Ngày đó, thánh chỉ hạ xuống, bãi miễn toàn bộ chức vụ của Trần Tắc Minh, thu hồi Danh hiệu "An quốc công" của Trần Đổ cùng tòa đại trạch được ban, cả nhà bị sung quân đi nguyên quán Ninh Nam.
Nguyên bản hắn muốn đem y sung quân một vùng đất thật xa để y nếm chút khổ sở, nhưng mà chung quy không thành do Dương Như Khâm, Ngô Quá kể cả các chư vị đại thần đều cố gắng tranh thủ.
Trên điện, hoàng đế nhìn Dương Như Khâm dai dẳng không buông càng thêm tức giận, thế mới biết chuyện sung quân kỳ thật cho Dương Như Khâm làm, nhưng chính mình đã minh xác tỏ thái độ, lại không thể trước mặt mọi người đổi ý, vì thế nửa là châm chọc nói: "Không bằng dứt khoát sung quân đến quý phủ của khanh?" Lời này là trong bọc giấu kim, mọi người nghe được đều biến sắc, Dương Như Khâm lại bất động thanh sắc tránh đi đề tài này, chỉ là nói có sách, mách có chứng khuyên can.
Hắn nguyên bản miệng lưỡi lợi hại nhất, lại tâm tư mau lẹ, một phen nói một hồi đã nhiễu được mọi người đầu óc choáng váng, người người tán đồng.
Hoàng đế thấy tình trạng quần thần như thế, cuối cùng dựa vào lý do Trần Đổ lớn tuổi thể nhược, miễn cưỡng sửa chữa ý chỉ.
Cứ như vậy, chung quy chưa hết giận, hoàng đế đề bút tại cuối cùng chưa nguôi hận bỏ thêm một câu.
-- Vào ngày đại xá toàn quốc, cũng không được đặc xá.
Viết xong lại thấy chần chờ, châm chước một lát, cuối cùng mới nhẫn tâm gác bút.
Một ngày mùa thu gió hiu quạnh, Trần gia quyền khuynh nhất thời như mặt trời ban trưa đột nhiên sụp đổ.
Trên đường lưu đày, Dương Như Khâm đến tiễn đưa, gặp đoàn người y lũ tập tễnh, nào còn thấy được bộ dáng ngày xưa phú quý, không khỏi buồn bã.
Trần Tắc Minh quỳ xuống: "Đa tạ Dương đại nhân bảo hộ phụ mẫu ta chu toàn." Y từng vì hắn tuổi nhỏ, không hề đặt ở trong mắt, nhưng mà giờ phút này lại là chân tâm chân ý cảm kích hắn che chở, nếu là sung quân biên cương, y lo lắng nhất là một đường xóc nảy, đường dài lê thê, cha mẹ làm sao chịu nổi.
Dương Như Khâm vội vàng nâng: "Tướng quân quá khách khí, lúc tướng quân giao ra ngọc bài hẳn là biết vạn tuế niệm tình cũ, nhất định sẽ không đại khai sát giới."
Hắn đã nhiều ngày mơ hồ nghe nói về lai lịch của ngọc bài kia, càng thêm tán thưởng Trần Tắc Minh đi nước cờ hay, chần chờ một lát, nhịn không được nói: "Chỉ là ta không rõ, rõ ràng vạn tuế đã tính toán xử nhẹ, tướng quân vì sao còn nhất định phải chọc giận bệ hạ, rơi vào tình thế bị sung quân."
Trần Tắc Minh trầm mặc một lúc, cách một lát mới nói: "Ta mạo phạm bệ hạ......!Bệ hạ sẽ không quên, giờ phút này mặc dù bởi vì các loại lý do, bỏ qua cả nhà ta, từ nay về sau loại cuộc sống như đi trên băng mỏng này cũng không thể kéo dài, đến lúc đó lại lần nữa phát tác, vậy nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.
Giờ phút này biết rõ hắn sẽ không giết ta, sao không nhân cơ hội rời đi nơi đây, cầu lấy sống tạm."
