng tại hoa viên tản bộ hình bóng ngày càng mập mạp, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Hoàng đế ngẫu nhiên một lần đi ngang qua, cảm thấy được thần tình chăm chú nhìn của y, liền thường thường gọi hai người vào tán gẫu với nhau.
Ấm ấm với cái bụng lớn gặp Trần Tắc Minh tựa hồ cảm thấy vạn phần xấu hổ, luôn kiên quyết chối từ, nhưng hoàng đế hạ khẩu ý, ai lại dám cãi lời.
Vì thế, huynh muội gặp mặt càng thêm nhiều lần hơn.
Trần Tắc Minh dưới ánh nhìn chăm chú của hoàng đế, không thể không nghìn bài một điệu nói phụ mẫu đối Ấm Ấm nhớ mong, Ấm Ấm cúi đầu cũng không đáp lời.
Cuộc gặp gỡ như vậy không khác chi một hồi dày vò.
Mà kiểu dày vò như vậy cứ cách một hai ngày liền lặp lại một lần.
Trần Tắc Minh nhìn ra được Ấm Ấm sớm đã không chịu nổi loại phiền lòng này, y nghĩ nếu lại tiếp tục như thế, Ấm Ấm chỉ sợ thật muốn trở mặt.
Nhưng mà hoàng đế cũng không phải là mình, hắn sẽ không chịu đựng tính tình Ấm Ấm.
Nếu thật làm như vậy thì tiền đồ rạng rỡ của Ấm Ấm trong cung sẽ lập tức bị phá hủy.
Y chỉ có thể ôn nhu, tận lực dùng từ khí an ủi dựng phụ (phụ nữ mang thai)vốn nên an tâm tĩnh dưỡng này.
Chuyện như vậy giằng co không đến nửa tháng thì chợt ngưng hẳn .
Bởi vì tiền tuyến truyền đến tin dữ -- Dương Lương xuất sư chưa tiệp, tử trận sa trường.
Tin tức truyền đến, hoàng đế ba ngày không vào triều.
Ngày thứ tư, các đại thần lúc trời chưa sáng liền vẫn như cũ không thể không vào phòng nghỉ phía sau đợi, chờ không biết có lâm triều hay không.
Giờ phút này lời đồn đã truyền đi khắp kinh thành, các đại thần cũng đều nghị luận tầng tầng, nghe nói sau khi tin tử trận của Dương điện soái truyền đến, hoàng đế ba đêm chưa về tẩm cung, canh giữ ở trước hương án của Dương điện soái, không hề chợp mắt, không nói một lời, cũng không chịu nhập thiện [ăn cơm].
Phàm là có người quấy rầy, đều bị hắn đánh đuổi ra ngoài.
Cũng có người nói Dương điện soái là tình nhân của hoàng đế năm xưa khi còn là thái tử, chuyện cũ này bị tiên hoàng cố ý áp chế nhưng giờ phút này lại bị đào ra, tuy rằng thực thực giả giả ai cũng nói không rõ được.
Chính là lúc lời đồn đãi gây xôn xao thì trống trên ngọ môn thành lâu lại đúng lúc gõ vang .
Hoàng đế muốn lâm triều.
Hoàng đế ngồi trên long tọa, gương mặt ngăn cách bởi chuỗi ngọc lưu ly nhìn không rõ, nhưng mơ hồ vẫn là có thể thấy được thần sắc mỏi mệt.
Vừa mở miệng liền trực tiếp tuyên: "Hôm nay sự vụ khác miễn tấu, chỉ nói về chuyện xuất binh lại thảo phạt Phác Lữ, các khanh cho rằng người nào có khả năng lãnh binh ?"
Dương Lương đã là tướng tài khó có được, trong triều tuy rằng còn có không ít tướng quân, nhưng mà vượt qua được hắn lại ít ỏi không có mấy.
Lời này vừa hỏi, chúng thần đều hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không thể ứng đối.
Hoàng đế nhìn chung quanh một lượt, thấy không có người tiến lên, cảm thấy thất vọng, lạnh nhạt nói: "Trên dưới triều ta lại không có nhân tài sao? Nếu là quả thực như thế, mười ngày sau trẫm ngự giá thân chinh !"
