Tịch Phi Nghiêu muốn nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, hoà nhập với thế giới này nên đi thăm thú, tìm hiểu khắp nơi luôn là con đường đúng đắn nhất.
Mà nàng ở thế giới này được xem là “Nội tử”, vì để tránh phiền phức, tốt nhất nên đi cùng một ngoại tử. Vệ Linh Tê chắc chắn là ứng cử viên đắt giá nhất.
Bởi vì Vệ Linh Tê là người kinh thành, nên địa điểm đầu tiên Tịch Phi Nghiêu dừng chân tất nhiên không phải là nơi đó mà nàng trực tiếp bắt cóc Vệ đồng học đến vùng đất phồn hoa nhất Tây Phượng Quốc.
Trong lịch sử Thiên triều thì vùng đất cổ đại trứ danh bậc nhất không nơi nào qua được Tô Hàng. Nó được xem như một thiên đường chốn trần thế, là nơi đất đai phì nhiêu, màu mỡ hàng đầu.
Điểm đến lần này Tịch Phi NGhiêu chọn cũng giống như Tô hàng chỉ có điều nơi ấy mang một cái tên khác là Tấn Thành.
Tấn Thành chính là địa phương giàu có nhất Tây Phượng Quốc, lại là nơi sản sinh nhiều văn nhân mặc khách. Trong thiên hạ có mười người đọc sách thánh hiền thì hết bốn người đến từ Tấn Thành.
Tất nhiên là nếu chỉ có một lí do đó thì chắc chắn không đủ. Cái tên Tấn Thành còn khiến người ta lưu luyến không thôi vì ở đó có không biết bao nhiêu loại thanh lâu mà kể. Mặc dù đây là thế giới của nữ tử nhưng những chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng không thiếu.
Cũng vì Tấn Thành là nơi của những bậc trí thức trong thiên hạ, những mỹ từ để chỉ loại hình không trong sáng này tự nhiên cũng rất phong phú. Đối với những vị học giả thì kỹ không gọi là chơi gái mà gọi là một cách phong lưu.
Tịch Phi Nghiêu luôn liếc mắt xem thường chuyện này nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng hiểu được chuyện đó không lạ với tình hình Tây Phượng Quốc.
” Phi Nghiêu,nàng, nàng, nàng, nàng sao có thể đi đến chỗ này được!!! ” Vệ Linh Tê nắm chặt tay tịch Phi Nghiêu giữ lại. Đến giờ phút này, nàng cũng không còn thèm quan tâm cái gì là nội tử cũng ngoại tử thụ thụ bất thân nữa,nhất quyết không chịu buông tay. Vẻ mặt vừa lo lắng vừa xoắn xuýt đến đỏ bừng bừng của ai kia làm Tịch nữ vương không nhịn được đưa tay nhéo má, thật mềm mại đến mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng người phải ghen tị.
” Linh Tê, không sao. Ta chỉ là đi tham quan thế cho biết, chỉ xem chứ không làm gì các nàng.” Tịch Phi Nghiêu giờ đang mặc trang phục thư sinh, giữa lông mày có viên chu sa giả, nhìn rất giống ngoại tử.
Tuy cùng là dấu chu sa nhưng thật giả vẫn có sự khác biệt.
Dấu chu sa của ngoại tử là trời sinh, nên nhìn sẽ rất hài hoà với khuôn mặt, mà dấu chu sa giữa chân mày của tịch Phi Nghiêu lại càng làm cho nàng lộ ra vẻ yêu mị. Nếu không nhìn kĩ thì cũng không nhìn ra điểm nhỏ ấy.
Xuyên không đến cổ đại, không đi thanh lâu thì đi đâu? Tịch hội trưởng rất háo hức với địa phương phồn hoa này, bởi nàng chưa từng biết thực tế nó trông như thế nào.