Dương Như Khâm nhìn y khuôn mặt lạnh lùng, lòng nghi ngờ khó tiêu, thật sự chỉ là như thế sao.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu nhìn lại thành lâu phía sau, những tòa lầu gác tráng lệ uy nghi như vươn đến thiên không, cao lớn nguy nga, lại tang thương vô tình.
Y dời đi ánh mắt.
Kia những tảng đá gạch ngói vụn đã đứng sừng sững nơi đây mấy trăm năm.
Y có thể mường tượng ra bên trong đó, dung nhan mọi người sung sướng phẫn nộ bi thương thống khổ, bọn họ ngày qua ngày trong tòa thành trì này trãi qua nhân sinh của chính mình, sau này vẫn mãi tiếp nối như vậy.
Đó là bình phàm, cũng là hạnh phúc.
Tài cán vì sự tình vụn vặt phiền não, đối với một số người đó là hạnh phúc đơn sơ.
Y muốn chạm lấy tường thành kia, y từng cảm giác đó là ấm áp , nơi này có thời thơ ấu và có nhà của y, ly khai khiến y cảm thấy tưởng niệm, ngốc lâu sẽ cảm thấy thích ý, hiện tại y minh bạch đó kỳ thật là ảo giác của bản thân, thành gạch xưa nay đều lạnh lẽo, có ấm áp chăng là lòng người.
Nơi này sinh hoạt đã không còn quan hệ gì với y.
Tâm của y cũng đã buốt giá rồi.
Những động tác khác người không cần làm nữa.
Tiền phương nhấp nhô, mặc dù y vì hành trình tương lai mờ mịt mà thấp thỏm, lại cũng không một chút hối hận, có chút sự tình y nhất định muốn trải qua, cũng như có một vài vật cần chính mình tranh thủ.
Trần Tắc Minh nhìn xung quanh một lần cuối cùng, y biết có một ngày, chính mình tất yếu sẽ lại trở lại nơi này.
......!Lấy một loại tư thái khác.
Hơn mười ngày sau, Hung Nô liền nhận được tin tức -- Cùng Hằng bị bắt.
Luật Duyên tuy rằng không nói một lời, nhưng trong lòng ảo não kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ dễ dàng như thế.
Huống hồ, rét đậm buông xuống, biên thành tấn công lâu như thế cũng không hạ được, Hung Nô rất nhanh liền không thể không triệt binh.
Luật Duyên nhìn kinh sư phía xa xa, trong lòng minh bạch bởi vì chủ trương thủ vững của Trần Tắc Minh, cho nên lần này rốt cuộc Thiên triều không cần chiến mà thắng .
Mà giờ phút này, ở kinh thành đại án gian tế gợi ra sóng to gió lớn cũng vì phạm nhân không chịu nổi thụ hình tự sát mà kết thúc giữa chừng, Đại Lý Tự bày ra thiên la địa võng bắt gọn những người bình thường hay kết giao cùng tòng phạm, phàm là kẻ có lui tới đều tuyệt không khoan dung.
Cuối cùng án này liên can gần mười vị quan viên trong triều, có phẩm bậc cao đến tam phẩm.
Nhất thời kêu oan vang trời, nhưng mà chứng nhân đã chết, thêm hoàng đế lên tiếng nghiêm khắc xử lý, làm gì có người dám khoan hồng.
Từ già đến trẻ bị liên lụy toàn bộ xét nhà, lấy danh phản quốc trảm thủ, không ai sống sót, trong lúc nhất thời trong kinh thành thần hồn nát thần tính, người người nghe được đều cảm thấy bất an.
Bốn năm sau, hoàng đế ngự giá thân chinh.
Tại núi Kỳ Lân, bị Luật Duyên bày kế dẫn dụ.
Sau đó, hơn ba mươi vạn binh tướng Hung Nô bao vây dưới núi trùng trùng điệp điệp, may có thanh niên tướng lãnh tên Ngôn Thanh không để ý sinh tử, mang theo tín vật xông khỏi vòng vây.
Biết được tin tức, triều dã kinh hoảng rối loạn, lúc này mới có người nhớ tới năm đó từng có người đánh bại Luật Duyên- Trần Tắc Minh.