Lời này vừa ra, chúng thần đều liên thanh ngăn cản, dưới điện lập tức đứng ra vài vị võ tướng, tầng tầng quỳ thỉnh:"Thần nguyện hướng."
Hoàng đế đánh giá hết thảy một lượt rồi ngưng mắt trước một mạt thân ảnh thật lâu.
Chúng thần đều thấy khác thường, hàng loạt quay đầu xem, là một thanh niên tướng lãnh, gương mặt như quan ngọc, thật là tuấn mỹ.
Hoàng đế nói:"Trần Tắc Minh, nếu là ngươi thì muốn bao nhiêu nhân mã?"
Tướng lãnh kia cúi đầu: "Thần nguyện lĩnh tinh kỵ một vạn, chinh phạt Phác Lữ, báo thù cho Dương điện soái!" Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thầm nói tiểu tử này quả là ngông cuồng, Dương Lương hơn mười vạn nhân mã còn chiến bại mà chết, hắn lại chỉ cầm binh một vạn, muốn nổi bật đến điên rồi đi.
Hoàng đế lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Một vạn? Ngươi đi chịu chết sao?"
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, nghiêm túc nói:"Binh không ở nhiều, mà quý tại tinh." (Không nhiều nhưng tinh nhuệ)
Hoàng đế không vui phất tay áo:"Các khanh còn có đề nghị gì ?" Thế nhưng làm lơ Trần Tắc Minh đang vẫn quỳ chỗ cũ.
Mọi người thấy y tuổi còn trẻ, lại nói khoác mà không biết ngượng, khẩu xuất cuồng ngôn, đều cảm thấy y là tự làm tự chịu, chịu chút vắng vẻ cũng tốt, cả một nhóm người nhưng lại không có ai chịu giải vây cho y.
Trần Tắc Minh quỳ tại trong điện, nhìn quanh một lát, thấy tả hữu nghi luận sôi nổi, lại không một người để ý tới mình, không khỏi hơi cúi đầu.
Nhưng lưng lại vẫn như cũ thẳng tắp, cũng không sụp xuống nửa phần.
Đợi thái giám tuyên bố bãi triều, triều thần như thủy triều từ hai bên rút đi, Trần Tắc Minh vẫn tại chỗ cũ không đứng dậy cũng không nhúc nhích tựa như bàn thạch.
Chỉ sau một lát, trên điện đã vắng lặng không người.
Có thái giám tới khuyên y rời đi, y chỉ là lắc đầu.
Thái giám kia thấy y kiên trì, chỉ đành phải đi khỏi.
Một mình y nơi đó tựa như tượng đá, trong phòng to lớn cô đơn chiếc bóng chờ đợi, tiếng hít thở tràn ngập vành tai, dương quang từ phía sau cửa điện chiếu vào bóng y trước mặt lay động khi ngắn khi dài.
Tro bụi mờ ảo trong dương quang mơ hồ bay múa, cũng là mảnh sinh động duy nhất trong không gian yên tĩnh này.
Không biết quỳ bao lâu, nghe phía sau có vài tiếng bước chân khe khẽ, là Hàn công công vội vàng đến bên cạnh y,"Vạn tuế tuyên ngươi, đứng lên đi."
Hoàng đế đổi thường phục, không có ngọc lưu che, tựa vào trên giường sắc mặt hơi xám tro.
Thấy Trần Tắc Minh tiến vào, hắn khẽ nâng tay, cung nữ bên cạnh biết điều lui xuống.
Trần Tắc Minh liếc thấy cung nhân rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an.
Hoàng đế hướng hắn ngoắc, Trần Tắc Minh do dự một lát, đi đến trước người hắn quỳ xuống: "Vạn tuế."
Đối phương sau một lúc lâu không có động tĩnh, Trần Tắc Minh trong lòng kỳ quái, không khỏi giương mắt.
Thấy tiểu hoàng đế thần sắc hung tợn trừng mình thì kinh hãi cúi đầu.
Lại ngẩng đầu nhìn, hoàng đế phía trên sớm không còn biểu tình, chỉ là vẻ mặt lãnh đạm dời đi ánh mắt.
"Dương Lương chết, trận chiến kế tiếp này tự nhiên là hung hiểm vô cùng, ngươi vì sao thỉnh chiến?"
