Tân hôn
Tối qua chiến đấu rất ư kịch liệt, điều này dẫn đến, bây giờ Vệ Linh Tê vẫn còn nằm ngủ say sưa trên ngực Tịch Phi Nghiêu.
Còn Tịch đại chủ tịch của chúng ta lại thức dậy từ rất sớm, về phần tại sao, thì là sáng sớm nay phải đi dâng trà cho công công bà bà a, nàng lại là nàng dâu thảo nha, loại chuyện làm trưởng bối vui vẻ này đương nhiên làm không biết mệt rồi. Còn nha hoàn Vệ phủ cũng đã chờ ở cửa.
“Tướng công, rời giường.”
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bụ bẫm của Vệ Linh Tê, không nhịn được hôn lên khóe miệng nàng một cái.
“Tướng công ——”
Chao ôi, tướng công nhà ta sao có thể đáng yêu nhường này? Tịch Phi Nghiêu không thể không ca ngợi vận khí nhìn người của mình, có thể tìm được ngoại tử như Vệ Linh Tê, thật là có phúc. Dáng dấp xinh đẹp, tính tình cũng tốt, quan trọng nhất là ngoan ngoãn nghe lời ta, bảo muội ấy đi Đông muội ấy không dám đi Tây, bảo đi Tây không dám đi Đông, tướng công như vậy đi đâu mà tìm? Thật may bản thân tiên hạ thủ vi cường, chiếm đoạt làm của riêng.
“Nương tử ——”
Vuốt mắt, mắt nhập nhèm nhìn Tịch Phi Nghiêu, sau đó lại cọ trước ngực nàng một cái.
“Ta thấy mệt quá, ngủ thêm chút nữa.”
Hôm qua hài tử này bị Tịch Phi Nghiêu giằng co ba lần, cũng khó trách nàng không có tinh thần như vậy.
“Tướng Công, phải thức dậy dâng trà cho công công bà bà rồi, muội cũng không muốn khó xử nương tử ta, phải không?”
Mặc dù nàng cũng có chút đau lòng Linh Tê, nhưng ngày đầu tân hôn thời điểm dâng trà mà đến muộn, danh tiếng nhất định sẽ bị tổn hại, gây ra không tốt sẽ còn có tin vịt nàng với công công bà bà bất hòa, vậy thì oan uổng quá.
“Ngô, được rồi.”
Vệ Linh Tê cong môi quyệt miệng, tâm không phục đứng dậy mặc quần áo, thời điểm đi bộ có chút khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ánh mắt rất ai oán nhìn Tịch Phi Nghiêu.
Sai lầm, ta lại hạ thủ với thiếu nữ tuổi vị thành niên! Nếu là thời hiện đại, là phải đi tù rồi? Cũng may ở thời cổ đại kết hôn sớm, bằng không, thật là phải bị vạn người phỉ nhổ à!
Tà ác vẫn là tà ác, nhưng mà hôm qua tình huống như vậy mà không ăn, nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể?
Tịch Phi Nghiêu đứng dậy mặc quần áo xong, sau đó mới mở cửa cho người bên ngoài vào.
“Tiểu thư ——”
Người nói chuyện chính là nha hoàn gả theo đến Tịch Phủ tên Tiểu Thúy, cái tên hết sức phổ thông, chỉ là Tịch Phi Nghiêu cũng lười đổi cứ gọi theo như vậy.
“Cô gia ——” trên tay bưng theo chậu đồng, hiển nhiên là để các nàng rửa mặt.
Sau lưng Tiểu Thúy có một tiểu nha đầu không lớn hơn bao nhiêu, thời điểm thấy Tịch Phi Nghiêu rất cung kính thi lễ một cái, nói.
“Nhị thiếu phu nhân, nhị tiểu thư.”
Từ cách gọi có thể thấy được, là người của hai nhà.
“Ân, vào đi.” Tịch Phi Nghiêu gật đầu, sau đó cùng Vệ Linh Tê rửa mặt súc miệng.
Sau đó một người tuổi tác tương đối già tiến vào, lục lọi gì đó trên giường các nàng, sau đó cầm khăn trắng dính máu bỏ vào một cái hộp gỗ, rời đi trước.
Chẹp chẹp, Tịch Phi Nghiêu nhìn một màn này buồn cười trong lòng, đây là chương trình nghiệm chứng cần thiết tân nương có phải còn trinh hay không, cũng chính là xem thử đêm tân hôn có máu hay không, sau đó cho trưởng bối trong nhà xem. Nếu như không có, trên cơ bản người này xong đời.
Nếu công công bà bà biết máu này không phải của ta, mà là tiểu nữ nhi của họ, không biết sẽ có biểu tình gì? Có suy nghĩ gì đây ha?
Tịch đại chủ tịch tưởng tượng cảnh tượng này rất sâu, rồi sau đó phì cười một tiếng, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Vệ Linh Tê, hiển nhiên mới vừa rồi hành động kia của người ta nàng cũng nhìn thấy.
“Nương tử ——”
Nàng nàng nàng, nàng thế này để ta làm sao gặp người!
Vệ manh vật của chúng ta vẫn rất mắc cỡ.
Tịch Phi Nghiêu nhẹ giọng dụ dỗ Vệ Linh Tê. “Tướng công, đây là cho công công bà bà xem, chủ yếu chính là xem tướng công có ngoan không thôi, cho nên, tướng công liền không nên xấu hổ. Tướng công rất là nghe lời, nương tử biết mà.”
