Đúng lúc này, đứa bé chợt “Oa nha” một tiếng khóc lên, hai tay nhỏ muốn bắt lấy tay Hứa Nghiêu Thực, không ngừng quơ loạn.
Tống Hàng Hàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói, “Đứa bé, đói bụng”, sau đó tránh sang một bên, rời khỏi vòng vây của anh.
Vẻ mặt của anh nhàn nhạt, mang theo tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Sau lần đó, Hứa Nghiêu Thực giống như không sao có chuyện gì, tất cả vẫn như thường.
Chỉ là, trải qua chuyện này, cô không thể không cảm nhận được điều gì, mặc dù đối phương vẫn tỏ vẻ như xưa, nhưng trong lòng của cô cũng đã bắt đầu nổi sóng, bắt đầu suy tư, mình nên làm gì.
Thứ tư, là ngày cô kiểm tra, Tống Hàng Hàng ôm đứa bé, được hộ lý dẫn đến bệnh viện.
Sau khi sinh con, thị lực của cô cũng đã có dấu hiệu hồi phục, có thể nhìn thấy mờ mờ, khi đi kiểm tra, bác sĩ bảo khối máu bầm đang tan ra, cô có hi vọng rất lớn có thể hồi phục thị lực.
Lúc ấy bác sĩ dặn dò cô ít nhất mỗi tuần phải tới bệnh viện kiểm tra hai lần, làm chút vật lý trị liệu. Nhưng lúc đó cô đang ở cữ, lo lắng ra cửa gặp gió, về sau thân thể sẽ có di chứng, vì vậy vẫn kéo dài không đi. Nhưng may mắn thay, mấy ngày này ở nhà, không ngờ thị lực dần dần khôi phục, nhìn cũng rõ hơn.
Như thế hơn một tháng, trừ nơi xa hai mắt vẫn mơ hồ như cũ, những vật ở gần đã nhìn thấy rõ, cơ bản không có vấn đề gì.
Hai tuần trước, cô cuối cùng cũng tới bệnh viện kiểm tra lần thứ hai, bác sĩ sợ hãi than tốc độ khôi phục của cô, nhưng đồng thời cũng bày tỏ, về sau mỗi tuần đều phải tới đây kiểm tra hai lần, mới có thể chắc chắn thị lực hoàn toàn khôi phục, tránh trường hợp bệnh tình chuyển biến xấu.
Hôm nay, thấy bác sĩ, khác với sự trầm mặc trước kia, chủ động hỏi thăm.
“Bác sĩ Hách, xin hỏi đại khái tôi cần thực hiện vật lý trị liệu bao lâu nữa?”
Bác sĩ từ ngẩng đầu, đưa ra hai ngón tay, “Hai tháng, hai tháng sau, chín mươi phần trăm có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Lâu như vậy sao...” Tống Hàng Hàng trầm ngâm suy nghĩ một lát, “Nếu như, nếu như thời gian này không làm, sẽ có hậu quả gì ư? Ý của tôi là, có thể nghiêm trọng hơn sao?”
Bác sĩ đáp: “Trường hợp như vậy không phải là không có, nhưng lại rất thấp, chỉ cần bình thường chú ý nghỉ ngơi nhiều, cho dù không tới làm vật lý trị liệu, mắt vẫn có thể khôi phục, nhưng thời gian hồi phục sẽ dài hơn rất nhiều.”
“Như vậy...” Nếu đã như vậy, cô cũng không lo lắng, cô vươn tay về phía trước, “Bác sĩ, cám ơn anh. Bắt đầu từ cuối tuần này không cần làm phiền anh tái khám cho tôi nữa, vô cùng cám ơn thời gian qua anh đã chữa trị.”
Tống Hàng Hàng trở về nhà, tra xét số tiền còn lại trong thẻ ngân hàng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Sau khi tốt nghiệp Cao trung (Cấp ), bạn tốt nhất Diệp Nhất Đình cùng bạn trai Trần Văn Trọng cùng thi vào một Đại học, mà Trường Đại Học này, ở Bắc Kinh mà cô hết sức quen thuộc, trước khi trùng sinh cô đã sống ở thành phố này thật nhiều năm.
Cô đã quyết định, cô định đến nơi nào.
Cô sớm đã có ý định rời đi, sống ở Thành phố K, đầy đường ngõ phố đều là những hình ảnh quen thuộc hoặc những còn người cảm thấy xa lạ, cô không thể cứ giấu Nháo Nháo cả đời, sớm muộn cũng có ngày Nháo Nháo của cô bị người
ta chỉ trỏ, cô không hy vọng đứa bé lớn lên trong môi trường đó.
Hôm nay, Hứa Nghiêu Thực hành động khác thường khiến cô cũng cảm thấy nặng nề, càng khiến cô kiên quyết rời đi.
Vấn đề duy nhất là, nếu như anh trở lại, làm sao để gặp được cô?
Khi Hứa Nghiêu Thực tới lần nữa, Tống Hàng Hàng đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, là hộ lý nghe thấy chuông cửa ra mở cửa trước.
Hộ lý và Hứa Nghiêu Thực đã sớm quen thuộc, mở cửa thấy là anh, liền cười hì hì trở lại ban công tiếp tục phơi quần áo, mặc cho Hứa Nghiêu Thực tự mình đi lại trong nhà.
Vì vậy, khi Hứa Nghiêu Thực đi tới cửa phòng ngủ đã thấy một mảng hỗn độn trên giường cùng Tống Hàng Hàng sửa sang hành lý.
