Sơ lược
Tức Mặc Liên, Tả tướng phủ đại tiểu thư, vào năm sinh thần mười một tuổi, không may ngoài ý muốn mắc phải bệnh thuỷ đậu, bệnh kéo dài không dứt, ngự ý cảm thán lắc đầu phán nàng sống không quá mười tám tuổi. Nhất thời, thế gia công tử khắp kinh thành đều tránh như tránh tà. Năm năm sau, Hòang thượng niệm tình công lao của Tả thừa tướng, ban hôn cho tứ hoàng tử Hách Liên Lan làm chính phi.
Hách Liên Tiêu, tam hoàng tử, vừa sinh ra liền bị một đám thuật sĩ đè cho cái danh thiên sát cô tinh, giết cha sát huynh, ảnh hưởng sự phồn vinh hưng thịnh cuả toàn Đại Hách. Nhờ mẫu phi liều chết mới bảo toàn hắn một mạng. Từ đó, hắn bị đưa đến nơi tịnh sơn ở tận cực bắc, hy vọng có thể tinh lọc một thân đầy lệ khí cuả hắn. Thuật sĩ bấm quẻ, năm sát tinh hai mươi tuổi, thiên kim phủ tả tướng phúc tṛạch nồng hậu, có thể chế trụ lệ khí tà ác cuả sat́ tinh.
Nhưng thế gian đều không biết,
Giết cha sát huynh, hắn lại làm cho lời tiên đoán năm xưa thành sự thật.
Nàng khiến mình nằm bệnh liệt giường, bất quá cũng chỉ vì muốn tránh xa thị thị phi phi.
Hóa ra đều là hai kẻ giỏi diễn trò, được trời tác hợp thành đôi. Nay lại quyết hạ màn diễn, đệ̉ lộ chân tướng che giấu nhiều năm.
Những kẻ trước nay vẫn đắc ý nhìn người diễn trò,nay sẽ có phản ứng thế nào ah!
Tình sử luyến ́́́́ai cuả hai kẻ phúc hắc...
Lần đầu gặp mặt, hắn chế trụ cổ nàng, đá́y mắt mang theo thị huyết: “Sát vương phủ cuả ta không cần nữ chủ nhân“.
Lần sau tái ngộ,hắn bình thản nhìn lướt qua nàng:“ nếu ngươi an phận, ta sẽ để ngươi sống ở đây an ổn tới già“.
Sau cùng, hắn ba lần bốn lược, không mời mà tự ý vào phòng nàng:“ nương tử, tất cả ấm lô trong vương phủ đều ở trong phòng nàng, nàng cho vi phu vào phòng sưởi ấm có được hay không a.
Hắn lãnh huyết bá đạo, tàn khốc vô tình, xem mạng người như cỏ rác. Chỉ duy nhất đối một người ấm áp, lời nói cử chỉ đều mang theo ôn nhu tình thâm.
Nàng phân đạm phong khinh, tính tình tùy ý. Trong đôi đồng tử màu ngọc lưu ly luôn chứa hàn khí. Chỉ duy nhất đối hắn khiến tâm nàng kịch liệt rung động.
Ban đêm,
Dải sao như vệt mực trải dài, Ngân nguyệt lưu tinh, ánh trăng như nước, bao phủ toàn bộ đại địa.
Một đạo bóng đen xuyên qua màn sương dày, vận bộ y phục dạ hành màu đen, bịt kín tầng tầng. Chắc do vận công thời gian dài, trên trán đã thấm qua một tầng mồ hôi, cũng chẳng để tâm lau đi, nhìn nhìn về phía đông, chân càng lúc càng nhanh.
Thẳng đến cách đó không xa, khi đập vào mắt là hình ảnh một ngôi chùa trang nghiêm, hắc y nhân mới dám thở ra một hơi, dưới chân động vài cái, lặng yên không tiếng động tiến vào một tiểu viện đơn sơ.
Cộc cộc cộc, nhẹ nhàng gỏ vào cửa gỗ.
Một giọng nữ hơi hơi khàn khàn, lại khó nén được sự cao quý, truyền ra:“tiến vào“.
Bỏ khăn che mặt xuống,hắc y nhân đẩy cửa vào phòng, trước mắt chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt nổi bật một góc phòng, căn phòng đơn sơ tới mức lướt nhìn qua là thấy hết, ngọai trừ một cái giường không tính là lớn, chỉ có một cái bàn nhỏ bốn chân, hai cái ghế gỗ, trên tường treo bức hoạ đồ phật thích ca mâu ni, bên cạnh chất vài cuốn kinh văn.
Nữ tử trong phòng, chính xác mà nói thì là một tiểu cô nương, giờ phút này đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhấm nháp chén trà, da thịt thiếu nữ trắng nõn như trứng gà lột, bóng loáng mê người, chiếc mũi khéo léo cùng môi đỏ mỏng manh, mái tóc đen mượt được cột tùy ý phía sau, đôi đồng tử sắc ngọc lưu ly thản nhiên nhìn lướt qua hắc y nhân. Căn phòng thô sơ cũng không ảnh hưởng tới quí khí cùng hơi thở lạnh nhạt trên người nàng.