Khi cầu treo ầm ầm hạ xuống, dưới cầu những binh lính Hung Nô làm thành thang người kia phát ra tiếng thét chói tai, tầng tầng lớp lớp ngã nhào xuống nước.
Trần Tắc Minh đã giết đỏ cả mắt rồi, đâu đó tiếng vang y không nghe được hoặc là mặc dù nghe được y cũng căn bản không rảnh bận tâm.
Đến khi chém ngã một địch nhân cuối cùng, không còn ai lao đến chỗ y nữa.
Y không rõ tình hình, lại cảm thấy có được một khe hở hiếm hoi mới nâng tay lau đi vết máu đã sắp khô trên mặt, trời đất như quay cuồng, tay y bởi vì kiệt sức mà không thể điều khiển tự động phát run, phương thiên họa kích dần dần rủ xuống.
Y cúi thấp người tựa vào trên lưng ngựa, thở hổn hển chậm rãi phun ra cát vàng trong miệng.
Không thể buông tay, buông tay liền xong.
Y nắm lại năm ngón tay, đem hết toàn lực nắm chặt thân kích suýt nữa rời tay.
Đuôi kích lạnh lẽo, điều này làm cho y thanh tỉnh một chút, sau đó rốt cuộc có thể cảm thấy được sự tĩnh lặng kỳ quái bên người.
Ngẩng đầu lên, y thấy hắc y kỵ binh đang trầm mặc đưa lưng quay về phía y.
Bọn họ ngăn chặn Hung Nô binh phía trước y, mũi thương sắc bén loang loáng vung lên dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt.
"Đại soái !"
Y nghĩ muốn quay đầu, lại đột nhiên choáng váng rã rời từ trên ngựa rơi xuống, một khắc khi rơi xuống đất kia y nhìn thấy là gương mặt kinh hoảng của Ngôn Thanh.
Bằng mấy nghìn người như vậy muốn chuyển biến toàn bộ chiến cuộc tuy rằng khó khăn, nhưng trước cầu treo cứu ra một người lại không tính cái gì.
Hắc y lữ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên từ khi thành lập đến nay cư nhiên là cứu tính mạng tướng quân của bọn họ, chuyện này chưa từng có ai nghĩ tới.
Ý niệm đầu tiên sau khi Trần Tắc Minh tỉnh lại là, y bị đánh bại.
Y mở to hai mắt, bàng hoàng hồi lâu.
Sau chiến sự kiểm kê được, một trận này binh sĩ tử thương ba vạn người, thi thể đối phương lưu lại trên chiến trường bất quá khoảng một ngàn, tuy rằng hắc y lữ thương vong rất ít, vẫn là thua trận không hơn không kém.
Bởi vì trước đó mấy trận chiến, những binh sĩ căn bản đối với vị chủ soái này kỳ vọng cực cao, lúc này thấy y nguyên lai cũng là người phàm, chẳng những làm không được bách chiến bách thắng, mà còn là đại bại, không khỏi sĩ khí cuồng tiết.
Không qua bao lâu, liền có ý chỉ hạ xuống, triệu y hồi kinh, chủ soái cũng bỏ cũ thay mới.
Trước khi đi, Ngôn Thanh khóc rống chảy nước mắt, hắn là do Trần Tắc Minh một tay đề bạt đi lên, tình cảm luyến tiếc khó thể tránh khỏi, Trần Tắc Minh an ủi hắn nói: "Tương lai rồi sẽ có ngày gặp lại."
Ngôn Thanh rưng rưng: "Hắc y lữ là tướng quân một tay sáng tạo, vô luận người khác thấy như thế nào, chúng ta đều luôn chờ đợi một mình tướng quân."
Trần Tắc Minh trầm mặc một lát mới bảo: "Lời này trước mặt người khác nhất định không thể nhắc lại, bằng không tương lai cuối cùng cũng có một ngày ta khó thoát khỏi họa sát thân." Ngôn Thanh kinh sợ, không dám nói nữa.
Ở trên triều khi trần thuật lại chiến bại đã trãi qua, Trần Tắc Minh nhịn không được đầy mặt hổ thẹn, dưới ánh nhìn chằm chặp của mọi người cẩn thận phân tích thất bại của bản thân, đây cũng không phải là sự tình làm người ta sung sướng gì.
Ánh mắt các đại thần xung quanh có khắc khe, có cười nhạo, cũng có phẫn nộ.
Bọn họ đều liếc nhìn Trần Tắc Minh quỳ trên đại điện, không tiếc chỉ trích.
Con người vốn là như thế, được làm vua thua làm giặc.
