V
Cự tuyệt không nổi đề nghị củaĐường Hữu Tông đưa ra muốn Thẩm An Hoa ở biệt thự Đường gia, ba người nhà Đường Thiên dùng xong bữa trưa trong bầu không khí tràn ngập quỷ dị liền lên xe rời đi.
Chiếc BMW màu bạc lái ra khỏi cửa Đường gia, Đường Thiên lái xe, thỉnh thoảng liếc liếc Thẩm An Hoa đang ngồi ghế bên cạnh rồi cười “hắc hắc” hai tiếng. Thẩm An Hoa bị dòm đến thấy gai hết cả người, mở miệng nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, anh lái xe chăm chú chút đi.”
Đường Thiên à ơi đáp ứng, quay đầu tập trung lái xe, nhưng chưa đầy nửa phút lại chứng nào tật ấy. Thẩm An Hoa cực kỳ bất đắc dĩ, lườm một cái. Cứ như vậy sau một hồi, xe bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ vắng vẻ, Thẩm An Hoa có chút nghi hoặc, vừa quay đầu tính hỏi Đường Thiên, đột nhiên Đường Thiên tiến tới, hôn lên môi cậu.
Phản xạ có điều kiện đầu tiên của Thẩm An Hoa là giãy giụa, nhưng nhớ đến dáng vẻ vui mừng của Đường Thiên, hơn nữa nơi này tựa như không có ai, cậu cũng thả lỏng thân thể, tùy ý Đường Thiên kéo vào dòng xúc cảm.
Ngay lúc Thẩm An Hoa gần như không thở nổi nữa, Đường Thiên mới chịu buông tha đôi môi đã sưng đỏ của cậu, rồi anh thì thầm ba chữ bên tai Thẩm An Hoa. Thẩm An Hoa tuy rằng có đang chút mê man, nhưng ba chữ kia vẫn nghe cực kì rõ ràng, cậu có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, một giây sau cảm giác lành lạnh ở ngón nhẫn truyền đến khiến cậu tỉnh táo lại.
Cậu đưa tay trái lên trước mắt, một chiếc nhẫn khảm một viên kim cương gần như hoàn mỹ tỏa ánh sáng lấp lánh vĩnh hằng dưới ánh nắng chiều. Thẩm An Hoa nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn Đường Thiên, tựa như không biết phải nói gì.
Đường Thiên cười khẽ, lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Thẩm An Hoa nói:
“Đeo cho anh nào, bà xã thân yêu.”
Viền mắt Thẩm An Hoa nháy mắt đỏ lên, trong con mắt hắc bạch phân minh long lanh nước, nhưng cậu chưa lập tức đeo nhẫn đính hôn cho Đường Thiên. Đường Thiên cũng không giục, chỉ mỉm cười nói:
“An An, kết hôn với anh nhé.”
Câu thỉnh cầu ôn nhu này đã triệt để đánh hạ trái tim mềm mại của cậu, cậu run tay lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón vô danh của Đường Thiên, trong lòng thầm nghĩ, mình xong rồi, đời này thua bởi cái tay họ Đường tên Thiên cao quý này rồi, cậu đã lún thật sâu, thật sâu yêu cái người đàn ông này rồi!
Nhẫn đã đeo lên ngón vô danh, Đường Thiên cầm tay phải Thẩm An Hoa, vươn người chạm vào đôi môi mím chặt của cậu, miệt mài hôn lên đôi môi mềm mại sưng đỏ, cùng cái lưỡi thơm tho e lệ dây dưa mãi không thôi. Cùng nhau ưng thuận một lời hứa, hai người trở lại chiếc xe nhỏ tiếp tục hôn nhiều lần nữa, cầu mong phút giây ngắn ngủi này kéo dài mãi mãi.
Tiếc là đứa nhóc của hai người cũng không coi ai ra gì, bị hai daddy càng hôn càng say sưa kẹp chặt đến nỗi Đường Quân Hòa không chút nào nhận thức được được bầu không khí hạnh phúc tại đây, không hề nể mặt khóc toáng lên. Tiếng khóc của con trai làm Thẩm An Hoa từ nụ hôn nhiệt liệt tỉnh lại, cậu đẩy đẩy vai Đường Thiên, ý bảo Đường Thiên kết thúc nụ hôn này. Đường Thiên mặc dù không cam lòng nhưng nghe tiếng con khóc càng lúc càng lớn, đành ấm ức mà buông An Hoa ra.