Đứng rất lâu, Hứa Nghiêu Thực mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi hơi khàn khàn: "Tống Hàng Hàng, em đang làm cái gì?!!!"
Cô hơi kinh hoảng quay đầu lại, thấy cạnh cửa chính anh, chỉ một giây liền khôi phục thần thái, "Ha ha, em đang thu dọn hành lý."
"Đi đâu?"
"Một chuyến đi xa." Cô không trực tiếp trả lời.
"Là bởi vì...." Anh vội vàng hỏi, muốn nói lại thôi, mà đứa bé vốn yên ổn nằm trong nôi bỗng nhiên bật khóc.
"Nháo Nháo không khóc a, mẹ ôm ôm." Tống Hàng Hàng bước nhanh tới, ôm lấy bé, vuốt xuống dưới thấy ướt nhẹp, ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiêu Thực xấu hổ cười một tiếng, "Anh xem Nháo Nháo lại đái dầm rồi, thật không sống yên ổn."
Cô lại dịch mấy bước, lật đi lật lại ngăn tủ cạnh giường, nhíu mày, đi ra khỏi phòng, "Hình như tủ gian ngoài có đồ mới, em đi lấy trước."
"Anh giúp em." Anh theo sát phía sau cô đi ra ngoài.
Không biết sao, hôm nay Nháo Nháo rất không nghe lời, khi anh đổi tã vẫn cứ duỗi chân thậm chí còn thỉnh thoảng lấy tay đi bắt lấy cổ áo Tống Hàng Hàng, khiến tay chân cô loạn lên, thời gian dài hơn bình thường rất nhiều.
Hứa Nghiêu Thực nhìn cô, chợt mở miệng nói: "Hàng Hàng, một mình em, còn phải nuôi đứa bé, thật sự rất vất vả."
"Không khổ cực." Cô cúi đầu trả lời theo phản xạ có điều kiện, không nhìn thấy nụ cười khổ sở nơi khóe môi anh.
"Em quyết đinh, một mình, chờ đợi... như vậy sao?" Anh chậm rãi, dùng giọng điệu chua chát hỏi.
Cô dừng một chút, trong lúc nhất thời, bầu không khí giống như ngưng lại.
"Hứa Nghiêu Thực, anh biết không?" Hồi lâu, Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi thấm ướt trên trán, "Thật ra em có thể tìm được anh ấy, em biết ro, chỉ cần em muốn tìm, nỗ lực tìm, nhất định có thể tìm được anh ấy.
Nhưng, em cảm thấy đây là duyên phận, anh đừng cười em khờ, em tin tưởng vào số mạng, tựa như hiện tại, em và anh ấy bọn em tách ra, em tin tưởng đây là vận mệnh an bài, như vậy em liền tiếp nhận. Ai biết ông trời muốn làm gì đây? Có lẽ anh ấy đang giúp chính bọn em, Đường Tăng đi thỉnh kinh đều phải trải qua nhiều gian khổ, huống chi em chỉ là một phàm nhân.
Anh hỏi em có phải đã quyết định hay không, sự lựa chọn của em là "Em nguyện ý chờ", đây là việc em muốn làm, em đang làm chuyện em muốn làm, cầu người được người, còn có gì không hạnh phúc? Em rất hạnh phúc.
Nếu như, nếu như bọn em thật sự không gặp được nhau, được rồi, vậy chính là duyên phận giữa bọn em đã hết, không cưỡng cầu được, em cũng sẽ không hối hận.
Hứa Nghiêu Thực, em không ngốc, em chỉ là quá tin vào số mệnh, quá tin vào duyên phận."
Tựa như trùng sinh, là số mệnh của cô, mà đứa bé, là duyên phận thuộc về cô, là duyên phận của cô và anh.
Giống như nam châm trái cực, cô biết, vô luận như thế nào dạng, bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau, một lần nữa ở bên cạnh nhau.
"Số mệnh..." Anh lẳng lặng nghe cô nói xong, lẩm bẩm thốt lên ba chữ, sau đó bật cười, gằn từng chữ: "Anh không tin vào số mệnh... Số mệnh là cái quái gì? Chẳng lẽ số mệnh muốn em chờ đợi cả đời? Đợi đến già, bỏ qua tất cả? Qúa mức ngu ngốc!"
Nói câu nói sau cùng, thậm chí trong giọng nói của anh thậm chí còn chứa đầy oán ahanj.
"Không..." Cô chậm rãi lắc đầu, "Em chờ, dĩ nhiên là vậy, nhưng khi em thật sự không thẻ chờ được nữa, em sẽ không tiếp tục. Chuyện này có là gì đâu? Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi, em sẽ không miễn cưỡng mình."
"..." Anh nhất thời trầm mặc, có phải là, chờ đợi Cố Ngự Lâm chính là hạnh phúc của cô, anh vĩnh viễn chỉ có thể là người ngoài cuộc thôi sao? Là ý này ư?
"Hứa Nghiêu Thực..." Cô yên lặng nhìn anh, "Cám ơn anh đã chăm sóc mẹ con em thời gian dài như vậy. Nếu hôm nay bị anh bắt gặp, em liền nói thẳng, em muốn một cuộc sống hoàn toàn mới, em muốn rời đi thành phố K, rời khỏi nơi đây, chuyện nơi đây, em sẽ không quên, em sẽ vĩnh viễn cảm kích anh, anh là Bá Nhạc và là người bạn tốt nhất của em ở đây."
Cô nói tiếp, nhìn vào mắt anh, nói: "Em tin tưởng sẽ có một ngày, anh cũng có thể giống em, hết lòng với một người, mà người kia, mới chân chính là hạnh phúc của anh."