Tim Trần Tắc Minh đập mạnh thình thịch, chẳng lẽ là chính mình nhìn lầm.
Chần chờ một lát: "Vì nước vì dân, lẽ ra nên như vậy."
Hoàng đế không kiên nhẫn: "Đạo lý lớn không cần giảng, nói thật ra."
Trần Tắc Minh cúi đầu ngưng một lát:"......!Dương điện soái cùng thần quan hệ cá nhân sâu đậm, có ân dạy bảo, hắn......" Nói chưa tròn câu lại nhớ tới mấy tháng hai người còn tại dưới đèn trò chuyện với nhau thật vui vẻ, không khỏi chạnh lòng.
Thầm nghĩ, cuộc đời ta chỉ có một tri kỷ, như thầy như bạn, vì hắn báo thù cho dù có chết cũng là nhất thường tâm nguyện.
Trong lòng nghĩ như thế, bất tri bất giác trong miệng cũng đồng dạng nói ra.
Lại nghe hoàng đế lẩm bẩm nói:"Các ngươi một đám......!Một đám......" Trần Tắc Minh ngẩn ra ngẩng đầu lên thì thấy hoàng đế thế nhưng nước mắt đầy mặt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn mình, không khỏi chấn động.
Hoàng đế tựa hồ không biết chính mình khóc, chỉ chăm chú nhìn y : "Ngươi muốn báo thù ?......!Ngươi có tư cách gì vì hắn báo thù?......!Ngươi là thứ gì ! Ngươi tính cái gì ! ! Ngươi là thứ gì chứ ! ! !" Ngữ khí càng nói càng là kịch liệt, cuối cùng lại mạnh một cước đá lại đây, Trần Tắc Minh hơi nghiêng người đi nhưng vẫn bị đá vào ngực.
Vốn dĩ với võ công của y né tránh cũng không khó, nhưng y lại sợ hoàng đế bởi vậy mà càng giận dữ, chỉ phải vận khí chịu đựng một cước này.
Ai ngờ nhìn qua hoàng đế không giỏi võ công tựa hồ cũng có chút công phu trong người, một cước này cư nhiên lại nặng như vậy.
Trần Tắc Minh bị nghẹn một hơi, dường như bị thương, cảm thấy thật kinh ngạc.
Đột nhiên nghe một tiếng long ngâm, Trần Tắc Minh lại ngẩng đầu, thấy hoàng đế từ trên tường rút kiếm xuống, không khỏi cả kinh nói:"Hoàng Thượng !"
Lời còn chưa dứt, hoàng đế đã giơ kiếm đâm tới, y không dám đoạt kiếm, chỉ phải sử dụng thân pháp trái phải né tránh.
Trong chớp mắt, hoàng đế đã bổ mấy kiếm, cung nhân ngoài cửa nghe được động tĩnh, đẩy cửa tiến vào nhìn đến cảnh này, không khỏi kêu lên sợ hãi.
Trần Tắc Minh thừa dịp loạn kéo xuống khăn trải bàn, vận kình xoắn lên cuốn lấy lưỡi kiếm, một tay còn lại vận lực ngón tay búng lên thân kiếm, hoàng đế trong tay kịch chấn, không khỏi buông tay, kiếm kia "keng" một tiếng rơi xuống đất.
Một chiêu này Dương Lương từng dùng qua , khi hai người luận bàn Trần Tắc Minh có lãnh giáo mấy chiêu, nay sử dụng cũng là giống khuông giống dạng .
Tất cả mọi người ngây người, không biết như thế nào cho phải.
Hoàng đế trải qua một phen gây sức ép, thần sắc hoảng hốt lúc nãy cũng đã giảm bớt, nhìn Trần Tắc Minh kinh ngạc ngẩn người.
Trần Tắc Minh khom lưng nhặt lên kiếm nâng trên hai tay, đi đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống: "Thần tội đáng chết vạn lần, làm kinh động bệ hạ."
Hoàng đế sắc mặt âm tình bất định, sửng sốt sau một lúc lâu, lấy tay tiếp kiếm.
Khi tiếp nhận lại cố ý sử dụng lực cổ tay đè lên chuôi kiếm, một đường kéo kiếm về.