Chẳng cần biết trước kia ngươi thắng được nhiều bao nhiêu, thua một lần lập tức liền thành tiêu điểm săm soi.
Hoàng đế tuy rằng bất động thanh sắc, lại hỏi cực kỳ chi tiết, có nghi vấn lập tức liền vạch trần, bất lưu nửa điểm tình cảm.
Trần Tắc Minh bị mọi người vây quanh, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi sống một ngày bằng một năm, y không khỏi tự giễu nghĩ nếu khi đó Ngôn Thanh không có mang theo hắc y lữ tới cứu, có lẽ hôm nay y còn có thể phong trung ý bá đi [hồn nương theo gió tự do tự tại].
Thế nhân luôn là coi trọng chết đi bi tráng mà đùa cợt sống sót gian nan.
May mắn thẩm vấn như vậy vẫn là có thời điểm chấm dứt.
Trước đó liên tiếp phong tứ, Trần Tắc Minh sớm đã thăng đến điện tiền đô chỉ huy sứ, là điện soái năm đó Dương Lương từng làm qua, quan từ nhị phẩm.
Lần này chiến bại, hoàng đế chẳng những thu hồi soái ấn, cũng đem y giáng xuống hai phẩm, đô chỉ huy sứ chuyển công tác phó chức.
Nhân tiện ngầm có ý trong khoảng thời gian ngắn, hoàng đế không định lại dùng y.
Cùng chuyện này hình thành nên thế đối lập là hoàng đế đối Dương Như Khâm từ từ sủng ái, Dương Như Khâm là Dương Lương điệt nhi [cháu họ xa], là vị mà Trần Tắc Minh từng gặp qua ở trong cung.
Dương Như Khâm này nghe nói thuở nhỏ là thần đồng, hai tuổi có thể biết chữ, ba tuổi đã bắt đầu thuộc lòng Luận Ngữ, đến năm sáu tuổi liền có thể làm thơ, còn từ ngữ không tầm thường, nay mười tám, được thiên hạ văn nhân xưng là học phú ngũ luân tài tử.
Hắn còn chưa từng khảo qua khoa cử, lại được hoàng đế cho vào Đô Sát viện, lấy danh ngôn quan.
Nhân xưng kẻ này tư duy nhanh nhẹn, ngôn ngữ sắc bén, bởi vì duyệt biến quần thư, học thức uyên bác, thường thường đối với mỗi chuyện mỗi vật có kiến giải kỳ lạ, nên đang im hơi lặng tiếng bỗng nhiên nổi bật.
Hoàng đế ban sơ bất quá là yêu thích hắn cùng với Dương Lương rất giống bề ngoài, sau thấy hắn tuổi còn trẻ đã kiến thức không tầm thường, càng cao hứng hơn, nhiều lần phong thưởng, liên tiếp triệu kiến.
Nhất thời trong kinh lại dấy lên tin đồn liên tiếp, đều nói là hoàng đế lại có tân hoan.
Một ngày, Trần Tắc Minh có chuyện được ứng triệu vào cung.
Vừa đi tới trước Ngự Thư phòng, lại bị thái giám ngăn lại, nói: "Dương đại nhân ở bên trong, còn thỉnh đại nhân chờ một chút."
Trần Tắc Minh nhìn sang sắc trời, giờ phút này mây đen che phủ đúng là muốn đổ mưa .
Y chắp tay biểu lộ cảm tạ, yên lặng thối lui đến trong hành lang nhìn gió cuốn mây vần.
Dần dần hạt mưa to như hạt đậu từng hạt từng hạt tí tách rơi xuống, va trên mặt đất lỗ chỗ, trời đột nhiên càng thêm u ám, hạt mưa đột nhiên rào rào thành sợi, thế to như bát, đem bùn đất từng tầng tẩy bóc ra, chảy xuống thấp, lại luôn cũng rửa không sạch.
Trong phòng phía sau, dường như hoàng đế bị cách nói chuyện thú vị của Dương Như Khâm chọc cười, nói cười không ngừng, Trần Tắc Minh đi vài bước tránh đi cửa sổ, cho đến khi không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Thỉnh thoảng có thái giám ra vào phòng, bưng trà bánh linh tinh gì đó từ bên cạnh y đi qua, cũng không nhìn y.
Như thế không biết đến cùng qua bao lâu, thế mưa rốt cuộc giảm nhỏ, lại một lát sau đúng là ngừng, lộ ra ánh mặt trời.
Rèm cửa bị nhấc lên, Dương Như Khâm bước ra khỏi phòng, hơi hơi mỉm cười, thái giám đi theo chỉ sợ hạt mưa từ trên cây rơi lên người hắn, dưới ánh nắng cũng che ô, cứ tiền hô hậu ủng như thế mà đi, chưa từng nhìn xuống phía hành lang một chút nào.