Đúng vậy, thật thật rất nghe lời, cho nên đã bị ngươi lấn áp thành một loại cảnh giới rồi.
“Ân, ta nghe lời nương tử.”
Nghe thấy Tịch Phi Nghiêu khen nàng, Vệ Linh Tê xấu hổ gật đầu, nhìn ánh mắt nha hoàn xung quanh thoáng chốc mờ mịt, đây là nhị tiểu thư trong lời đồn đãi sao? Chỉ có điều, nhị tiểu thư như vậy, nhìn một cái chính là bị thê quản nghiêm ngặt, xem ra là cùng mạng với lão gia rồi.
Sau khi thu xếp thỏa đáng, Tịch Phi Nghiêu liền dắt Vệ Linh Tê đi dâng trà cho Vệ Văn Võ cùng Trần Uyển.
“Mẫu thân, nương thân, dùng trà ——” Vệ Linh Tê cùng Tịch Phi Nghiêu quỳ trên bồ đoàn, rất cung kính dâng trà.
“Ân, ngoan ——”
Mặc dù Vệ Văn Võ có chút không hiểu con gái nhỏ làm sao lại thay đổi nhanh như vậy, có điều nghĩ đến con dâu mới của mình thật rất được, ngay cả con gái bị ma quỷ ám cũng cải tà quy chính, cho nên trong lòng càng cao hứng hơn.
Trần Uyển cũng hướng Tịch Phi Nghiêu hiền lương thục đức nhìn rất trúng, tân hôn ngày đầu, rõ ràng tối qua mệt mỏi như vậy, vẫn kiên trì sáng sớm đến dâng trà, thật là thích ý trong đầu.
Đương nhiên, nếu các nàng biết sự thật tối qua, phỏng chừng trà này phải tạt vào mặt Tịch Phi Nghiêu. May thay, bí mật này chỉ Tịch Phi Nghiêu cùng Vệ Linh Tê biết.
Còn loại ‘Vui vẻ chốn khuê phòng’, cũng sẽ không kể cho người khác.
Tịch Phi Nghiêu nhận bao lì xì của hai người, trong nháy mắt mắt sáng lên, bao tiền lì xì chắc chắn không nhỏ, tốt lắm!
Liếc cái trên tay Vệ Linh Tê, hắc hắc, của tướng công chính là của nương tử, sau khi về phòng thì nộp lên.
Vệ Linh Tê đáng thương, phỏng chừng cuộc sống biến thành quỷ nghèo kiết xác cũng sắp rồi.
Ngoại tử có tiền liền trở nên hư hỏng, nội tử biến thành xấu xa thì liền có tiền, đây thật là chí lý, Tịch đại chủ tịch rất đồng ý.
Cùng công công bà bà ăn điểm tâm, sau đó liền trở về phòng của mình.
Đến mức Vệ Vân Nhiễm, Tịch Phi Nghiêu ngược lại không gặp nàng, đoán chừng là vào triều đi, nói thế nào nàng cũng là làm quan.
Nói thật, cổ đại quả thật chả một chút thú vị, đặt biệt loại ‘nội tử’ giống nàng, ngày ngày ở trong nhà không biết làm gì.
Thêu thùa gì đó thôi đi, muốn Tịch đại chủ tịch cầm kim chọt chọt chọt, còn không bằng để nàng đâm tiểu nhân còn nhanh hơn.
Hơn nữa, biết khâu vá là được rồi, cần tinh thông như vậy làm gì.
“Tướng công, trước đây trong phủ muội thường làm những chuyện gì?”
Tịch Phi Nghiêu rãnh rỗi có chút khó chịu, ở Vệ phủ lại không thể bại lộ bản tính thật, thiệt tổn thương a!
“Ăn cơm, ngủ, đọc sách.” Vệ Linh Tê suy nghĩ một chút, trả lời như vậy.
Không phải chứ? Kẻ ngốc đọc sách?! Đừng nói Tịch Phi Nghiêu xem thường Vệ Linh Tê, thật sự không ngờ thôi, cảm giác loại chuyện đọc sách này hẳn là đại cô tử Vệ Vân Nhiễm làm rồi.
“Sách gì?”
“Ngô, quên rồi ——” Vệ Linh Tê chống cằm, ngốc nghếch nhìn Tịch Phi Nghiêu, tiếp tục nói.
“Mỗi lần giở sách, không bao lâu ta liền ngủ mất, cho nên ta cũng không biết, dù sao rất nhiều chữ là đúng cuốn đó.”
Một giọt mồ hôi.
Rất nhiều chữ là đúng cuốn đó, sách nào mà chẳng nhiều chữ chứ?!
Chỉ có điều như vậy cũng đúng, đây mới là Vệ Linh Tê, nếu nàng nói với ta ngày ngày đều xem các loại tứ thư ngũ kinh, ta không điên không được.
Thật nhàm chán a! Tịch Phi Nghiêu hiếm có cùng Vệ Linh Tê mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng nhịp tay quyết định.
“Tướng công, mang nương tử đi dạo Vệ phủ chút đi, tránh cho sau này ta lạc đường.”
Vì vậy, hai người ăn rơ với nhau, bắt đầu cuộc hành trình lang thang trong Vệ phủ.