Tuổi Thanh Xuân

chương 51: chuyện xấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tuần sau khi Cố Ngự Lâm nói chuyện với Hứa Nghiêu Thực, Cố Ngự Lâm đáp ứng đến Canada làm sinh viên trao đổi.

Ngoài trừ giám hiệu nhà trường và giáo sư phụ trách trực tiếp, đồng học tốt cùng đi ra nước ngoài – Trần Tiểu Hoan, anh không hề nói với ai về chuyện này, bao gồm cả ba mẹ anh.

Quyết định rời đi, cũng không muốn cho bản thân bất kì lưu luyến gì nữa, sau khi giải quyết tất cả các thủ tục, anh tắt máy.

Buổi tối trước hôm rời đi, anh cô đơn một mình, không nhịn được mở máy, sau đó thấy được tin nhắn của cô.

“Ngày mai em không bận gì nữa rồi, chúng ta vẫn hẹn nhau ở cửa ra vào ga tàu điện ngầm chứ?”

Ngày hôm sau, rõ ràng là thứ bảy.

“Thật xin lỗi...” Do dự hồi lâu, anh nhẹ nhàng nhấn ba chữ này, sau đó, tắt máy.

Chờ anh rời đi, anh bạn cùng phòng Lí Mặc Khải sẽ nói cho Tống Hàng Hàng biết, anh đã đi, cùng Trần Tiêu Hoan ra nước ngoài, sau đó nói cho cô biết, Cố Ngự Lâm chính miệng nhắn lại: chuyện tương lai không có ai có thể biết trước, nếu anh đã quyết định ra nước ngoài, vậy bọn họ liền chia tay thôi.

Như vậy, cô sẽ hận anh đi, như vậy, cô có thể không lo lắng theo đuổi một hạnh phúc khác chứ?

Chúc em hạnh phúc, chúc các người... Hạnh phúc.

Anh đương nhiên sẽ không biết, trước khi Trần Tiêu Hoan xuất phát tới sân bay, vẫn còn đau lòng lén gọi điện thoại cho Tống Hàng Hàng.

Anh đương nhiên cũng sẽ không biết, sau khi Tống Hàng Hàng nhận được điện thoại, lập tức vọt ra khỏi trường, gọi tắc xi, sau đó tại một đoạn đường nào đó gặp kẹt xe nghiêm trọng, sau đó Tống Hàng Hàng xuống xe, chạy bộ từ đó tới sân bay.

Vì vậy anh cũng sẽ không biết, khi Tống Hàng Hàng chạy qua một con phố, một chiếc xe Jeep không kịp dừng lại, trực tiếp đâm vào cô.

Trong giây khắc kia, anh ngồi trên máy bay mí mắt chợt giật, trái tim bắt đầu không tự chủ được mà đập nhanh liên hồi. Loại cảm giác này, anh chỉ gặp một lần duy nhất, đó là khi Tống Hàng Hàng bị chiếc xe ba bánh đâm vào hôm ở quảng trường…

Cẩn thận nâng tay, đặt lên lồng ngực trái, đè xuống.

Tất cả khổ sở, hãy để nó theo gió bay đi. Anh đã không còn là người ở bên cạnh cô nữa rồi….

Khi máy bay hạ cánh, ở Canada chính là giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi, hôm nay là một ngày đẹp trời…

Anh đứng người bầu trời, quay đầu lại, một lần cuối cùng, hướng về phương xa khẽ mỉm cười.

Gặp lại sau... Đồ ngốc của anh...

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

May mắn thay, chiếc xe Jeep đâm vào Tống Hàng Hàng vừa mới chạy ra từ khu mua sắm, tốc độ cũng không nhanh, hơn nữa tài xế cũng không chạy trốn, đó là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, trước tiên xuống xe, đưa Tống Hàng Hàng đến bệnh viện gần nhất.

Tìm kiếm số điện thoại di động cô vừa mới liên lạc, gọi điện, nhưng thuê bao kia lại tắt máy.

Vì vậy anh ta tìm được số của Hứa Nghiêu Thực.

Thời điểm Hứa Nghiêu Thực vội vã chạy tới bệnh viện, bác sĩ vừa mới từ đi ra từ phòng cấp cứu, hơn nữa còn mỉm cười an ủi anh và người đàn ông lái xe Jeep.

“Bệnh nhân bị va đập vùng đầu với mặt đất, vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, nội trong giờ sau có thể tỉnh lại. Thân thể không có việc gì, không cần lo lắng.”

