Vệ Linh Tê tuy bị giam vào phòng chứa củi, nhưng nàng tuyệt đối không buông bỏ hi vọng, chỉ là bây giờ trời vẫn chưa tối, nếu chạy trốn sẽ dễ dàng bị mẫu thân phát hiện. Mẫu thân nàng cũng không phải loại vô danh tiểu tốt, muốn chạy trốn khỏi pháp nhãn của mẫu thân cũng không phải chuyện dễ dàng. Vì thế Vệ Linh Tê đành ngồi chờ cơ hội, chỉ cần có sơ hở là nàng sẽ chạy đi tìm Tịch Phi Nghiêu, cùng nàng ấy trốn ra ngoài.
Con gái nghĩ gì người làm mẫu thân sao lại không biết? Nàng có thông minh thì hai bậc sinh thành cũng không ngu ngốc.
Vì thế, Vệ Văn Vũ nhanh chóng phái người đi tìm Vệ Vân Nhiễm trở về, trị tiểu nha đầu này, đến cùng là nội tử nào lại có thể đem khúc gỗ nhà Vệ Gia câu mất hồn phách. Lẽ nào lại có lí đó!
Con gái Vệ Văn Vũ sao lại không có tiền đồ như vậy cơ chứ, thật làm bậc trưởng bối tức chết.
Vệ Vân Nhiễm vừa nghe được tin tức của Vệ Linh Tê từ nhà đưa đến liền lập tức rời phủ nha trở về. Vừa vào cửa, nàng đã được mẫu thân đại nhân giao cho trọng trách trở thành sứ giả thăm dò tin tức từ tiểu muội, bởi vì ngày thường Vệ manh vật luôn nghe lời Vệ đại tỷ nhất.
Đối với việc Vệ Linh Tê muốn thành thân, một người luôn hết sức bình tĩnh như Vệ Vân Nhiễm nghe xong cũng hết hồn. Tiểu muội nhà nàng xưa nay đầu óc chẳng chịu khai sáng, thậm chí mình giấu mẫu thân cố ý đưa nàng ấy đi thanh lâu, không nghĩ tên tiểu tử kia nửa đường bỏ chạy. Vì chuyện này mình không chỉ bị mẫu thân giáo huấn cho một trận nên thân mà tin tức còn lan nhanh ra khắp kinh thành, phút chốc biến thành trò cười cho mọi người, đến mình cũng chẳng tránh liên lụy. Tự nhiên tiểu muội đầu gỗ lại muốn thành thân, bảo sao nàng không bị dọa chết khiếp?
Đến cuối cùng thì nữ tử phương nào lại có thể thuần phục được tiểu muội đầu đá Vệ Gia nhà nàng đây?
Đừng nói mẫu thân và sanh mẫu hiếu kì, đến nàng cũng hiếu kì, chuyện này không phải là chuyện người bình thường làm được nha.
” Muội muội mau nói cho tỷ biết chuyện gì đã xảy ra?” Vệ vân Nhiễm mở cửa phòng chứa củi, vừa bước vào đã hỏi thẳng vấn đề: ” Chuyện gì khiến muội chọc giận mẫu thân đến thế? Đã vậy còn bị nhốt trong phòng chứa củi.”
” Tỷ tỷ……………..” Vệ Linh Tê uất ức gọi Vê Vân Nhiễm:” Muội chỉ muốn thành thân thôi mà, vì sao mẫu thân lại tức giận đến vậy, muội không hiểu, rõ ràng Phi Nghiêu tốt vậy, vì sao không để muội cưới nàng!”
Vệ Vân Nhiễm và Vệ Linh Tê có bốn phần giống nhau. Có điều Vệ Vân Nhiễm làm người ta cảm thấy nàng phong lưu, phóng khoáng, ôn hòa nho nhã mà Vệ Linh Tê lại khiến cho người ta ấn tượng với vẻ không màng thế sự, hồn nhiên chân thật của nàng.