Đủ loại huyên náo qua đi lại hiển lộ sự quạnh quẽ, lúc này mới có thái giám đến bên cạnh y nói: "Đại nhân, thỉnh."
Qua mấy ngày, Kính vương bị phong hàn, bị bệnh sau một tháng vẫn chưa khỏe lại.
Trần phu nhân sau khi nghe nói, vội vàng nhờ người tìm dược bảo Trần Tắc Minh mang vào trong cung.
Trần Tắc Minh thừa dịp phiên trực đem dược đưa đến Chiêu Hoa cung.
Trước đây hoàng đế từng nói muốn y hạn chế cùng quý nhân gặp mặt, vì thế y đem dược giao cho Tiểu Hồng liền muốn xoay người rời đi, trùng hợp chính là gặp gỡ Ấm Ấm đang tản bộ trở về, vừa đối mặt hai người đều lắp bắp kinh hãi.
Nếu đã gặp mặt, lập tức liền đi cũng không tránh khỏi rất bất cận nhân tình, Trần Tắc Minh do dự một lát mới cùng Ấm Ấm đi vào thăm bệnh cháu trai.
Kính vương giờ phút này đã hơn một tuổi, bởi vì bị bệnh nên khó chịu, cũng không chịu xuống đi lại, chỉ bám trên người nhũ mẫu khóc không ngớt, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bụ bẫm, giờ phút này hiển chút vàng như màu nến, nhìn rất là đáng thương.
Trần Tắc Minh đau lòng nói: "Điện hạ sắc mặt không tốt ."
Ấm ấm hơi hơi thở dài, bảo nhũ mẫu đem Kính vương mang theo đi ra ngoài.
Do dự sau một lúc lâu lại nói: "Biểu ca, huynh sao lại tiều tụy như vậy......"
Trần Tắc Minh cả kinh, nhịn không được sờ sờ hai má: "Phải không, hay là do đã nhiều ngày không ngủ ngon."
Ấm Ấm nói: "Huynh không soi gương đi, đã sắp không ra hình người rồi ."
Trần Tắc Minh nở nụ cười: "Nương nương nói đùa."
Ấm ấm lại cũng không mỉm cười, thẳng tắp nhìn y một lúc lâu, ánh mắt dần dần thương cảm, "Chuyện của huynh ta đã nghe nói......"
Trần Tắc Minh cúi đầu, nếu là nói trên thế giới có một người khiến y không hi vọng đối phương nhìn thấy bản thân mình thất bại thất thế, thì chính là người trước mặt này.
Ấm Ấm đứng dậy đi đến bên cạnh y, mở miệng nói: "Mấy ngày nay, ta vẫn nghĩ......!Nếu như......" Nàng đè thấp thanh âm chỉ cho y cùng mình có thể nghe được,"......!Nếu như chưa từng gặp gỡ hắn, huynh có khoái hoạt hơn hiện tại hay không?"
Trần Tắc Minh cả người run lên, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Ấm Ấm, ẩn hiện trong đó có cái gì khiến y tim đập không thôi, kinh nghi bất định, y không thể triệt để lý giải ý tứ của lời này, đây là ý gì?
Ấm Ấm buông xuống mi mắt, lại nâng lên, trong ánh mắt có một loại kiên nghị chưa bao giờ từng có qua, "Biểu ca, huynh như vậy ta thật sự thực đau lòng, so tổn thương trên người ta còn đau hơn......!Ta thật sự......! Thật sự......" Nàng dần dần dữ tợn, bất cứ ai khi biểu tình tràn ngập cừu hận cũng sẽ không còn mĩ lệ nữa ,"......!Thật sự căm hận hắn ! ! !"
Trần Tắc Minh trừng lớn mắt nhìn Ấm Ấm trước mặt, chỉ khoảng nửa khắc thế nhưng không biết phản ứng ra sao.
......!Lời nói như vậy, thần tình như vậy đều rất xa lạ.
Mà đây cư nhiên là bắt nguồn Ấm Ấm.
Ngay sau đó, Ấm Ấm lại cảm thấy được chính mình thất thố, thu hồi biểu tình tràn ngập hận ý kia, trầm mặc một lát, rồi nói: "Ta mệt mỏi......!Biểu ca huynh về trước đi."
Trong khoảnh khắc Trần Tắc Minh bước ra cửa, trong đầu vẫn tràn đầy biểu tình nghiến răng nghiến lợi kia của Ấm Ấm, không biết vì cái gì, điều đó khiến trong lòng y không chỉ kinh hoàng mà còn cả hoảng sợ bất an không thôi.