Trái tim Hứa Nghiêu Thực vốn đang treo lơ lửng lúc này mới thả xuống, vừa muốn đi vào xem Tống Hàng Hàng một chút, bác sĩ bỗng nhiên lại lên tiếng.

“Ai là cha của đứa bé? Tới đây ký đơn.”

Bước chân của anh lập tức dừng lại.

Anh chậm rãi quay đầu, gương mặt nóng nảy hóa thành khó tin, “Đứa bé... ?”

Bác sĩ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt gật đầu, “Đúng vậy, đứa bé, hơn một tháng, các anh không biết sao?”

Anh ngẩn người rồi mới trả lời: “Đứa bé... Đứa bé không có chuyện gì chứ?”

Bác sĩ nhìn anh, “Không có việc gì, anh là cha đứa bé? Tới đây ký tên đi.”

“... Được.” Hứa Nghiêu Thực mù mờ ngỡ ngàng nâng hai chân, đi theo bác sĩ.

Trở lại phòng bệnh, Hứa Nghiêu Thực đứng ở bên giường bệnh của Tống Hàng Hàng, không tự chủ được mà im lặng nở nụ cười tự giễu.

Thì ra, các người đã có đứa bé... Vậy rốt cuộc tôi đang làm gì? Rốt cuộc tôi đứng ở chỗ này làm cái gì?

Mặc dù Cố Ngự Lâm rời đi không lời nhắn gửi, nhưng là giáo sư Đại học A, Hứa Nghiêu Thực đã sớm biết được thông tin này thông qua bạn bè ở Đại học M.

Khi đó, anh mừng như điên, ngay lúc đó anh đã lập tức giơ lên điện thoại trên tay, nhàn nhạt nói cảm ơn, mặc cho bên tai là âm thanh “Đô đô” tắt máy lặp đi lặp lại.

Vậy mà hôm nay, đối mặt với Tống Hàng Hàng nằm trên giường bệnh, anh chỉ muốn giễu cợt mình.

Từ khi mới bắt đầu, chính anh đã sai lầm rồi...

Nhưng, nếu như thế, nếu không thể thay đổi, hãy để anh thay thế người kia…

Hàng Hàng, em nói xem, như vậy có tốt không?

Anh canh chừng bên người cô, đã một ngày một đêm, nhưng người trên giường cũng không có tỉnh lại.

Anh điên cuồng chất vấn bác sĩ, bác sĩ cũng nghi vấn giống anh, nhưng chỉ lắc đầu.

Một khắc kia, anh đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ là cô không đồng ý thỉnh cầu của anh, cho nên không muốn tỉnh lại sao?

Anh bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, một khắc kia, anh chỉ muốn cô tỉnh lại, vô luận bắt anh làm gì, anh chỉ muốn cô tỉnh lại.

Hàng Hàng, anh làm sai, nếu như anh biết cái kết cục này, anh sẽ không làm như vậy.

Anh biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn em tỉnh lại...

Ngày hôm sau, khi hoàng hôn xuống, Hứa Nghiêu Thực ngơ ngác ngồi bên giường bệnh, bỗng nghe thấy động tĩnh, anh cuống quít đứng lên, thấy Tống Hàng Hàng đang nhíu chặt mày.

Trong nháy mắt anh mừng như điên, một cử động cũng không dám, mắt cũng không dám nháy nhìn cô, không ngờ cũng quên gọi bác sĩ tới đây.

Cho đến khi tay cô vươn lên phía trước, anh do dự nắm lấy cô, sau đó bị cô nắm chặt.

Đừng đi! Đừng bỏ em mà đi, vui mừng chưa tới ba giây, anh chợt ý thức được, có lẽ cô chỉ đang nhận lầm người...

Không sao cả, Hứa Nghiêu Thực chợt trở lại bình thường, dù là nhận lầm người, vậy thì sao nào?

Hàng Hàng, giờ khắc này, anh chỉ muốn em tỉnh lại.

Anh nắm tay của cô, lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn cô dần dần tỉnh lại.

Tống Hàng Hàng cảm thấy từng tia ánh sáng nhạt ở trước mặt, mặc dù gần trong gang tấc, lại giống như không thể chạm tới.

Cô giãy dụa, bàn tay bên giường càng nắm chặt, giọng nói dịu dàng đó lại vang lên một lần nữa.

Cố sức mở mắt, đen như mực, chỉ có chút ánh sáng u ám, Tống Hàng Hàng buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay cô, chống giường từ từ ngồi dậy, chợt cảm thấy một hồi suy yếu, đôi tay liền mềm nhũn ra.

Bàn tay hơi lạnh kia lại một lần nữa đỡ lấy cô.