“Nhưng mà…nhưng mà….” Vệ Linh Tê vốn luôn mang danh hiệu bé ngoan, song nơi này cũng từng đi một lần. Hồi ấy Vệ đồng học bị đại tỷ dùng sức mạnh đàn áp kéo đến thanh lâu nhưng kết quả nàng trên đường bỏ chạy thụt mạng. Sau đó mặc cho đại tỷ dụ dỗ hay doạ nạt bạn nhỏ tội nghiệp kia thà chết chứ không chịu lết một bước.
” Trong này rất đáng sợ.” Trong ký ức nàng, những nội tử kia từng người, từng người đều mang theo nụ cười tà mị như hồ ly tinh, bất chấp ngươi muốn hay không đều bị sờ tới sờ lui, doạ Vệ Linh Tê thật sự bỏ của chạy lấy người. Vì thế, nàng không ít lần bị những tên công tử bột trêu đùa, bị cả kinh thành chê cười.
” Ồ? Linh Tê đã vào? “.Tịch Phi Nghiêu híp mắt cười như không cười nhìn Vệ Linh Tê:” Dường như rất quen thuộc nơi này.”
Vê Linh Tê tuy đầu óc chậm rì, chạy ì ì ạch ạch nhưng giác quan lại vô cùng nhạy bén, vừa cảm nhận được một luồng khí đen bao quanh Tịch Phi Nghiêu, nàng vội vàng lắc đầu rũ bỏ mọi trách nhiệm:” Là tỷ tỷ ép ta đến, nửa đường ta bỏ chạy.”
Cái gọi là một nửa của Vệ Linh Tê là lúc vào trong uống rượu nửa chừng không chịu nổi liền bỏ chạy, mà nghe qua tai Tịch Phi Nghiêu lại thành trên đường đến thanh lâu bỏ trốn. Thoáng chốc cảm giác chua xót trong lòng ai kia phân tán ít nhiều.
Xem ra tỷ tỷ của Linh tê là kẻ phong lưu phóng túng! Sau này có gặp cũng sẽ chẳng cho nàng sắc mặt tốt, ai bảo bôi xấu Linh Tê nhà ta! Làm sao thế được!
Ở trong lòng Tịch Phi Nghiêu, Vệ Linh Tê là người của nàng, chỉ cần không có biến cố gì xảy ra, nếu chọn ngoại tử ở Tây Phượng Quốc để gả, không cần suy nghĩ cũng biết đó chính là Vệ đồng học. Vì thế, Tịch chủ tịch không ngại độc chiếm Vệ Linh Tê. Ai đoán được vị đại cô tương lai lại muốn dạy xấu cho Linh Tê nhà nàng. Tịch Phi Nghiêu không giận mới là lạ?!
chị chồng
“Linh Tê đúng là bé ngoan.” Tịch Phi Nghiêu vui vẻ hôn lên má Vệ Linh Tê, không cần đoán mặt người kia lại muốn hồng đến chảy máu. Nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhó, rối rắm của vệ manh vật, lòng Tịch nữ vương rất vui sướng:” Sau này, chỉ được đi cùng ta. Nếu không, ta gả cho người khác!”
Nghe Tịch Phi Nghiêu muốn gả cho người khác, Vệ Linh Tê nào chịu im lặng? Lúc này bắt nàng hứa nghìn lời hứa còn được chứ xá gì chuyện không đi thanh lâu. Chỉ có một điều Vệ đồng học nghĩ mãi không hiểu, vì sao Tịch Phi Nghiêu chỉ cho phép mình đi cùng nàng, mà không cho đi với người khác hay đi một mình? Đây chính là điển hình cho câu nói quan quân đốt lửa không cho bách tính đốt đèn.
” Không có, không có. Ta chỉ nghe Phi Nghiêu.” Vệ đồng học vội vã lấy lòng.
” Vậy nếu tỷ tỷ Linh Tê ép đi?” Tịch Phi Nghiêu vuốt ve hai má Vệ Linh Tê, một lần rồi một lần, tựa như đang khiêu khích nội tâm con người.
” Ta tuyệt đối không đi.”
” Không sai, hơn nữa ai rủ ngươi đi, ngươi phải nói cho ta biết hiểu không?” Tịch hội trưởng chuyển từ vuốt nhẹ ra nhéo má, đưa tay nắm lấy hai bên má mập mạp của Vệ đồng học cảnh cáo.