Tuy rằng vóc người hai nàng đều khá gầy, nhưng từ bên trong con người Vệ Vân Nhiễm vẫn toát ra một khí thế tạo cho người xung quanh nàng áp lực không thể khinh thường, song Vệ Linh Tê lại ngây thơ quá đỗi, vì thế ai cũng nghĩ nàng yếu đuối, không giống nữ tử bình thường ở Tây Phương Quốc.
” Tiểu muội, Phi Nghiêu mà muội nói tới là người muội muốn thành thân?” Vệ Vân Nhiễm nhanh chóng nắm được trọng điểm, nàng không đưa ra ý kiến tán thành hay phản đối mà trước tiên phải thăm dò được lai lịch của đối phương, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chính là như vậy.
” Hừm, muội nói cho tỷ nghe, Phi Nghiêu thật sự tốt, rất tốt, rất rất tốt, muội thật thích nàng. Có thể lấy Phi Nghiêu, đó là giấc mơ cả đời muội.” Vệ Linh Tê nhớ đến Tịch Phi Nghiêu, ngây ngô cười ra tiếng, dường như quên cả việc mình đang nói chuyện với Vệ Vân Nhiễm hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình mà lầm bầm lầu bầu trong miệng:” Phi Nghiêu rất thông minh, nàng cũng không xem thường muội, còn có thể vì muội ra mặt. Nàng ấy không ghét muội vô dụng, càng không ghét muội ngu ngốc, Phi Nghiêu là người tốt nhất thiên hạ!”
Khóe miệng Vệ Vân Nhiễm co giật, rõ ràng trước đây người tốt nhất thiên hạ là ta! Phi Nghiêu gì đó lại dễ dàng đoạt được vị trí này dễ như ăn cháo, thật sự rất đáng ghét.
Nhớ đến ngày trước, Vệ Linh Tê đối với mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cái gì cũng hỏi mình trước tiên, luôn nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, vậy mà giờ, cái gì cũng không còn.
Vệ Vân Nhiễm không bị muội khống, nhưng sự tương phản quá lớn trong thời gian ngắn như vậy thật sự khiến lòng ai đó cảm thấy quá mất mát.
” Muội muội, vậy Phi Nghiêu theo lời muội nói rốt cuộc là ai? Nhà ở đâu? Gia đình có những ai?” Vệ Vân Nhiễm cảm thấy chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể bắt được tâm Vệ Linh Tê, nếu không phải thủ đoạn thâm sâu khó lường, thì tuyệt đối không phải người bình thường, mà khổ nỗi Vệ muội muội ngu ngốc này chắc chắn không phát hiện được gì cả. Vì hạnh phúc một đời của tiểu muội, đích thân nàng phải tự mình hạ thủ.
” Phi Nghiêu có kể ta nghe, cha mẹ nàng đều đã quy tiên, nàng rời quê nhà đi phiêu bạt khắp nơi, sau đó dừng chân ở núi Phượng Hoàng thì gặp muội. Muội không yên lòng để nàng đi một mình nên cùng nàng xuôi nam đến Tấn Thành.” Vệ Linh Tê nhớ lại lần đầu gặp Tịch Phiêu Nghiêu thì những kí ức khác cũng theo nhau sống dậy như một giấc mơ tình ái đầy ngọt ngào: ” Tỷ tỷ, tỷ phải tin muội. Không ai có thể thay thế được Phi Nghiêu. Nếu kiếp này muội không cưới được Phi Nghiêu, thì cả đời này muội không cưới ai cả, muội sẽ cắt tóc xuất gia.” Không sai, nàng không uy hiếp cũng không đe dọa vì nếu thật nàng sẽ làm thế, nếu kiếp này không lấy được Tịch Phi Nghiêu, nàng chẳng ngại xuất gia cho rồi.
Ai nha, chuyện này cũng thật rối rắm nha!
“Nàng tên gì?”
” Tịch Phi Nghiêu.”
Vệ Vân Nhiễm gật gù, danh tự này không phải là hiếm cũng có thể gặp được, không có gì kì lạ, nhưng cảm giác đầu tiên của Vệ Vân Nhiễm khi nghe xong chính là người kia đang nói dối. Có nội tử nào đi lang thang lại chạy vào vùng rừng núi hoang dã? Đã thế lại còn là buổi tối? Haiz, trên đời này nếu ai tin điều đó thì chắc chắn chẳng có ai khác ngoài muội muội ngây ngốc của nàng.