Hoàng hậu hạ ý chỉ, mệnh Ngô Quá ban chỉ, triệu hồi Trần Tắc Minh.
Ngô Quá đi đến Ninh Nam, lại bị Trần Tắc Minh lấy lý do chưa hết hiếu kì của cha mẹ [để tang] kiên quyết cự tuyệt, chỉ phải phẫn nộ mà về.
Lúc này, Dương Như Khâm hiến kế, hoàng hậu chấp thuận.
Lại phong Trần Tắc Minh làm Xu Mật Sứ, cũng giao phó ấn tín và dây đeo ấn triện cùng tự tay viết ý chỉ, lấy ngọc tỷ hoàng đế đóng dấu, khâm sai đại thần thay Ngô Quá bằng Dương Như Khâm, tuyên Trần Tắc Minh hoả tốc nhập kinh.
Trần Tắc Minh nghe nói tin tức, tránh mặt không gặp, Dương Như Khâm hai lần tới cửa, đều ăn bế môn canh, đơn giản sai người một phen hỏa thiêu nhà tranh của Trần Tắc Minh đang cư ngụ, lúc này mới bức được Trần Tắc Minh đi ra.
Trần Tắc Minh vâng mệnh lúc nguy nan sẽ thành bất thế công thần.
Nghe nói hoàng đế ở trên núi, đã vô tri vô giác, khi nghe được tiếng chém giết dưới núi mới hỏi nội thị bên người: "Đây là muốn quyết một trận tử chiến sao?"
Nội thị đáp: "Là Trần tướng quân lãnh binh tới cứu giá."
Trong nháy mắt đó thần sắc hoàng đế không phải kinh hỉ, mà là kinh ngạc cùng sầu lo, sau đó trầm mặc thật lâu.
Sau khi thắng trận, trong tiếng hoan hô rung trời của binh sĩ, một thân hắc giáp tuấn mỹ tướng quân nghênh đón quân vương của bọn họ trở về.
Mọi người trên núi hô to vạn tuế, âm thanh vang tận mây xanh, một màn này giống như đã từng xảy ra.
Nhưng mà thời khắc này là trên đỉnh núi mà không phải dưới thành.
Bốn năm sau lại gặp lại, trong khoảnh khắc bốn mắt đối diện kia, cảm xúc trong mắt nhau là gì, ngay lúc Trần Tắc Minh lại lần nữa quỳ xuống một khắc ấy, trong tận sâu trong lòng họ suy nghĩ những gì đều chỉ có chính bọn họ mới có thể biết cùng thể hội .
Sau khi hoàng đế hồi kinh lập tức ban chiếu, tán thành lâm thời ý chỉ của hoàng hậu lúc nguy nan, phong Trần Tắc Minh làm nhất phẩm Xu Mật Sứ, cũng tứ thiết khoán đan thư, hoàng kim vải vóc, thể hiện hoàng ân mênh mông.
Đây là vinh diệu mà Trần gia chưa từng có, chỉ là đã quá muộn.
Trần Tắc Minh kiên quyết chối từ.
Hoàng đế mệnh Dương Như Khâm tiến đến thuyết phục, Trần Tắc Minh không thể thôi ủy, cuối cùng vâng mệnh.
Ai cũng chưa từng dự đoán được, thắng lợi như vậy chỉ là bắt đầu, phong sinh thủy khởi biến hóa, tại niên đại này anh hùng xuất hiện lớp lớp, chưa bao giờ sẽ giảm bớt.
Lúc Trần Tắc Minh hai tay nâng cao quá vai, chờ đợi tiếp nhận thánh chỉ, y hạ xuống tầm mắt, vô bi vô hỉ, ánh mắt hoàng đế như có chút đăm chiêu lại không thể lý giải cảm xúc của y.
Giờ phút này y đạm mạc mà thâm trầm, nội tâm của y suy nghĩ cái gì không ai có thể mảy may chạm đến.
Gương mặt từng chí khí hăng hái, trải qua quá nhiều tôi luyện sớm đã học xong gợn sóng không sợ hãi.
Mà lúc này, cách ngày y bước lên vương vị nhiếp chính, giam cầm Tiêu Định có sáu năm lẻ ba tháng.