“A, hiểu rồi.”
Vệ Linh Tê ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn quên rằng ý định thật sự của Tịch Phi Nghiêu là không muốn nàng vào.
” Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Tịch Phi Nghiêu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vệ Linh Tê kéo tiến về phía trước, xoay người đi tìm thanh lâu.
Phi Nghiêu đang nắm tay ta!!! Lòng Vệ Linh Tê mở nhạc khai hoa, vui vẻ không thôi, quên béng đi mất mục đích ban đầu của nàng.
Tịch Phi Nghiêu hỏi tên thanh lâu nổi danh nhất nơi đây, sau đó không do dự đi vào.
” Vân Tiên Các” là thanh lâu đệ nhất Tấn Thành. Kỹ nữ bên trong đều là tuyệt sắc giai nhân, cầm kì thi hoạ đều tinh thông, được đám văn sĩ rất hoan nghênh. Đương nhiên điều đó đồng nghĩa với bốn chữ giá cả trên trời.
Bởi Tịch Phi Nghiêu chỉ thuần khiết tham gia trò vui, xem mới mẻ, nên không gọi phòng riêng mà trực tiếp ngồi ở lầu hai đại sảnh.
Tịch chủ tịch không ngại gọi tiểu thư, nhưng nghĩ kĩ thì thôi đi. Nàng không muốn nữ nhân lạ lẫm dựa trên người nàng mà tay thì đã từng sờ soạng rất nhiều người. Vì thế nàng chỉ gọi rượu và thức ăn, xem ca múa trên đài coi như cũng là một loại hưởng thụ.
Vệ Linh Tê tuy cũng vào theo, nhưng vẫn cảm thấy cả người khó chịu, có điều nhìn thấy Tịch Phi Nghiêu vui vẻ nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh Tịch nữ vương uống rượu ăn thức ăn.
Thật không hiểu nổi vì sao Phi Nghiêu thích chỗ này, rõ ràng không có chút thú vị?
Tỷ tỷ cũng thế, không hiểu các nàng nghĩ cái gì?
Vệ Linh Tê đồng học làm sao nghĩ ra được nguyên nhân tỷ tỷ nàng kéo nàng đến đây, thử hỏi bằng tuổi Vệ Linh Tê còn mấy ngoại tử chưa từng nếm qua mùi vị nội tử? Tỷ tỷ nàng cũng chỉ thuần tuý muốn dẫn nàng đi học hỏi mà thôi.
Chỉ là tiểu Vệ đồng học không chịu hợp tác, trực tiếp bỏ chạy, cuối cùng còn sống chết không chịu đi, tỷ tỷ nàng chỉ còn cách từ bỏ ý định trong lòng.
“Hả?” Vệ Linh Tê dường như nhận ra đám người mới bước vào quen mặt, vội vàng cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống đất.
“Sao vậy, Linh Tê? Quen biết mấy người kia sao?” Tịch Phi Nghiêu nhìn sang phía cửa. Tất cả đều có chu sa, xem ra đều là ngoại tử.
Nghĩ lại thì ngoài ngoại tử sẽ có nội tử bình thường nào dám bước vào đây sao Tịch nữ vương?
“Ừ.” Vệ Linh tê vẫn cúi đầu, nên Tịch Phi Nghiêu không thấy được vẻ mặt bất an như đứng đống lửa như ngồi đống than của nàng.
Quen thì có quen, nhưng có phải bạn bè hay không thì còn chưa nói trước được.
Cũng không biết có phải giống như người ta hay nói oan gia ngõ hẹp hay không, ba người kia cũng không trực tiếp vào bên trong mà hướng đại sảnh lầu hai đi tới.
Đôi lông mày thanh tú của Tịch hội trưởng nhíu lại rồi sau đó giãn ra.
Xem ra muốn hiểu con người Vệ Linh Tê thì phải thông qua ba người này rồi.
Chỉ mong ta sẽ không thất vọng.