” Tiểu muội, chúng ta phải bàn bạc chuyện này thật kĩ càng.” Vệ Vân Nhiễm muốn trấn tĩnh Vệ Linh Tê trước: ” Muội nói tỷ biết, hiện tại nàng ở chỗ nào, tỷ đi gặp nàng. Nếu đúng như lời muội nói, tỷ sẽ cùng muội khuyên mẫu thân tác hợp cho hai người. Muội thấy thế nào?”
” Thật không?” Trong lòng Vệ Linh Tê vui vẻ không thôi, đại tỷ rất được lòng mẫu thân, nếu có tỷ nói đỡ thì sợ gì việc không thành.
” Thật.” Vệ Vân Nhiễm nhìn muội muội mình vui đến độ miệng cười không ngớt, thật là mọi tư vị đều xông thẳng lên đầu, chua xót quá.
Vệ Linh Tê tất nhiên là không biết tính toán của tỷ tỷ nàng, ngoan ngoãn đem nơi ở của Tịch Phi Nghiêu khai ra, còn không quên dặn Vệ Vân Nhiễm thay mình nói với Tịch hội trưởng, Linh Tê nhất định sẽ tới tìm nàng, bảo nàng hãy kiên nhẫn chờ.
Vệ Vân Nhiễm khóa cửa phòng chứa củi, lòng nặng chình cɦịƈɦ như treo thêm tảng đá, đối với ba chữ Tịch Phi Nghiêu luôn trong miệng Vệ manh vật nảy sinh không biết bao nhiêu hứng thú, có điều “hứng thú” trong ngoặc kép mà thôi.
Nữ nhân dám câu dẫn tiểu muội nhà ta, ngược lại, ta muốn xem kẻ đó có thủ đoạn cao thâm gì có thể khiến cho tiểu muội ngây thơ trong sáng hoàn mỹ bậc nhất của mình chịu nằm trên người nàng.
” Nhiễm nhi, Linh Tê nói thế nào?” Vệ Văn Vũ tuy thật rất đau lòng cho Vệ Linh Tê, nhưng cũng chỉ trách hài tử không hiểu biết.
” Chuyện này xử lý không dễ, tiểu muội vẫn quyết tâm thành thân với nữ nhân kia.” Vệ Vân Nhiễm cau mày, khuôn mặt tuấn tú cố che đi một tia bất đắc dĩ, kể lại những gì nghe được:” Nhưng xin mẫu thân và sanh mẫu đừng lo lắng, chờ hài nhi đi thăm dò thực hư thế nào, đến tột cùng người nọ là ai. Nếu đúng như những gì tiểu muội nói, hài nhi nghĩ cũng nên đáp ứng, lần này dường như tiểu muội không chịu lùi bước.”
Trần Uyển ngồi một bên gật đầu: ” Nếu đúng như Linh Tê nói, thì chúng ta còn có lí do gì mà ngăn cản?” Dù sao hài tử cũng là do nàng đứt ruột mang nặng đẻ đau, nội tử so với ngoại tử, tâm cũng mềm mại hơn nhiều.
Vệ Văn Vũ còn định nói gì đó, nhưng thấy nương tử cũng kiên quyết như vậy, chỉ đành gật đầu: ” Nhiễm nhi, con nhất định phải quan sát tìm hiểu kĩ một chút, chắc chắn không được để lọt bất kì một sơ suất gì.”
“Vâng, hài nhi hiểu.” Vệ Vâng Nhiễm cúi đầu thi lễ, sau đó rảo bước ra ngoài.
Ngày hôm nay, Vệ Gia có rất nhiều người không thể chợp mắt.
Nhị tiểu thư Vệ phủ – Vệ Linh Tê coi trọng một nữ tử hương dã, còn muốn lấy nàng ta làm vợ. Xem ra kinh thành lại có trò cười mới rồi.
nữ tử hương dã: người con gái thôn quê không rõ lai lịch.