Trần Tắc Minh cảm thấy đau xót, nhịn không được cắn răng, khi ngẩng đầu nhìn thì hoàng đế đã mang thanh kiếm đi.
Y nắm chặt bàn tay thả xuống bên cạnh, trong lòng bàn tay ấm áp trơn ướt, nhất định là đã chảy máu.
Hoàng đế xem thân kiếm, thấy mặt trên mơ hồ có một đạo vết máu, mắt hơi hơi híp lại, bất động thanh sắc đem kiếm tra vào vỏ.
Lại bảo mọi người lui ra, lạnh nhạt nói: "Khanh có tâm báo thù, trẫm cảm thấy vui mừng......" Nói xong lại cười quỷ dị, "Nhưng trẫm có nói qua vĩnh viễn không cần ngươi, quân vô hí ngôn, ngươi muốn trẫm làm thế nào sửa miệng?"
Trần Tắc Minh ngẩn ra, không nói nên lời.
Hoàng đế nhìn y, cười nói:"Dùng miệng hầu hạ trẫm......!Trẫm cho ngươi cơ hội xuất đầu." Nói xong chỉ là nhìn y cười.
Trần Tắc Minh sau một hồi mới kịp phản ứng, kinh sợ trào dâng, khí huyết cuồn cuộn, suýt nữa thì ngất đi.
Trước đây mặc dù hai người đã giao hoan nhiều lần, nhưng Trần Tắc Minh chỉ là bị bắt lâm vào, không hề có vui thích, thống khổ rất nhiều, lúc ấy còn có thể an ủi chính mình đây là cường quyền bức bách, là bất đắc dĩ.
Giờ phút này hoàng đế yêu cầu như vậy, rõ ràng là muốn Trần Tắc Minh chủ động lấy lòng hắn, muốn y cam tâm tình nguyện giẫm lên tôn nghiêm chính mình.
Trần Tắc Minh một phương diện minh bạch hắn là cố ý làm chính mình khó xử, trong lòng thống hận vô cùng, về phương diện khác lại biết đây là cơ hội duy nhất của mình, chỉ cần làm được thì sẽ được tự do, dụ hoặc như vậy đối với y mà nói thật sự khó thể kháng cự, trong lúc nhất thời trong lòng rối rắm khó có thể lựa chọn, suy nghĩ một lúc, đầu đã đau như búa bổ, ngực nghẹn không thở nổi, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể quyết định được.
Hoàng đế nhìn y một lát, phất áo trở lại chỗ ngồi, tùy tay cầm lấy tấu chương trên bàn lật xem, thần sắc tự nhiên, giống như không có thân ảnh Trần Tắc Minh trong phòng, lại cũng giống như lúc nãy hắn chưa từng nói qua câu kia.
Trần Tắc Minh hai tay nắm thành quyền, hai vai run rẩy không ngừng, trên mặt thần sắc thống khổ.
Phòng trong yên tĩnh vô thanh, chỉ nghe được tiếng thở dốc khó kiềm nén của y.
Đợi đến khi tấu chương trong tay xem xong tất cả, hoàng đế ngẩng đầu, đạm mạc nói: "Suy nghĩ kĩ chưa ?"
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, trong mắt có chút mê mang, hoàng đế thấy thế nhíu mày, bước đến trước mặt y nhìn xuống một lát.
Trần Tắc Minh trong đầu nặng nề rối rắm, ngược sáng cũng không thấy rõ khuôn mặt hoàng đế, lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh rồi mở mắt ra, đưa tay tháo đai lưng hoàng đế.
Hai tay run rẩy như si, thế nhưng sau một lúc lâu cũng không thể cởi bỏ.
Hoàng đế cũng không động, trên cao nhìn xuống y.
Trần Tắc Minh chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng trầm trọng, không thể không dừng tay, tựa đầu lên cánh tay nghỉ ngơi một lát.
Khóe mắt nóng ướt do nước mắt rơi xuống, một lát liền thấm nhập vào trong áo.
Hoàng đế ngồi xuống, lấy tay nâng lên cằm y, nhìn chăm chú.
Trần Tắc Minh gắt gao nhắm mắt, tư thế này giống như đùa giỡn con gái nhà lành vốn nên khiến y cảm thấy vô cùng khuất nhục, tuy nhiên giờ phút này căn bản không coi là gì.