Thẩm An Hoa vội vã cúi đầu muốn giấu đi gò má đỏ bừng như lửa đốt, nhẹ nhàng dỗ Quân Hòa đang khóc lớn. Đường Thiên nhìn Thẩm An Hoa e lệ động nhân mỉm cười nghĩ, bà xã của ta, nhìn Đường Quân Hòa khỏe mạnh đáng yêu, ừm, con cả của ta, lại nhìn nhìn cái bụng vẫn còn phẳng phiu của Thẩm An Hoa, ừm ừm, con thứ của ta.
Đắc ý cười hai tiếng, Đường Thiên khởi động xe. Vậy, chúng ra về nhà nào.
Để chăm sóc tốt Thẩm An Hoa đang có mang bầu cùng đứa con đầu lòng mới bảy tháng tuổi, Đường Thiên mời bà Lý từ Đường gia tới. Bà Lý làm việc tại Đường gia từ khi còn trẻ, Đường Thiên ba tuổi mất mẹ hầu như có thể nói là một tay bà nuôi lớn, ngoài ra bà Lý là một người chăm chỉ yên phận và vô cùng thiện lương, vì vậy hoàn toàn có thể yên tâm mà mời bà Lý đến ngôi nhà mới.
Đúng rồi, vì nhà mà Thẩm An Hoa vốn ở quá nhỏ không thể chứa nổi nhiều người, hơn nữa chỉ là nhà cho thuê, Đường Thiên không nói tiếng nào liền lôi theo Thẩm An Hoa chẳng hề cảm kích đến nhà mới hơn hai tầng ở trung tâm thành phố.Thẩm An Hoa ban đầu có chút mất hứng vì Đường Thiên lừa mình, nhưng nhanh chóng mở miệng cười dưới sự tấn công ngọt ngào của Đường Thiên.
Một tháng sau khi biết mình mang thai, Thẩm An Hoa không rõ vì sao càng lúc càng nôn nhiều, ăn cái gì cũng nôn, sữa vốn dĩ rất nhiều cũng từ từ giảm bớt. Mặc dù bà Lý nói rằng đây là hiện tượng bình thường, nhưng Đường Thiên lần đầu tiên trải qua thời kỳ vợ mang thai cuống quýt đến vò đầu bứt tai, suốt ngày nghĩ làm sao dỗ được tiểu tổ tông vì bú không đủ sữa mẹ mà quấy khóc vô cùng cùng với tiểu tiểu tổ tông chưa có sinh ra đã quậy ngất trời, làm cho vợ thương yêu của anh ăn cũng không ăn nổi.
Thấy gương mặt bà xã ngày một gầy đi, Đường Thiên thực chỉ hận không thể mang thai hộ vợ. Nhưng tháng sau, một buổi sáng Thẩm An Hoa thức dậy, nói đúng một câu: “Em đói.” Rồi lập tức như gió thổi mây tan ăn một lượt hết phần của ba người.
Từ đó sức ăn Thẩm An Hoa không hề báo động trước đã trở lại, thậm chí ăn càng lúc càng nhiều. Vì vậy chứng nôn nghén dày vò Đường đại thiếu gia một tháng trời không còn nữa, nhìn vợ hướng bà Lý hiền lành nói muốn ăn gì đó, Đường Thiên chỉ có thể nở một nụ cười vừa hoang mang vừa ngọt ngào.
Vì Thẩm An Hoa ngày càng muốn ăn nhiều thứ, Đường Thiên ngày nào cũng nhờ bà Lý dùng những thứ tốt nhất cho cậu ăn. Chưa tới một tháng mà nhờ những thứ đại bổ kia da thịt Thẩm An Hoa đã cấp tốc trở lại, không ngừng bồi dưỡng cái bụng, lại còn bộ ngực thường xuyên quá nhiều sữa mà sưng lên, cái này không những làm Đường Quân Hòa bú đến béo trắng béo tròn, mà Đường Thiên cũng tiện thể dễ chịu không ít. Về phần dễ chịu ra sao, ha ha ~ mọi người tự tưởng tượng đi.