“Hàng Hàng, em... Cảm thấy như thế nào? Muốn ăn chút gì không?”

Cô gật đầu, lại lắc đầu, “Khát... Đầu... Có chút choáng.”

“Anh rót nước cho em, em đừng cử động.”

Bên tai chỉ nghe thấy giọng nói cùng một hồi huyên náo, sau đó một cái ly ấm áp chạm đến môi cô.

Cô hơi cả kinh, chỉ nghe đối phương dịu dàng nói: “Ngoan, há miệng.”

Cô vẫn lo lắng bất động, đối phương trầm mặc một chút, lại nói: “Người em không khỏe, anh uy em uống.”

Trên mặt có phần nóng, cô há miệng ra, đôi môi bởi vì khô nứt mà dính vào nhau, nhất thời có chút đau.

Đầu óc hỗn độn như cũ, không phân rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi, đang ở nơi nào?” Nhấp một hớp nước nhỏ, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi.

“... Hàng Hàng, nơi này là bệnh viện, em, bị tai nạn.”

Bệnh viện? Tai nạn?

Cô hơi sững sờ, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, gay mũi đến ghê tởm.

Cảnh tượng trong mộng lại một lần nữa thoáng qua trong đầu.

Tin nhắn của anh, điện thoại của Trần Tiêu Hoan, kẹt xe, đèn pha chói mắt, tia sáng trên bầu trời... Những thứ này, chẳng lẽ đều là thật?

Đau! Đầu thật là đau! Cô chợt không chịu được ôm lấy đầu.

“Cố Ngự Lâm?” Cô lớn tiếng khóc lên, “Là Cố Ngự Lâm sao? Không cần đi! Không phải anh yêu em sao? Tại sao lại muốn trốn... Tại sao phải đi...”

“Hàng Hàng, đừng sợ! Đừng sợ!”

Một đôi bàn tay vội vàng ôm cô vào trong lòng, êm ái vỗ vỗ phía sau lưng của cô, “Đừng sợ, Hàng Hàng, đừng sợ.”

Cô hu hu khóc, dần dần bình tĩnh lại.

“Hứa, Hứa Nghiêu Thực?” Cô khóc sụt sùi hỏi, rời khỏi ngực của anh.

“... Là anh.” Là anh, không phải Cố Ngự Lâm.

“Cố Ngự Lâm đâu? Anh ấy đi đâu? Anh ấy đi nơi nào rồi?”

“Cậu ấy... Anh cũng không biết.”

Được rồi, cứ để anh tiếp tục làm một ác nhân đi, anh chỉ muốn cầu chút ấm áp trong ngực này thôi…

Tiếng khóc dần dần ngừng lại, vừa mới tỉnh lại từ ác mộng, mới có phản ứng kịch liệt như vậy, bây giờ nghe thấy tin tức xấu này, trái lại cô không kích động như lúc ban đầu nữa.

Sau một hồi trầm mặc, cô lại mở miệng, “Hứa Nghiêu Thực, bật đèn đi, tối quá.”

Tay Hứa Nghiêu Thực chợt run lên, ngay sau đó, Tống Hàng Hàng liền cảm thấy một hồi gió lạnh quét qua, giống như tay người nào đó cẩn thận quơ trước mặt cô.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, bả vai cô run rẩy, cảm thấy hàm răng mình đang cắn chặt lấy cặp môi khô nứt, đau quá, tại sao đau đớn lại chân thật như vậy?

“Hứa, Hứa Nghiêu Thực... Đèn... Có phải đã bật rồi không?”

Anh không trả lời, nhưng cô có thể cảm thấy trong phòng vang lên tiếng thở dốc.

Sau đó cô bị ôm chặt, sau đó cô nghe thấy anh dùng giọng nói run rẩy bảo cô đừng hoảng hốt, sau đó cô nghe thấy anh dùng giọng điệu hốt hoảng cao giọng gọi bác sĩ tới.

...

Hoàng hôn ngoài cửa sổ, bầu trời màu quả quýt, cây cối xum xuê, cúc dại rực rỡ ánh vàng... Thậm chí, vách tường màu trắng trong phòng bệnh, những thứ này, cô đều không nhìn thấy được nữa sao?

Đây chính là cái giá mà cô phải trả, bởi vì đã không thẳng thắn thừa nhận, phải vậy không?

Nếu đã vậy, cô nguyện ý, chỉ cần Cố Ngự Lâm có thể trở lại.

Nhưng Cố Ngự Lâm, rốt cuộc anh đã đi đâu? Nơi này tối quá, không có anh ở đây, em rất sợ.

Truyện Chữ Hay