Mặc dù vậy, y vẫn không muốn có người nhìn thấy nước mắt của mình, đây là y muốn bảo trì tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Hai người hô hấp quanh quẩn gần trong gang tấc, cả hai đều có thể cảm giác được độ ấm trên người đối phương, nếu giờ phút này có ngoại nhân xâm nhập sẽ thấy được trường hợp này dị thường kiều diễm triền miên.
Hoàng đế ngoài dự đoán mọi người thì thào:"Ngươi khóc?......!Ngươi không phải hắn......" Nói rồi đột nhiên buông tay, đứng dậy đi trở về cạnh tháp, cúi đầu trầm tư một lát mới xoay người nói,"Trần Tắc Minh......!Trẫm cho ngươi một vạn tinh binh !"
Chuyện xảy ra bất thình lình khiến Trần Tắc Minh ngây ngẩn cả người, đau khổ liền như vậy kết thúc?
Y giật mình ngưng mắt, thật sự không dám vỗ tay mừng cho vận may của mình.
Hoàng đế ra lệnh :"Đi xuống, đi chuẩn bị cho lần đầu tiên xuất chinh của ngươi!"
Trần Tắc Minh kinh ngạc đứng dậy, hoàng đế bắt đầu tiếp tục lật xem tấu chương, hiển nhiên đã không chuẩn bị lại chú ý tới y.
Y đứng ngây một lát, mới có cảm giác chân thật.
Ta thành công ? Y tự hỏi, vui sướng lúc này mới từng chút một dâng lên.
Y cúi đầu từng bước lui đi ra ngoài, đến trước cửa xoay người, đang muốn bước ra cửa, hoàng đế ở phía sau nói:"Ngươi không có cơ hội lần thứ hai......!Hãy quý trọng cho tốt lòng nhân từ của trẫm."
Trước khi đi, Trần Tắc Minh đến gặp Ấm Ấm.
Hai người ngồi cách một tầng màn che, lờ mờ thấy hình bóng Ấm Ấm có vẻ càng thêm đẫy đà, Trần Tắc Minh cảm giác tiểu biểu muội mà mình không an tâm nhất cư nhiên đã sớm vô duyên vô phận.
Hai người đều dặn dò nhau bảo trọng, rồi cơ hồ không còn lời nào để nói hoặc là không thể nói được.
Trần Tắc Minh ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.
Cung nhân đang muốn dẫn y ra ngoài, màn che đột nhiên bị nhấc lên, Ấm Ấm trên mặt đã tràn đầy nước mắt vọt ra: "......!Ca......"
Trần Tắc Minh giật mình sững lại, trong lòng nháy mắt mềm nhũn, nhịn không được xoay người đi đến trước mặt nàng, muốn cầm lấy tay nàng nhưng nửa đường lại thu tay về, chỉ ôn nhu nói: "Ta không sao, không có việc gì , mọi chuyện ta đã an bài cẩn thận......"
Ấm Ấm lắc đầu: "......!Huynh hãy cẩn thận, trên chiến trường luôn luôn ám tiễn khó phòng."
Trần Tắc Minh trong lòng chấn động, mơ hồ cảm giác lời này của nàng tựa hồ ngầm ám chỉ điều gì khác, trầm ngâm một lát mới gật gật đầu.
Ấm Ấm lấy ra một phong thư: "Nhiều ngày không gặp phụ mẫu, trong lòng nhớ mong, nhịn không được đề bút thành thư......" Nói đem thư kia nhét vào trong lòng y, lại nâng tay sửa sang lại y phục cho y, rồi nhẹ nhàng cúi đầu nói,"Tiểu muội cung chúc huynh trưởng kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công !"
Trở lại phủ, Trần Tắc Minh dưới đèn mở ra thư, lọt vào tầm mắt là bút tích thanh tú của Ấm Ấm, trong giây lát lại nghĩ tới cảnh tượng hai người thuở bé cùng tập viết, không khỏi ảm đạm.
Chăm chú nhìn, lời thư Ấm Ấm lưu loát rõ ràng, nói hai ba câu tưởng niệm chi tình sau lại là đề cập một đoạn thâm cung cố sự, mà cố nhân với mình có một chút can hệ, không khỏi rất là kinh ngạc.