Bên cạnh đó, lần đầu tiên Thẩm An Hoa đi kiểm tra thai nhi, Đường Thiên cũng đi theo cùng. Nghe Thẩm An Hoa nói lần đầu tiên cậu mang thai thì kiểm tra đều ở cái bệnh viện kia, Đường Thiên cũng không nghĩ nhiều lập tức đưa cậu đi đến đó. Nhưng sau khi Đường Thiên vô tình nghe được là cái bệnh viện này có cổ phần của họ Lam, bác sĩ của Thẩm An Hoa cũng là bạn của Lam Quy Dương thì anh không nói hai lời lập tức vào vào phòng khám của Dịch Thủy mà có cổ phần của công ty anh, mua hết tất cả các thiết bị tối tân nhất, từ đó về sau Thẩm An Hoa cũng không thấy đi cái bệnh viện đó nữa.
Bị hành động khoa trương của anh hù dọa, Thẩm An Hoa tuy miệng nói “cần gì phải thế” nhưng trong lòng thì ngọt ngào tựa mật. Cậu chỉ cho rằng anh ghen mà thôi, nhưng không hề biết rằng Đường Thiên nghĩ trong đầu sợ nếu Thẩm An Hoa bị người nhà họ Lam nhận ra, sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức, nếu trước đây họ kiên quyết từ chối không muốn nhận An Hoa thì bây giờ thái độ chắc cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.
Từ khi biết An Hoa mang thai, Đường Thiêp lập tức gọi điện đến nhà xuất bản mà cậu làm việc xin một năm nghỉ đẻ, nhà xuất bản duy nhất chỉ có bà chủ là biết sự tình lờ đi cấp dưới xì xào kiểu “vợ mang thai thì chồng nghỉ đẻ cái gì” vui vẻ chấp thuận. Cúp điện thoại, nữ nhân này cười gian, tuy rằng Thẩm An Hoa nghỉ lâu như vậy nói thật sẽ làm nàng tổn thất không ít, nhưng nàng hoàn toàn có thể từ tập đoàn Đường thị đòi lại mà.
Lúc đầu tiên Thẩm An Hoa cũng muốn kháng nghị, nhưng đến khi nôn nghén quá nhiều thì Thẩm An Hoa cũng phải giương cờ trắng đầu hàng. Tuy là một tháng sau thì đã hết triệu chứng này, nhưng mang thai cả người đều vô lực khiến Thẩm An Hoa cuối cùng cũng đành tạm bỏ suy nghĩ về công việc, đã có người muốn chiều cậu, vậy bây giờ cứ làm sâu lười đi. Nhưng cả ngày chỉ có ăn ăn ngủ ngủ xem TV phơi nắng chăm con lúc bắt đầu thì thoải mái nhưng quá lâu cũng làm cho người ta thấy nhàm chán.
Ngoài ra, Đường Thiên cũng không có khả năng xin nghỉ cái gì sinh đẻ, thân là người lãnh đạo tập đoàn, Đường Thiên còn phải đi làm nêu gương tốt. Vì vậy nhân viên Đường thị liền thấy tổng giám đốc của mình sáng sáng đi làm trước giờ một giây mới tiến vào building, tan tầm một giây lập tức biến mất trong dòng xe cộ. Không những thế, nhân viên Đường thị còn phát hiện Đường tổng giám đốc phong lưu đã lâu lắm rồi không nghe thấy tai tiếng gì, tái kết hợp với nhưng biểu hiện gần đây của Đường tổng giám đốc (như là đôi khi đờ ra, mở điện thoại di động cười đần đần, bữa trưa luôn luôn ăn cơm hộp mang theo), những người có kinh nghiệm và khả năng phán đoán đều biết rằng Đường tổng giám đốc sa vào lưới tình không thoát ra được rồi, lại còn là do Đường tổng giám đốc tự nguyện cố tình nữa. Tin Đường Thiên đã có người yêu lập tức lan rộng trong tập đoàn Đường thị, lúc ngón nhẫn của tổng giám đốc xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương càng thêm vô tình chà đạp tan nát biết bao nhiêu trái tim ngây thơ của các thiếu nữ. Mà đối tượng ấy vẫn hồn nhiên không biết gì, tiếp tục hồn nhiên đờ ra cười ngu.
Ách… hình như trọng tâm câu truyện lạc đi hơi bị xa rồi, chậc, ha ha, vầy bây giờ chúng ta lại quay về với Thẩm An Hoa tiên sinh đang mang bầu. Nói ngắn gọn, bởi vì Đường Thiên phải đi làm, không có anh bên cạnh, Thẩm An Hoa lại càng thấy buồn chán. Không có việc gì làm, Thẩm An Hoa rốt cục cũng sực nhớ ra người bạn tốt đã bị cậu quên mất từ lâu Doãn Tích Nhiên, cậu lập tức lấy số điện thoại của Doãn Tích Nhiên, sau đó không do dự đánh cuộc điện thoại đường dài quốc tế.
Chỉ là, có ai đó quên mất sự sai giờ giữa các nước, đang lúc cậu buồn bực sao lâu thế chưa có ai nhấc máy, bỗng ống nghe chuyển đến tiếng “Who’s that?” dường như là âm thanh của một người đàn ông, giọng anh ta khàn khàn trầm thấp, mang theo mùi vị dục vọng, điện thoại còn truyền ra tiếng rên rỉ thật nhỏ mơ mơ hồ hồ tựa như tiếng mèo kêu.
Hiểu mình đang quấy rối việc tốt của người khác, mặt Thẩm An Hoa lập tức đỏ ửng lên, cậu lắp bắp một tiếng “I’m sorry…” liền lập tức cúp điện thoại. Nhưng loại âm thanh mỹ này không chịu sự khống chế cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm An Hoa, cậu vừa dùng tay vỗ vỗ hai má mình, hy vọng nhiệt độ giảm xuống chút chút, vừa tự mắng mình sao lại để cái tên sắc lang Đường Thiên này dạy hư.
Ngay lúc trái tim yếu đuối Thẩm An Hoa còn đang đập bang bang, chiếc điện thoại cầm trong tay đột nhiên kêu làm Thẩm An Hoa giật mình càng hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng bay nó đi. Nhìn số điện thoại báo, Thẩm An Hoa bất đắc dĩ đảo mắt, ấn nút nghe, mở miệng hỏi luôn: “Gọi cái gì?”
Nghe được giọng không kiên nhẫn của bà xã, Đường Thiên cười tủm tỉm nói:
“An An anh nhớ em lắm a, em có nhớ anh không, Quân Quân có khóc không, tiểu bảo bối có ngoan không?”
Thẩm An Hoa vô ngữ vấn thượng thiên, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi trả lời:
“Em rất nhớ anh, Quân hòa không khóc, tiểu bảo bối cũng rất ngoan, cúp máy đây, bai!”
Điện thoại tuy đã bị cúp, nhưng Đường Thiên chưa có bỏ điện thoại xuống, bà xã của anh giọng nói khi tức giận cũng rất là dễ nghe a. Lúc quản lý chi nhánh vừa gõ cửa bước vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt lãnh đạo của mình (nói tử tế thì là cười ngu), thì chợt thấy phía sau lưng một trận ác hàn.
__________
vô ngữ vấn thượng thiên:không nói nổi lên lơi, ngước mắt hỏi trời xanh. Nguyên văn nó là dư tế ;;)~~
Vầy là còn có chương nữa thâu là hoàn nha ~ tự tung bông tưng bừng ~ XD~ a a a a~ làm được gần / rồi còn đâu ~ XD~
Ăn mừng sự kiện này, ngừ ta quyết định tung lên một người mà ngừ ta vừa mới tương tư gần đây. Một người mà rất là gần với hình ảnh của Đường Đường. Lần nào mần ngừ ta cụng thỉnh thoảng lôi ảnh ra ngắm để lấy tinh thần đó a ~ XDDD~
Đây là hình ảnh con người đẹp giai, giàu có, yêu vợ yêu con và có chút dợ hơi ~ Daniel Henney ~ XD~
Cụng chả phải tự nhiên mà ngừ ta ôm chưn con ngừ nài đâu, cụng hêm phải tự nhiên mà ngừ ta nói ảnh giốngĐườngĐường đâu, đây này đây này ~XD~
=)))))))))))))))))))~ đó ~ chăm kon đó ~ =))))))))))))~
còn đây là hỉnh ảnh mở điện thoại đờ người ra ngắm rồi cười ngu =)))))))))))~
Thôi chết cha, la đà rồi. Ngừ ta fan gơ vầy thâu, iêu các bảo bối ~:X~ nhớ tung hoa cho papa ngốc Đường Đường nhé ~ XD~